Nghe được tiếng thét chói tai này, sắc mặt Tống Nguyên thay đổi la lên: "Hổ Nhi." Liền chạy ra phía sau.
Nhưng vẫn chậm một bước, bịch một tiếng, cửa bên kia bị phá mở, có người lao ra, nhất thời tiếng thét chói tai vang vọng trong sân.
Dương Tĩnh Xương giật nảy mình, xuyên qua cửa sổ nhìn lại, thấy trong sân có một thiếu niên mập mạp vung vẩy hai tay.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Hắn kêu to, khàn giọng cố sức gọi.
Dương Tĩnh Xương nhận ra đây là thiếu niên đêm đó được Tống tiểu thư dắt đi, ông không khỏi tới gần bên cửa sổ nhìn.
Thiếu niên này dáng người tròn vo cao lớn khỏe mạnh, nhìn thân hình giống như đã mười ba mười bốn tuổi. Tống Nguyên có một gái một trai, nữ nhi là con trưởng, trưởng nữ năm nay 14 tuổi, nhi tử cũng chưa đến 13… Trong khi đang suy nghĩ thiếu niên kia bỗng quay đầu, Dương Tĩnh Xương nhìn thấy gương mặt trắng mập của nó, mặt mày có mấy phần ngây thơ… Tuổi tầm mười một mười hai, nhưng… đứa nhỏ này… Dương Tĩnh Xương nhăn mày lại, định nhìn kỹ thì thiếu niên kia đã xoay người sang chỗ khác vung tay chạy loạn.
Tống Nguyên đã theo ra, không để ý đến cánh tay bị thương liền nắm giữ đứa nhỏ, đám người Đoàn Sơn đứng hầu một bên cũng không tiến lên, tuy thiếu niên tuổi còn nhỏ, thân cao thể tráng nhưng lại giống như đã dùng hết sự ngang ngược, đụng ngã Tống Nguyên, đám người Đoàn Sơn tiến lên đỡ Tống Nguyên. Thế nhưng vẫn không đi ngăn cản thiếu niên này.
"Hổ Nhi, Hổ Nhi." Tống Nguyên la lớn, đẩy đám người Đoàn Sơn ra, tiến lên đuổi theo thiếu niên lần nữa.
Thiếu niên giống như không nghe thấy la to chỉ chạy ra phía ngoài, tôi tớ nghe tin đến lại nhao nhao tránh né nhưng cũng không cản trở.
"Hổ Tử."
Một giọng nữ từ phía sau truyền đến, nghe được tiếng này Dương Tĩnh Xương có thể nhìn thấy thần sắc thở phào của những tôi tớ, sau đó liền thấy một bóng dáng yêu kiều chạy ra sân, quần áo tung bay tốc độ cực nhanh vượt qua Tống Nguyên, bắt thiếu niên đang chạy lại.
Thiếu niên đột nhiên bị bắt lại do kinh sợ càng thêm phát hoảng kêu to vung chân vung tay.
"Hổ Tử, tỷ tỷ ở đây." Nữ hài tử la lớn, mặc kệ cho tay của thiếu niên đánh vào người vào đầu, vẫn ôm lấy thiếu niên, lặp đi lặp lại một tràng dài: "Hổ Tử, tỷ tỷ đây, tỷ tỷ đây."
Mặt và thân thể của nữ hài tử không ngừng bị đánh, tóc bị đánh rối tùng lên nhưng cũng không né tránh một chút nào, chỉ luôn miệng lặp lại tỷ tỷ đây, dần dần thiếu niên mới dừng lại vung vẩy và kêu to, giống như thấy rõ người ôm mình.
Tống Nguyên không nhịn được tiến lên: "Hổ Nhi…" Đưa tay vỗ vai an ủi thiếu niên.
Thiếu niên vừa yên tĩnh nhất thời như bị kim đâm nhảy dựng lên, kêu to lần nữa, Tống Nguyên bị dọa nên vội lui lại, nữ hài tử cũng ôm chặt thiếu niên lần nữa, trấn an một hồi mới dừng lại.
"Được rồi, không sao, không sao, chúng ta đi bắt lạc đà." Nữ hài tử dịu dàng nói, nắm tay của thiếu niên, lại giúp hắn chỉnh sửa tóc tai quần áo, cũng không thèm để ý đến bộ dạng nhếch nhác của mình.
Thiếu niên cao hứng gật đầu vỗ tay: "Bắt lạc đà, bắt lạc đà." Điên cuồng lúc trước giống như chưa từng có.
Thần sắc Tống Nguyên vui mừng lại khổ sở, nói: "Anh Anh, con…"
Nữ hài tử nói: "Cha, là con không tốt, không trông nom kỹ Hổ Tử… Quấy nhiễu mọi người rồi." Nhìn về phía Tống Nguyên lên tiếng: "Cha, vết thương của người…"
Cánh tay Tống Nguyên có máu thấm ra, là lúc vừa rồi đuổi theo thiếu niên bị ngã nên vết thương rách ra, hắn không để ý nói: "Không có việc gì, không có việc gì."
Nữ hài tử đã lớn tiếng gọi đại phu, mấy người trong phòng lặng lẽ nhìn các đại phu vội vàng chạy đến, Dương Tĩnh Xương cũng theo đó đi tới, chỉ là cũng không tiến lên tranh giành.
Tống Nguyên được các đại phu đỡ lấy sửa lại vết thương, nhìn nữ hài tử nói: "Ta không sao, con mau vào đi, chải lại mái tóc… Có bị đánh bị thương hay không?"
Nữ hài tử nắm tay thiếu niên, nói: "Con không sao… Các ngươi mau đỡ cha ta vào đi." Lại căn dặn: "Cha, người chớ có gấp, vẫn là điều dưỡng thân thể quan trọng hơn, nóng vội thì không thành công."
Tống Nguyên từ trong đám đại phu nhìn qua, nói: "Cha biết, Anh Anh không cần lo lắng."
Lúc này nữ hài tử mới dắt thiếu niên đi vào phía trong, có lẽ là phát giác được ánh mắt, nhìn về phía Dương Tĩnh Xương, đầu tóc rối bời rủ xuống che chắn hết mặt mũi.
Nhưng vẫn để Dương Tĩnh Xương thấy được nửa bên khuôn mặt nàng, thần sắc không khỏi hơi ngạc nhiên, thứ đập vào mắt đầu tiên là một vết sẹo lớn… Vết sẹo vặn vẹo mà dữ tợn nằm ở trên mặt.
Tại sao… Dương Tĩnh Xương cụp mắt xuống thi lễ, khóe mắt nhìn thấy Tống Anh gật đầu hoàn lễ với mình, cũng không vì người xa lạ thăm dò mà tức giận, thu tầm mắt lại nhỏ giọng nói với thiếu niên cái gì đó, thiếu niên để ngón tay bên miệng cắn, lẩm bẩm điều gì nghe không rõ lại nhếch miệng cười, tỷ đệ hai người trong vòng vây của tôi tớ rời đi.
Tống Nguyên cũng được đỡ trở vào trong phòng, nói với Đoàn Sơn và đám người: "Đi làm theo những gì ta nói, bên công gia và thái hậu ta sẽ giải thích." Đám người Đoạn Sơn đáp vâng liền lui ra, lúc này Tống Nguyên mới để các đại phu bắt đầu xử lý vết thương.
Chuyện này cũng không cần tất cả đại phu, Dương Tĩnh Xương liền lui về tiếp tục sửa sang phương thuốc, đại phu bên cạnh nhỏ giọng nói với hắn: "Nhìn thấy Tống tiểu thư và thiếu gia ư."
Dương Tĩnh Xương đáp đúng, muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại.
Đại phu này lại vội nhỏ giọng nói: "Trên mặt…" Hắn vuốt ve gương mặt của mình: "Năm đó bị lửa thiêu…"
Từ năm đó này Dương Tĩnh Xương lập tức hiểu ra, nghĩ đến nữ hài tử kia mắt to sáng ngời, thần sắc điềm tĩnh, nếu như không phải có vết sẹo trên mặt, tất nhiên là một mỹ nhân, nói: "Mệnh đang tốt… Nhưng Tống thiếu gia…" Nói tới chỗ này lại dừng lại.
Đại phu này gật đầu, đè thấp giọng nói: "Ngươi nghĩ không sai, Tống thiếu gia…" Nhấc ngón tay chỉ vào đầu của mình: "Nơi này có vấn đề."
Dương Tĩnh Xương nói: "Chuyện gì xảy ra?"
Đại phu kia lắc đầu nói: "Ai biết, hình như là sinh ra đã như thế, nhiều năm mời danh y hỏi thuốc cũng không có cách nào, Tống đại nhân cũng tuyệt vọng rồi."
Dương Tĩnh Xương nghĩ tới mặt mũi của thiếu niên, vốn cũng thanh tú đẹp đẽ, chỉ tiếc ánh mắt dại ra, nữ nhi thông minh bị hủy dung mạo, nhi tử tướng mạo tốt, não lại hỏng… Có thể thấy được đời người không như ý tám chín phần mười, giận dữ nói: "Đáng tiếc… Chỉ còn một đứa con trai này sao?"
Đại phu nhìn xung quanh một chút nói: "Đúng vậy, thân thể Tống phu nhân không tốt, nữ nhi lại gặp chuyện này, hai phu thê đồng tâm che chở, Tống đại nhân cũng không nạp thê thiếp, nói là tương lai muốn Tống tiểu thư chiêu rể vào nhà." Lại gật đầu: "Tống tiểu thư chăm sóc mẫu thân đệ đệ bệnh tật, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tất nhiên tương lai có thể chống đỡ gia đình." Nói đến đây lại lắc đầu: "Kể cũng kỳ lạ… Tống đại nhân có nhi tử nhưng lại có bệnh, còn Tần công gia thì dứt khoát không có con trai, chỉ có bảy nữ nhi… Không biết Thanh Nha hoàn này có thể khiến người ta sinh nhi tử không…"
Hắn nói tới đây thì có người hắng giọng sau lưng một cái, đại phu này bị hù run rẩy một chút, phát giác lỡ mồm vội nháy mắt với Dương Tĩnh Xương, Dương Tĩnh Xương cho hắn thấy ánh mắt yên tâm, đại phu này mới bưng chén thuốc đi ra, bên trong phòng thuốc lại trở nên yên tĩnh, Dương Tĩnh Xương cũng chuyên tâm bận rộn chuyện mình nên làm, về sau cũng không gặp Tống Nguyên, trong Tống trạch cũng duy trì trạng thái yên tĩnh. Đến chạng vạng buông xuống lại có xe ngựa đưa các thái y không trực ban ngủ lại rời đi.
Dương Tĩnh Xương xuống xe ngựa đi đến bên cạnh cửa, Thiền Y tới mở cửa như ngày thường, chỉ là sắc mặt có mấy phần bất an nói: "Hôm nay có người lục soát Lai gia."
Dương Tĩnh Xương nói: "Là tra người Huỳnh Sa Đạo, chớ kinh hoảng." Vừa kể chuyện Ngọc Linh Lung, với chuyện phát sinh trong kinh thành ông cũng không giấu giếm Thiền Y, mình biết gì sẽ nói cho nàng hay: "Làm một vị đại phu tốt là phải hiểu vị trí, hoàn cảnh của mình và biết được chuyện phát sinh, vì có một số bệnh tình có thể liên quan tới hoàn cảnh và mọi chuyện."
Thiền Y nghe kể thần sắc vừa có mấy phần thương tiếc vừa không hiểu: "Huỳnh Sa Đạo là đạo gì? Vì sao người Huỳnh Sa Đạo muốn ám sát Tống Nguyên, nói không đội trời chung với hắn?"
Dương Tĩnh Xương nói: "Vấn đề thứ nhất ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng cái thứ hai ta không thể trả lời, sau này ngươi cũng đừng hỏi."
Thiền Y vội vàng gật đầu đáp vâng, nghe Dương Tĩnh Xương nói: "Huỳnh Sa Đạo không phải là đường mà chính là một nơi, nói chính xác là thành Hoàng Sa Đạo, năm Thái Bình thứ ba, tháng sáu, tiên hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ đã bất hạnh qua đời ở đây."
Tiên hoàng hậu và đế cơ! Thì ra chính là chỗ này, Thiền Y nhất thời sợ hãi, đã biết vì sao chuyện thứ hai không nên hỏi rồi.
Cái chết của Hiếu Chiêu hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ chết là điều cầm kỵ của triều Đại Chu.