Lúc Dương Tĩnh Xương ngồi xe đi qua đường cái phát giác được bên ngoài có chút hoảng loạn, không nhịn được nhấc màn xe lên nhìn, khi mơ hồ nghe được Huỳnh Sa Đạo thì giật nảy mình.
Kinh thành đã có thể tùy ý đàm luận nói tới nơi này sao? Khi tiến vào Tống trạch, gặp người trong viện còn nhiều hơn so với hôm qua, càng làm ông kinh ngạc hơn chính là nhìn thấy một phụ nhân cả người nở nang khoảng hơn ba mươi tuổi đang đong đưa đi tới, qua kiểu ăn mặc và ánh mắt có thể nhìn ra đây là nữ tử phong trần.
Tại sao trong Tống trạch có thể có nữ tử phong trần?
"Xem kìa, Lý Hội Tiên của Túy Tiên lâu."
"Thế nên chuyện của Ngọc Nương Tử là sự thật."
Trong phòng có hai thái y đứng bên cửa sổ đang nhỏ giọng nghị luận, Dương Tĩnh Xương ở bên cạnh vễnh tai nghe, biết Lý Hội Tiên này là bà chủ của Túy Tiên lâu, còn Ngọc Nương Tử là kỹ nữ, sáng sớm hôm nay tế lễ hung đồ ở cửa thành sau đó tự vẫn… Hung đồ và cô gái kỹ nữ này đều là người Huỳnh Sa Đạo, hóa ra là chuyện như vậy… Dương Tĩnh Xương im lặng.
"Sao ta biết chuyện gì xảy ra." Trong thính đường vang lên giọng nữ mềm mại, phẫn nộ lại hờn dỗi, nhưng cũng không e ngại hoảng sợ, đã từng làm hoa khôi, bây giờ làm bà chủ của một trong tứ đại thanh lâu Túy Tiên lâu của Kinh Thành, Lý Hội Tiên đối mặt Đoàn Sơn không hề tỏ ra yếu ớt, nhỏ bé.
Trong phòng thị vệ san sát, nhưng lần này Tống Nguyên không hề xuất hiện, chỉ xuyên qua một bức bình phong ngăn cách truyền tiếng đến: "Hội Tiên nương, ngươi nói lời này là không có thành ý."
Lý Hội Tiên nhìn người ở bên kia bức bình phong, vỗ ngực nói: "Tống đại nhân, ta cũng bị hù chết, Ngọc Linh Lung nàng ta đúng là bị điên, sao lại làm ra những chuyện này, cái người tên Hoàng Y kia là ai ta không quen cũng không biết, cha mẹ Ngọc Linh Lung thật sự là người Huỳnh Sa Đạo, nhưng sáu tuổi nàng ta cũng vì nhà nghèo mà bị bán đi, chuyển đến sống ở kinh thành, dù là người Huỳnh Sa Đạo gì đó, Tống đại nhân, ngươi nói xem nàng ta có phải điên rồi hay không."
Tiếng Tống Nguyên truyền đến: "Quả thật là điên rồi."
Lý Hội Tiên thở dài một hơi nói: "Đúng đấy, Ngọc Linh Lung nàng năm nay ba mươi hai tuổi, nhịn nhục hơn hai mươi năm, nhịn đến hôm nay, có danh vọng, có địa vị, có tiền, không có người nào dám đối đãi với nàng như kỹ nữ đùa vui, kẻ ra người vào đều gọi một tiếng nương tử, đợi ngày bắt đầu thu nhận đồ đệ là sẽ trở thành đại gia, cũng không cần lo lắng hoa tàn ít bướm, nửa đời sau này cơm áo không lo được cả danh và lợi, nàng… Nàng ta cứ chết đi như vậy? Các ngươi nói xem, không phải nàng ta có bệnh là gì?" Tức giận, đau lòng, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc không hiểu xen lẫn, nhìn Đoàn Sơn và đám thị vệ trong phòng: "Nếu nàng là người Huỳnh Sa Đạo thì thế nào? Huỳnh Sa Đạo này tội ác trời phạt, dám mưu hại nương nương…"
Đoàn Sơn nói: "Im miệng."
Giọng Lý Hội Tiên đột nhiên dừng lại, trong phòng yên tĩnh một khắc, chợt vang lên nữa, nói: "Tóm lại, ý của ta các đại nhân hiểu chưa?"
Đoàn Sơn nói: "Không hiểu."
Lý Hội Tiên dựng thẳng chân mày: "Vậy Đoàn đại nhân đã thẩm vấn ta rõ ràng rồi chứ?"
Đoàn Sơn nói: "Chính miệng Ngọc Linh Lung thừa nhận những người lúc trước ám sát Tống đại nhân nàng ta đều quen, Lý Hội Tiên, một người như vậy ẩn trốn ở Túy Tiên lâu các ngươi, ngươi còn nói mình không biết?"
Lý Hội Tiên chống nạnh nói: "Làm sao? Ý Đoạn đại nhân là ta cũng biết rõ hả?"
Đoàn Sơn nói: "Ngươi có biết hay không, tra một chút là biết."
Lý Hội Tiên nhìn hắn tức giận, chợt cười nói: "Đoàn đại nhân, không phải ngươi không biết muốn tra hỏi ta cần phải được người nào đồng ý chứ?" Nói xong nhìn về phía được ngăn cách: "Tống đại nhân, tốt nhất ngài xin phép Tần công gia một chút, tránh để Vương tướng gia hỏi không tiện trả lời."
Đã từng hoa khôi, bà chủ một trong tứ đại thanh lâu Túy Tiên lâu của kinh thành, thế nhưng thanh danh bên ngoài này dĩ nhiên không phải thế lực của Lý Hội Tiên mà là do nàng có chỗ dựa sau lưng, hoặc nói rõ ra là ông chủ đích thực của Túy Tiên lâu.
Bây giờ tuy Đại Chu có hoàng đế nhưng tuổi thiên tử quá nhỏ, ngoài đại học sĩ Hồ Minh bốn năm trước ở nhà dưỡng bệnh không hề xử lý mọi chuyện, bốn vị đại thần khác vẫn chủ chính như cũ.
Trước kia hai vị thừa tướng cân sức ngang tài, thế nhưng về sau con cháu Vương Liệt Dương và Ngự sử trung thừa thành thân gia, thế lực của thừa tướng Trần Thịnh dần dần giảm xuống, bây giờ có cũng được mà không có cũng không sao, chắc chắn sẽ nhanh chóng theo Hồ đại học sĩ trở về nhà dưỡng lão, Vương tướng gia quyền tôn thế trọng, Tần Đàm Công cũng không thể không nể ba phần.
Trong phòng bên này hình thành thế giằng co, có người bước nhanh vào trong tay đang cầm một quyển công văn, nói: "Đại nhân, tra được Hoàng Y rồi."
….
Cùng lúc đó Tần Đàm Công cũng mở văn quyển đưa tới ra, đây là một phần của danh sách tú tài, vì đỗ tú tài là có thể được cung cấp lương thực miễn phí và miễn cho việc phải đi lính nên đều phải ghi lại.
Quan viên dưới tay nói: "Tú tài năm Đại Khang thứ bảy."
Tần Đàm Công nhìn hai chữ Hoàng Y trên đó, nói: "14 tuổi đã đậu tú tài, là người trẻ tuổi có tài học."
14 tuổi có thể đỗ tú tài quả thực không tầm thường, quan viên gật đầu, nói: "Về sau hắn luôn đi du học bên ngoài, cũng vì vậy mà tránh khỏi đại kiếp năm Thái Bình thứ ba… Từ đó đều không rõ tung tích, không ngờ rằng…"
Tần Đàm Công khép danh sách lại nói: "Đã trốn qua đại kiếp thì nên học hành cho giỏi, tham gia khoa cử cho tốt, lại ẩn núp lâu như vậy tự mình hại mình mà chết, thật sự là đáng tiếc."
Bộc lộ sự đáng tiếc với hung đồ, Tần Đàm Công làm được, cấp dưới cũng không dám, cúi đầu không có nói gì, bên ngoài có người đi tới nói: "Công gia, Vương tướng gia đến hỏi chuyện Túy Tiên lâu."
Tần Đàm Công “ừm” một tiếng nói: "Bảo Tống Nguyên đừng tra Túy Tiên lâu nữa."
Đám quan viên đứng ở một bên cau mày nói: "Công gia, Ngọc Linh Lung kia ẩn thân ở Túy Tiên lâu lâu như vậy, sao Túy Tiên lâu lại không có vấn đề được…"
Tần Đàm Công nói: "Nếu như Ngọc Linh Lung này không chịu chết thì Túy Tiên lâu này thật đáng tra xét, nhưng ả ta lại kiên quyết chịu chết, rõ ràng là muốn từ bỏ kinh thành, hơn nữa, tại sao Vương tướng gia của Túy Tiên lâu lại có vấn đề chứ, chẳng lẽ lúc nào Vương tướng gia cũng muốn đến ám sát Tống Nguyên sao?" Nói xong cười, khép quyển sách lại: "… Vương tướng gia không thể có cái nhìn nông cạn như vậy."
Có người nói: "Nhưng đây không thể nghi ngờ đây cũng là một cơ hội, Công gia, Túy Tiên lâu là của Vương tướng gia…"
Tần Đàm Công nói: "Dù là một thanh lâu sụp đổ, ngoài chuyện để Vương tướng gia tức giận đập thêm mấy cái chén, ta không thấy ý nghĩa gì lớn, những chuyện sinh tử không liên quan đến vết thương da thịt không thể xem là thủ đoạn, càng không đáng lãng phí thời gian." Nói đến đây chợt nghĩ đến điều gì: "Các ngươi hẳn là nên học hỏi vị thích khách kia một ít."
Thích khách? Đám quan viên đang ngồi không hiểu, là nói vị thích khách nào?
Tần Đàm Công nói: "Cái vị thích khách giết Tông Chu kia, Đoàn Sơn nói toàn thân Tông Chu chỉ có một vết thương trí mạng. Đây mới gọi là đánh rắn đánh bảy tấc, ra tay một cái là đoạt mệnh." Nói xong vỗ tay vịn ghế: "Ta lại muốn gặp vị thích khách này một lần."
Đám quan chức đang ngồi liếc nhau, có người để lộ ra vài phần áo não nói: "Hoàng Y và Ngọc Linh Lung này chết đi, manh mối về gã thích khách kia cũng đứt đoạn."
Tần Đàm Công nói: "Không vội, kiểu thích khách này trời sinh là kẻ giết người, không thể chỉ ra tay một lần, hắn sẽ lại xuất hiện."
…..
Lệnh của Tần Đàm Công truyền đến Tống trạch, Lý Hội Tiên thuận lợi rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đoàn Sơn, Tống Nguyên cũng từ phía sau bức bình phong ngăn cách đi ra, cánh tay băng bó thật chặt, sắc mặt trắng bệch hiện ra vẻ ốm yếu.
"Chuyện này không thể cứ để như vậy." Hắn tức giận nói: "Thích khách đích thực còn chưa bắt được."
Đoàn Sơn nói: "Ta nhớ được binh khí của hắn và miệng vết thương, chỉ cần hắn lại xuất thủ ta có thể nhận ra."
Tống Nguyên dạo bước trong phòng, nói: "Hóa ra là người Huỳnh Sa Đạo sao? Bọn người không biết tốt xấu này, đã khoan dung độ lượng với bọn chúng, tại sao không chịu sống những ngày tháng tốt đẹp mà nhất định phải chịu chết." Dừng chân lại cười lạnh lùng: "Đã như vậy, vậy thì cứ làm như bọn họ mong muốn." Nói xong gọi người đến: "Tra tất cả quê quán của người ở Huỳnh Sa Đạo, một người cũng không được buông tha."
Người tới nghe vậy chần chừ một chút nói: "Nhưng nếu làm như vậy, chỉ sợ mọi người sẽ nghị luận về Huỳnh Sa Đạo, sợ có lời đồn suy đoán không ổn loạn truyền…"
Tống Nguyên hung ác nói: "Sợ cái gì, Huỳnh Sa Đạo này là tội ác tày trời, người sinh ra tại đây đều là ác quỷ, đáng chém."
Ác quỷ đáng chém, cái kết luận này vô cùng nặng nề nhưng trong phòng không có người phản đối, người tới đáp vâng vừa muốn đi, trong phòng lại vang lên tiếng thét chói tai.