Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 187: Hứa một lời




Bất kể là người nào của Liễu gia nghe được tin tức này đều có thái độ giống như Liễu Xuân Dương cũng cho là lỗ tai mình bị hư.

"Cái này là sao? Sao lại nói đến việc hôn nhân rồi hả?"

Mặc dù Liễu lão thái gia nói chuyện không người nào ở Liễu gia dám phản bác nhưng cũng không phải là vãn bối không thể hỏi thăm.

Liễu lão thái gia vỗ lan can lười biếng nói: "Không phải việc hôn nhân đã sớm có sao? Lúc trước Xuân Dương và xã Trường Lạc chơi xúc cúc, Ngũ Nhi nhà ta đánh cuộc thua tiểu thư Quách gia, thắng được Tiết Thanh này."

Lúc này đám người Liễu gia mới nhớ tới, thật sự là có việc này. Nhưng đây không phải là trẻ con vui đùa sao? Sao lại coi là thật?

Liễu lão thái gia nói: "Ta nói thật thì là thật, ta cũng không phải trẻ con."

Liễu lão thái gia đã nói một lời đương nhiên không ai coi là trò đùa, có người thận trọng nói: "Thế nhưng, Tiết Thanh này…" Việc hôn nhân của con cái chính là chuyện tốt của hai nhà, cùng quang chung nhục, từ đó chính là cửu tộc thành thân… Đồng sinh cộng tử, Tiết Thanh này đáng giá chỗ nào?

Liễu lão thái gia khen: "Tiết Thanh này rất giỏi, có tài…"

Vô cùng có tài, điều này trước kia mọi người Liễu gia đã sớm tán thành. Nhưng rõ ràng Liễu lão thái gia đã không tán thành, lúc đó người còn đề nghị hòa hoãn quan hệ với Tiết Thanh một chút, Liễu lão thái gia vẫn còn "mất bò mới lo làm chuồng", cho rằng không cần kết giao...

Liễu lão thái gia nói: "Mất bò mới lo làm chuồng?" Lại hừ một tiếng: "Các ngươi chưa từng nghe rằng phía sau còn một câu sao? Còn thì chưa chắc đã chậm."

Thì ra lời nói có nói thế nào đều có lý, Liễu Xuân Dương đứng ở sau ghế vô cùng bội phục, lại mang theo vài phần mờ mịt, tiểu tử kia… thật sự trở thành muội phu của mình sao? Không khỏi nhớ tới lần đánh cược lúc trước… May mắn lần ấy chỉ cược gọi là đại ca.

Tiểu tử kia… Tiết Thanh cũng không biết đánh cược về mình có hiệu lực, đang ở trong phòng cởi ngoại bào xuống, chuẩn bị gột đi tấm thân mệt mỏi.

Áo trong cởi ra, gỡ vải đệm trên vai, trước ngực xuống, gỡ từng tầng từng tầng vải ở eo ra, chỉ mặc quần đùi nhỏ, lộ ra thân thể mười ba mười bốn tuổi hơi có vẻ lung linh nhấp nhô, cái cổ, bả vai, vòng eo chân dài xuất sắc, da trắng nõn nà so với bôi một tầng phấn xanh trên mặt hình thành sự chênh lệch rõ ràng.

Tiết Thanh cúi người dùng đôi tay ẩm ướt áp lên mặt, nước làm tan thuốc bột trượt dọc theo cổ nàng chảy xuống.

Tiết mẫu để tay trên bả vai nàng, chú ý cẩn thận vuốt ve một vết sẹo, thì thào đau lòng: "Để lại vết sẹo lớn như vậy, không tốt lắm."

Tiết Thanh hất vai lên, chuyển động linh hoạt, xương thịt có lực, Tiết mẫu chỉ cảm thấy một sức lực hất tay của mình ra.

"Mẹ, lòng tham không đáy đây mà." Tiết Thanh cười nói: "Lúc trước chỉ cầu không tàn phế, hiện tại còn muốn da thịt không sao."

Tiết mẫu cười, đưa tay vỗ xuống đầu nàng nói: "Nhanh tắm đi, ta qua chỗ Quách đại lão gia, vừa rồi mới cho người sang gọi ta, ta không biết là có chuyện gì."

Tiết Thanh đáp vâng bước vào trong thùng tắm, nhìn Tiết mẫu đi ra ngoài, khóa cửa lại, nước nóng đun ấm áp, Tiết Thanh thoải mái gối lên thùng tắm híp mắt thở ngụm khí, giờ này khắc này cuối cùng cũng được loại bỏ hết mọi mỏi mệt ra khỏi người… Về sau là có thể an ổn làm một tiên sinh dạy học rồi.

Noãn Noãn gõ cửa ở ngoài gọi thiếu gia, trong tay vang lên tiếng soạt giống như loay hoay cái gì, nói: "… Lại có người đưa thiếp tới, đây là thiếu gia gì gì đó mời ngươi tham gia yến tiệc sinh nhật… Còn có thiếu gia gì gì đó mời ngươi qua thưởng Hồng Diệp…"

Nghe Noãn Noãn ríu rít nói chuyện ở bên ngoài, Tiết Thanh có thể tưởng tượng được là trong tay nàng cầm một chồng thiếp mời. Những thiếu niên này chỉ mời vui đùa, cũng không phải gia tộc chính thức lui tới nhưng các thiếu niên mới là tương lai, mọi người đã từng cùng nhau ngồi tù cùng nhau trải qua khó khăn, cái tình nghĩa này lại không thể coi thường… Nghĩ đến khi mình thành lập trường tư, các thiếu niên đã trưởng thành này sẽ giới thiệu giúp một vài học sinh thì không thành vấn đề.

Tiết Thanh giống như đã thấy cảnh đầy học sinh, nàng đưa tay gối sau gáy nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng… Làm một tiên sinh hẳn là phải có danh hiệu, giống như Thanh Hà tiên sinh… Nàng gọi là gì mới tốt? Bất Bại tiên sinh sao?

Noãn Noãn ríu rít liếc nhìn danh thiếp, một chữ phía trên cũng không nhận ra, cũng may đám sai vặt đều nghiêm túc liên tục căn dặn giới thiệu kỹ càng cho nàng, cũng có thể nói đại khái, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng cười ha ha, nàng ghé đầu và thiếp lên cửa nghe ngóng, xác nhận thiếu gia đang cười… Thiếu gia đã lâu không cười như thế, Noãn Noãn cũng ngồi xổm ở ngoài cửa cười ha ha theo.

Lúc này Quách Hoài Xuân cũng đang ở trong thư phòng, hiếm khi phát ra tiếng cười với Tiết mẫu.

"Thật sự là không nghĩ tới chuyện này lại kết thúc như thế." Hắn cảm thán nói: "Có thể không đánh mà thắng như vậy, bình an vô sự thật là quá tốt…"

Tiết mẫu ngồi trên ghế nói: "Vậy chúng ta không cần đi sao?"

Tiết mẫu nghĩ đến gần đây đi ở bên ngoài thái độ hàng xóm nói tới Tiết Thanh, vẻ mặt cũng kinh ngạc nói: "Cái này là chuyện tốt hay chuyện xấu?"Vẻ mặt Quách Hoài Xuân phức tạp, nhìn Tiết mẫu nói: "Đâu chỉ không cần đi… Tiết Thanh cũng được coi như một đại nhân vật ở Trường An phủ rồi." Lại không phải hèn mọn, sợ hãi giống như lúc trước, bị chế giễu, bị khinh thường. Đâu chỉ có vẻn vẹn mấy bài thơ tài hoa giống như lúc trước mà là đã từng cùng những thiếu niên kia ngồi tù, gây ra một trận náo loạn. Đây coi như là kết giao thật sự.

Người người đều chú ý tới Tiết Thanh, có thể dẫn tới phiền phức hay không? Theo lý thuyết bọn họ nên tránh ở phía sau giống như bụi bặm không để người biết đến mới an toàn hơn.

Quách Hoài Xuân cười khổ nói: "Trước kia lúc không ai chú ý, không phải nàng cũng rước lấy phiền phức sao? Hài tử lớn rồi, giấu là không giấu được…" Lại giữ vững tinh thần: "Chẳng qua cuối cùng là được hoan nghênh trong nhóm những người trẻ tuổi kia, những hài tử này gây chuyện khẳng định trong lòng gia trưởng của bọn họ nổi nóng, phải giáo huấn bọn họ thật tốt, cũng không thích bọn họ lui tới nhiều như vậy… Hiện tại quan phủ cần phải tra ra là ai dẫn đầu gây chuyện."

Tiết mẫu nói: "Còn phải tra sao?" Nói xong cũng oán hận: "Tra, tra cho tốt, tra ra nhóm người dám cổ động Thanh Tử của ta ra."

Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng la, Tiết mẫu lập tức đứng lên, Quách Hoài Xuân ngồi xuống, tiếng bước chân ngoài cửa dừng lại.

"Đại lão gia, Liễu đại lão gia tới." Ngô quản gia nói.

Liễu đại lão gia? Từ sau khi Tiết Thanh và Liễu Xuân Dương đội gai nhận tội, Liễu đại lão gia chưa từng qua cửa, hai nhà gặp trên đường cũng quay đầu không nói lời nào, sao hôm nay lại tới?

Quách Hoài Xuân nhỏ giọng nói: "Là vì người đánh Liễu Xuân Dương nên tới hỏi tội ư?"

Đôi mắt Tiết mẫu lóe sáng nói: "… Tha nhi tử, không tha phụ thân, ta đi pha trà cho hắn."

Quách Hoài Xuân lau mồ hôi vội ngăn lại, nói: "Làm việc không phải chỉ có mỗi một biện pháp là giết người… Ngài chờ một chút, đợi ta tới gặp hắn."

Quách Hoài Xuân đi theo Ngô quản gia vào phòng trước, thấy Liễu đại lão gia an tọa uống trà, trong lòng không khỏi khẽ giật mình, vậy mà uống trà, lần trước đến ngồi cũng chẳng muốn ngồi.

Nhìn thấy Quách Hoài Xuân tiến đến, Liễu đại lão gia đứng dậy cười thi lễ: "Đại tướng quân."

Quách Hoài Xuân vội trả lễ nói không dám, chủ khách nhường nhau một phen rồi tự mình ngồi xuống, tỳ nữ đổi trà lần nữa rồi lui ra.

Quách Hoài Xuân nói: "Nghe nói nhà các ngươi cho hai nữ tử rơi xuống nước phí an táng và an ủi không ít, đương nhiên Vệ gia không thiếu số tiền này, còn nhà Tống tẩu thật sự vô cùng cảm kích, ta cũng cám ơn Lão thái gia." Nói xong đứng dậy thi lễ.

Liễu đại lão gia cười trả lễ nói: "Đại tướng quân không cần đa lễ, sau này mọi người cũng là thân gia rồi."

Thân gia? Trong thành Trường An người muốn làm thân với Liễu gia không ít nhưng Quách Hoài Xuân lại không nghĩ tới, liền giật mình nói: "Không biết hôn sự nào?"

Liễu đại lão gia cũng giống như rất kinh ngạc, nói: "Ủa… Lời hứa nặng ngàn vàng, không phải đại tướng quân muốn đổi ý chứ? Đây cũng không phải là hành vi quân tử."

Quách Hoài Xuân kinh ngạc: "Sao lại có lời hứa rồi? Ai với ai?"

Liễu đại lão gia nói: "Tiểu thư Quách Bảo Nhi của quý phủ và Ngũ Nhi nhà ta, trước Đoan Ngọ lúc xã Trường Lạc và xã Ngũ Lăng thi xúc cúc, lấy hôn ước của Tiết Thanh Tiết thiếu gia ra cược, Ngũ Nhi nhà ta thua, sẽ thay thế Quách tiểu thư thành thân với Tiết Thanh."

Quách Hoài Xuân trợn mắt há hốc mồm, đánh cược? Nói đùa cái gì vậy.

Liễu đại lão gia không vui nói: "Sao cái này có thể là nói đùa, đã đánh cược thì dù sao cũng là nữ nhi của Liễu gia ta, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy… Đại lão gia, mời dẫn ta đi gặp mẫu tử Tiết gia đi…" Nói xong lấy ra một tờ canh thiếp để lên bàn.

Quách Hoài Xuân hốt hoảng cầm lấy xem, quả nhiên viết các loại đại danh sinh thần bát tự của tiểu thư Ngũ Nhi Liễu gia, bên tai vẫn còn giọng nói của Liễu đại lão gia.

"… Thời gian đã xem kỹ, mùng tám tháng mười là ngày tốt… Thành thân, Tiết thiếu gia năm nay 13, sang năm tròn 14… Chính là lúc thành thân tốt nhất…"

"Đã hứa hôn, ở lại nhà ngươi thì không tốt… Nhà đã xem kỹ, Lão thái gia mua, cũng sắp chuẩn bị xong, lúc thành thân sẽ ở chỗ đó…"

Nhà và thời gian cũng đã chuẩn bị kỹ, Quách Hoài Xuân ngẩng đầu nhìn Liễu đại lão gia, định làm thật sao?

…..

Tin tức nhanh như gió tản ra từ Quách gia, Quách Tử Khiêm cũng kinh ngạc, chợt mặt mũi lại tràn đầy tán thưởng: "Thanh Tử ca thật lợi hại." Đầu tiên là được Xuân Hiểu cô nương ở Lục Ý lâu ôm ấp yêu thương, hiện tại đến tiểu thư Ngũ Nhi Liễu gia chủ động cầu hôn, nam nhân phải như thế.

Sắc mặt Quách Bảo Nhi đỏ lên, ném bể chén trà trong tay nói: "Không được!" Giống như là khi vừa nghe thấy mình phải thành thân với Tiết Thanh, kiên quyết phản đối giống như vậy.