Liêu Thừa có tức chết hay không Tống Nguyên không quan tâm nói: “Ta sắp tức chết rồi đây, công gia sẽ thể theo mong muốn của lão già đó mà định tội Liêu Thừa sao?”
Tần Đàm Công nói: “Bệ hạ đã phê chuẩn rồi, không thể trái lời bệ hạ được.”
Tống Nguyên than thở nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Thái hậu nương nương nếu biết được nhất định...”
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng nói.
“Tần công gia, Tần công gia.”
Tống Nguyên đẩy mạnh một cái mở toang cửa và nhiệt tình gọi lớn: “Trần công công.”
Một vị thái giám mặt mày sạch sẽ mặc áo bào đỏ đang đứng trong sân thấy cửa mở ra cũng lộ vẻ tươi cười, cung kính hành lễ nói: “Tống đại nhân, Tần công gia có ở đó không?”
Tần Đàm Công đã đi đến nói: “Có chuyện gì?”
Trần công công càng thêm kính cẩn, nói: “Thái hậu nương nương cho mời ngài.”
……
Thái hậu nương nương đến nay vẫn ở trong cung điện từ thời còn làm Quý phi là để tỏ lòng nhớ nhung tôn kính tiên đế và tiên hoàng hậu, hiện nay tiểu hoàng đế đăng cơ, cũng không cần bà ấy lâm triều nghe chính sự nên thích trồng hoa, lúc Tần Đàm Công đến, Tần thái hậu đang ngồi cắt tỉa cành lá trong căn phòng xếp đầy những chậu hoa.
Tuy rằng đã làm thái hậu nhưng Tần thị cũng chưa quá ba mươi tuổi, ngồi trong không gian rực rỡ sắc hoa tuyệt đẹp vẫn không hề kém sắc hơn mà còn yêu kiều hơn cả hoa, bà có dáng người đẫy đà, khuôn mặt hình trái xoan, có chút yếu ớt, thơ ngây.
Phụ thân của Tần Đàm Công chăm sóc cho nữ nhi chưa được bao lâu thì đã qua đời, Tần Đàm Công còn hơn cả anh trai, càng có trách nhiệm như là phụ thân.
Tần thị thấy ông ta bước vào liền nói: “Ca, sao Liêu Thừa bị định tội vậy?”
Tần Đàm Công hành lễ nói: “Bởi vì hắn làm sai chuyện.”
Tần thị cắt vụn cành hồng trong tay nói: “Hắn làm việc thay cho ai gia (1), đây chẳng phải là nói ai gia cũng làm sai chuyện hay sao?”
Tần Đàm Công nói: “Nô tài sao có thể đánh đồng với nương nương được chứ.”
Tần thị nói: “Ai gia mặc kệ, Tông Chu không còn nữa, Liêu Thừa cũng không có, vậy ai sẽ làm việc cho ai gia đây?” Dứt lời lại giơ tay áo lên khóc: “Đại thần trong triều đình này ăn hiếp ta, nay đến ca ca cũng không để ý đến ta nữa.”
Tần Đàm Công bật cười, nói: “Ta làm sao không quan tâm được chứ, đừng làm ồn.”
Tần thị phất tay áo nói: “Vậy ca ca sẽ bỏ mặc cho những người kia bắt Liêu Thừa, lại dung túng cho những loạn dân thành Trường An kia sao, nói không chừng rồi đây những địa phương khác cũng sẽ noi theo, còn ai thay Tông Chu làm việc nữa chứ? Ai gia không còn người nào có thể tin cậy nữa rồi.”
Tần Đàm Công nói: “Vậy thì đừng làm chuyện này nữa nhé.”
Tần thị đứng lên, cao giọng nói: “Sao có thể như vậy được? Ca ca ngươi biết rõ người đó còn ở nhân gian, chẳng lẽ không cần phải nhổ cỏ tận gốc sao?”
Tần Đàm Công đứng ngay vòng ở ngoài chậu hoa, cách các loại hoa đua màu khoe sắc nhìn Tần thị nói: “Thực ra ban đầu ta đã không đồng ý người và Tống Nguyên làm như vậy rồi... Chỉ có điều các ngươi làm như vậy mới có thể an tâm nên ta cũng chẳng muốn để ý.”
Tần thị tiến lên một bước, giẫm lên các mảnh lá và những cánh hoa hồng rơi trên mặt đất nói: “Ca ca, làm sao ta có thể không làm như vậy được, đó chính là đế cơ, một khi nàng xuất hiện...”
Tần Đàm Công cắt ngang lời bà nói: “Cho nên nàng ấy sẽ xuất hiện, chúng ta cần gì phải đi tìm?”
Tần thị sửng sờ một lát.
Tần Đàm Công nói: “Nàng ta thân là đế cơ, người mà ngày đêm sốt ruột bất an, ngủ không yên giấc không phải chúng ta, mà là nàng ấy.”
Tần thị nói: “Nàng ta thực sự muốn xuất hiện thì phải làm sao đây?”
Tần Đàm Công khẽ hất tay áo, hoa trước mắt lắc lư lộn xộn, cành lá rơi như mưa nói: “Vậy không phải đúng lúc hay sao, tiêu diệt thôi.”
Hình như cũng là đạo lý này, Tần thị nhặt cái kéo ngồi xuống, rồi lại đứng lên nói: “Đều bị ca ca nói cho hồ đồ rồi, chủ yếu là sợ nàng vạch trần chuyện ban đầu ấy...”
Tần Đàm Công nói: “Chuyện trước đây ta đều xử lý xong rồi, lẽ nào còn sợ người khác nói gì hay sao? Ta từ trước đến nay luôn nghĩ rằng, làm một người mà bị người khác nói còn dễ chịu hơn là làm một người đi nói kẻ khác.”
Tần Đàm Công nói: “Được làm vua thua làm giặc, chỉ cần ta ở vị trí này, nàng ta muốn nói gì thì cứ nói, chẳng qua là làm cho nàng ta chết một lần nữa mà thôi.”Tần thị nói: “Ca ca ta nghe không hiểu.”
Tần thị nắm cây kéo nhỏ khẽ than: “Nàng dù sao cũng là huyết mạch của Đại Chu thiên tử. Thiên phú là công chúa… Nếu không trong tình thế trước kia sao còn có thể giữ được một mạng...” Rồi ngẩng đầu: “Ca ca có nhìn thấy Tứ đại sư không?”
Tần Đàm Công nói: “Lần trước đi thì có thấy Tứ đại sư nhưng sang ngày thứ hai thì đã đi mất rồi.”
Tần thị có vẻ sốt ruột nói: “Hắn đi đúng lúc lắm, ca ca nên trông coi bệ hạ, hãy để bệ hạ ở chung với Tứ đại sư, người ngoài cũng có thể thấy rằng bệ hạ đã được Hoàng Tự chấp nhận rồi.”
Tần Đàm Công nở nụ cười nói: “Thủ ở nơi đó cũng vô dụng, cái gọi là Hoàng Tự không phải chùa tồn tại thì người sẽ tồn tại, mà là có người tồn tại thì chùa mới tồn tại, Tứ đại sư ở đâu thì ở đó chính là Hoàng Tự, ta sẽ đi tìm hắn lại, nương nương đừng lo lắng.”
Như vậy thật là kỳ lạ, Tần thị chau mày nói: “Điều ta lo lắng lại không phải là điều này... Ca ca cũng biết, bệ hạ hắn...” Lại tiến lên một bước rồi hạ giọng nói: “không cho bệ hạ qua lại với Hoàng Tự không được sao? Dù sao cũng là do Tứ đại sư không chịu xuất hiện.”
Tần Đàm Công nói: “Không được, không được sự chấp thuận của Hoàng Tự, bệ hạ sau này trưởng thành không lấy được chiếu thư đăng cơ do tiên đế viết lại càng khó tự mình chấp chính, đám người Trần Thịnh, Vương Liệt Dương nhất định sẽ dùng nó để gây loạn.”
Hoàng Tự là một truyền thuyết của hoàng tộc Đại Chu, theo truyền thuyết lúc ấy thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh giành, ngựa quân của Cao Tổ Đại Chu thất bại thảm hại bỏ chạy phân tán khắp nơi, thân chịu trọng thương ngay lúc cận kề cái chết đã gặp một ngôi chùa nhỏ, được một vị lão hòa thượng cứu mạng, bảo ông ấy là chân mệnh thiên tử rồi truyền thụ võ công, binh pháp trị quốc cho ông ấy.
Sau khi Đại Chu Cao Tổ nhất thống thiên hạ xong đã tìm đến ngôi chùa này và phong nó làm Hoàng Tự, phong lão hòa thượng làm đế sư, cũng tuyên cáo trong thiên hạ Đại Chu rằng mỗi một vị thiên tử đều phải trải qua sự công nhận của Hoàng Tự, được đế sư chỉ dạy mới có thể trở thành một vị thiên tử chân chính. Vì thế mỗi một đời hoàng đế sau khi đăng cơ đều sẽ viết một bức thư giao cho Hoàng Tự quản lý, đợi vị thiên tử kế nhiệm đó được đế sư dạy bảo thành niên xong mới có thể nhận.
Tuy là nói như vậy nhưng Hoàng Tự rất ít khi làm khó hoặc tham dự vào chuyện của hoàng gia, cũng không có một vị thiên tử nào bị làm khó bởi chuyện này.
Lần này lúc tiểu hoàng đế năm tuổi, năm vị cố mệnh đại thần đã bắt đầu mời Tứ đại sư của Hoàng Tự đến làm Đế Sư nhưng Tứ đại sư đã lấy lý do tuổi cao sức yếu để chối từ, hứa hẹn sẽ giao bức thư đó đến vào lúc hoàng đế thành niên, nhưng Tần Đàm Công vẫn kiên quyết muốn tiểu hoàng đế bái sư.
Tần thị bất an, khẽ thở dài một tiếng: “Ca ca cũng là tin tưởng vào thiên mệnh thần thụ nên mới cố chấp như vậy.”
Tần Đàm Công cười cười không nói gì, ngoài cửa có người báo rằng bệ hạ đã tới.
Tiểu hoàng đế được một tên thái giám bế đi tới, Tần thị tiến lên đón lấy, tiểu hoàng đế dựa sát vào ngực bà gọi hai tiếng mẫu hậu xong lại có phần sợ sệt nhìn Tần Đàm Công.
Tần Đàm Công nói: “Bệ hạ nên đi đọc sách rồi đó, tiện thể thần đưa bệ hạ qua đó.”
Tần thị liền giao tiểu hoàng đế cho nội thị (2), Tần Đàm Công đưa tay ngăn lại nói: “Bệ hạ tự mình đi đi.”
Nội thị không dám trái lời liền khoanh tay tránh sang một bên, tiểu hoàng đế đứng trên mặt đất có chút bất an, Tần Đàm Công mỉm cười đưa tay, tiểu hoàng đế chần chừ một lát rồi thò tay ra.
Tần Đàm Công nắm lấy tay tiểu hoàng đế, hai người một lớn một nhỏ bước đi chậm rãi trong cung điện nguy nga, dọc các lối đi có đám tùy tùng vây quanh.
***
(1) Lời thái hậu hoặc hoàng hậu tự xưng mình sau khi chồng mất trong tiểu thuyết, kịch ngày xưa.
(2) Nội thị: Kẻ hầu hạ trong cung vua.