Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 177: Thượng tấu




Lý Quang Viễn đứng ở đầu đường thành Trường An, trong phút chốc hơi hoảng hốt, mình chẳng qua chỉ ngủ một ngày một đêm nhưng cảm giác như thiên địa đã biến hóa.

Phố xá từng phồn hoa náo nhiệt đã biến mất hàng loạt. Các cửa tiệm gạo, dầu, muối, trà đều đóng cửa, ngay cả tửu lâu, lầu trà thậm chí thanh lâu cũng như vậy, không ít dân chúng đứng trên đường hoảng hốt không biết phải làm sao.

Đột nhiên đình công vậy, trước hết việc ăn uống của dân chúng sẽ là gặp trục trặc nghiêm trọng.

"Đi nhanh đi, cách ngoài thành mười dặm còn có cửa tiệm chưa đóng cửa đấy, nhanh đi giành gạo và lương thực."

Không biết một tiếng hô hào ở nơi nào, dân chúng trên đường nhất thời đều chạy như điên ra phía ngoài, đám người Lý Quang Viễn đứng ở góc đường chỉ cảm thấy cuồng phong cuốn qua, lại nhìn trên đường trở nên vắng vẻ cả một vùng, còn chung quanh nội thành đều đang vang lên tiếng động lớn ồn ào, bây giờ thì mọi người giành gạo, kế tiếp vật giá sẽ leo thang, không chỉ ở Trường An phủ, mà còn có thể lan rộng ra, lan đến cả Tây Kinh Lộ...

Đột nhiên sao lại như vậy? Đây cũng không phải là việc một người có thể đứng sau lưng thao túng, cũng không phải một nhà, hai nhà có thể làm được, trừ phi cả nhóm thế gia đại tộc, thân hào nông thôn và thương gia giàu có ở thành Trường An cùng nhau phát động... Thế nhưng vì sao lại vậy? Bọn họ làm sao...

Sắc mặt Lý Quang Viễn kinh ngạc: "Đây là chuyện gì vậy?"

"Hôm qua Vệ gia đến Song Viên thỉnh cầu mang thi thể nữ nhi đi an táng, kết quả cũng bị Liêu đại nhân coi là hiềm phạm muốn bắt lại..." Một quan viên thấp giọng nói: "Lúc đó hiện trường liền hỗn loạn... Sau một đêm đó, thành Trường An bắt đầu đình công..."

"Nói là vì Liêu Thừa kêu ai ai ở Trường An phủ cũng là hiềm phạm, mọi người trong Trường An phủ không được yên... Không thể không đóng cửa suy nghĩ." Một quan viên khác nói.

Lý Quang Viễn đã hiểu rõ, nói như vậy, bây giờ không phải là học sinh và các tú tài gây rối mà là cả thành Trường An đều muốn gây rối.

Việc này coi như là làm lớn chuyện.

"Đại nhân, nhanh định ngày hẹn mọi người trong tứ đại bát tộc, chắc chắn bọn họ đã tham gia vào..." Một quan viên vội vàng nói.

Lý Quang Viễn lại giơ tay lên, mắt nhìn con phố vắng vẻ, lại nghe xung quanh đâu đó bên trong thành truyền đến tiếng gào khóc lớn, nói: "Không được, bản phủ muốn viết bản thượng tấu."

Thượng tấu? Đám quan chức sững sờ người ra, là muốn báo cho quan viên ở Tây Kinh Lộ biết nơi đây gặp chuyện không may sao?

"Chúng ta đã phái người đi..." Bọn họ vội hỏi: "Đại sự như vậy cũng không dám giấu giếm." Cũng không giấu giếm được, tranh nhau mua đồ, loại tin tức này đôi khi lại truyền đi nhanh như truyền tin bằng ngựa.

Hiện tại việc Lý Quang Viễn muốn làm là nhanh triệu tập những thân hào nông thôn, đại tộc ở Trường An phủ này để thương lượng, khiến cho việc dẹp loạn sớm được kết thúc, tránh dẫn tới dân tình náo loạn.

Lý Quang Viễn lắc đầu nói: "Bản phủ muốn tấu lên triều đình, Liêu Thừa đàn áp dân chúng, qua quýt bắt người, người người oán trách, dân chúng Trường An phủ lầm than."

Cái gì? Chư quan kinh hãi, cái này...

Lý Quang Viễn nói: "Vì Liêu Thừa xem người người ở Trường An phủ đều là hiềm phạm, bản phủ là một phủ tôn sư, là hiềm phạm số một, bản phủ viết xong tấu chương tố cáo này, sẽ tự xin vào ngục."

Bây giờ chuyện đã loạn lên, hai bên Liêu Thừa và dân chúng ở Trường An phủ phải phân ra đúng sai, thắng bại, vậy thì không cần nghĩ đến trung dung (*).

Các quan chức ở đây trong nháy mắt cũng hiểu rõ ý của ngài, nếu như không gán tội chết đặt lên đầu Liêu Thừa, tội náo loạn, đình công này sẽ đặt trên đầu bọn họ...

"Các ngươi trông coi dân chúng cho tốt, không nên để có người thừa cơ hội làm loạn, lần này nguyên do sự việc một mình ta gánh vác." Lý Quang Viễn trầm giọng nói, dứt lời vung tay áo tiến nhanh về phía phủ nha.

Thành Trường An này thật muốn làm lớn chuyện, sắc mặt những chư quan còn lại trắng bệch ra, sao lại biến thành ra như vậy?

...

Ngày mùng tám tháng chín năm Kiến Hưng, Trường An phủ đột nhiên rơi vào hỗn loạn, nói chính xác là đã hỗn loạn rất lâu, nhưng đây chẳng qua là nhóm học sinh, tú tài, người đọc sách gây rối. Nhưng hôm nay gió nổi mây vần, cửa hàng bên trong thành đều đóng cửa, đình chỉ toàn bộ việc buôn bán, dân chúng bắt đầu tranh giành nhau mua hàng hóa, vẻn vẹn có một buổi chiều thôi mà giá gạo đã tăng vọt ba nghìn đồng một đấu. Hơn nữa xung quanh phủ thành cùng với dưới huyện của Trường An phủ cũng bắt đầu đình công bãi thị theo, các loại hàng củi, gạo, dầu, muối, vải, có tiền cũng không mua được.

Mà mấu chốt nhất là hành động của tri phủ Trường An, Lý Quang Viễn không an ủi, khuyên can, lo liệu mà treo giày cởi nón quan tự đến đại lao, lần này dân và quan đều làm loạn, phong trào bãi thị liên tục lan rộng, chạy dài đến phủ huyện khác ở xung quanh Trường An phủ. Tuy đa phần là vì tranh nhau mua nên cửa hàng không thể không đóng cửa nhưng lại càng khiến cho khủng hoảng lớn hơn trước.

Không chỉ là Trường An phủ, đầu đường cuối ngõ ở phủ huyện đông dân chúng chật ních hoang mang khóc thét, tưởng như là người Tây Lương xâm lấn, quan phủ bị vây quanh, thậm chí có quan viên nỗ lực trấn an cũng bị dân chúng kích động ném mạnh gạch ngói vụn. Tất cả mọi người đều đang hỏi ngọn nguồn mọi chuyện xảy ra ở Trường An phủ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

"Liêu Thừa, Đoàn Sơn mượn cớ tra án, đàn áp dân chúng tự tiện bắt người, nhất là sau khi hung thủ đã tự đầu thú, vẫn không thẩm vấn hiềm phạm mà lại tiếp tục bắt người..."

"Coi ai ai trong Trường An phủ đều là hiềm phạm..."

"Vốn là các học sinh đến thỉnh cầu, đều bị bắt, Thanh Hà tiên sinh và các giáo viên khác cũng bị bắt lại..."

"... Các tú tài..."

"... Cuối cùng thậm chí nói người bị giết chết ở Song Viên cũng thành hiềm phạm, người nhà bên ngoài cũng phải bắt lại..."

"... Tri phủ cũng bị tống giam..."

Nghị luận như vậy truyền khắp nơi, chấn động cả quan phủ ở Tây Kinh Lộ, phòng bị, tuần tra, giám sát nhao nhao tới Trường An phủ, còn dân chúng các nơi trong Trường An phủ đã dũng cảm vào Song Viên thỉnh cầu.

"Họ Vệ của chúng ta... Nhiều đời trung lương..."Ngoài cửa của Song Viên sớm đã không nghe được tiếng đọc sách nữa, so với dân chúng bách tính thì nhân số học sinh, tú tài quá ít, âm thanh của bọn họ không đáng kể ngay lập tức bị lấn át.

"Đại nhân, vì tự chứng minh là mình trong sạch, mời để cho chúng ta vớt thi thể người chết lên, kiểm tra nghiệm chứng."

Đoàn người trong tốp đầu còn lại khoảng một trăm bảy mươi đến một trăm tám mươi người đang quỳ xuống đất cầu xin khóc lóc, trẻ có, già có, nữ có, nam có, chính là người của Vệ gia.

Cửa lớn của Song Viên đóng chặt, từng nhóm binh lính từ kinh thành tới phòng bị nghiêm ngặt, mọi người không được đến gần.

Chợt có người thiếu niên nhảy ra, hô: "Không cần vớt, hồ nước Song Viên của chúng ta là từ sông Vị Thủy chảy tới, Vị Thủy lại dẫn nước chảy vào trong... Đóng miệng cống bên này lại, mở bên kia ra, nước lập tức di chuyển, thi thể liền tự động xuất hiện..."

Song Viên chúng ta... Thiếu niên này... Dân chúng vây xem có nhận ra.

"Là Liễu Xuân Dương thiếu gia..."

"Người nhà họ Liễu đương nhiên nói không sai."

"Đây cũng là cách hay..."

Lập tức có không ít người ồn ào lên tiếng trả lời, vỗ tay tán thưởng theo, Liễu Xuân Dương nhảy dựng lên vẫy tay: "Ta biết miệng cống ở nơi nào, đi theo ta..."

Vẻ mặt đoàn người Quách Hoài Xuân, Tiết mẫu đứng ở sau nhìn thiếu niên kia cảm thấy rất kinh ngạc.

"Liễu gia cũng ra tay... Vì sao... Bọn họ chắc phải xem náo nhiệt mới được... Cho dù chúng ta không may hay là Lý tri phủ không may bọn họ đềuvui vẻ ra mặt." Quách Hoài Xuân lẩm bẩm nói.

Tiết mẫu hỏi: "Ngài nói bọn họ như vậy là đang giúp Thanh Tử sao?"

Quách Hoài Xuân nói: "Giúp thì khẳng định giúp, chỉ là vô tình hay là cố ý..."

Tiết mẫu nói: "Ngược lại việc tiểu tử này làm Thanh Tử bị thương là cố ý."

Quách Hoài Xuân cười khổ nói: "Lúc này cũng đừng chỉ lo lắng đến Liễu gia... Bây giờ chúng ta chỉ sợ không đi được."

Nhìn phía trước, dân chúng ba tầng trong ba tầng ngoài ngày đêm vây quanh Song Viên không tản đi, Tiết mẫu cũng bất lực, xoa bóp trán... Bà đã ngủ trọn hai ngày mới tỉnh, sau khi tỉnh lại vẫn như vậy... Có lẽ giết sạch người bên trong Song Viên không là vấn đề gì, thế nhưng người bên ngoài Song Viên lại quá nhiều...

Nghĩ đến đây vừa căm giận vừa nghi ngờ, là ai cố ý ngăn cản bà? Bà đương nhiên biết rõ việc mình hôn mê là có người động tay động chân, Lý Quang Viễn cũng giống như bà vậy. Nhưng muốn nói là hãm hại thì cũng không đến mức, bằng không thì không phải chỉ để cho ngủ như vậy, thoạt nhìn chính là muốn ngăn cản bà làm việc.

Là ai? Đã biết thân phận của bọn họ cũng biết việc bọn họ phải làm, còn không để lộ tài năng? Hơi dọa người đó, thần sắc Tiết mẫu ngạc nhiên kinh sợ.

Bên ngoài âm thanh khen ngợi ồn ào, cửa sảnh nội bộ đóng chặt lại, Liêu Thừa vẫn có thể nghe rõ.

Miệng cống... Hắn cũng không biết hồ nước trong Song Viên còn cái miệng cống gì, thật hay giả đây? Sắc mặt hắn càng trở nên trắng nhợt ra, loạn dân, đây là loạn dân, thành Trường An này đều là loạn dân.

"Liêu đại nhân, không thể tiếp tục như vậy." Trong phòng không ít quan viên Tây Kinh Lộ đang ngồi, quan chức mặc áo bào màu đỏ vừa dày vừa nặng, vẻ mặt cũng rất nặng nề, trước giờ chưa từng có:

"Không phải là mấy nghi phạm thì thả người ra trước đi, giải thích thêm vài câu, đầu tiên mời những thương gia kinh doanh trở lại, sau đó bàn bạc kỹ hơn."

Liêu Thừa cười lạnh lùng nói: "Kế đó tiếp tục uy hiếp đòi chúng ta cũng phóng thích Chung Thế Tam luôn sao?"

Chung Thế Tam là hung phạm tự đầu thú, dân chúng đều tận mắt thấy nên cũng tin tưởng, làm sao đi uy hiếp đòi thả hắn. Bây giờ sở dĩ uy hiếp là bởi vì các ngài qua quýt bắt người, nếu các ngài không qua quýt bắt người cũng sẽ không có việc như bây giờ... Quan viên Tây Kinh Lộ cười khổ nói: "Đại nhân, không thể so sánh như vậy... dân bắt đầu loạn không phải là chuyện đùa..."

Liêu Thừa cắt lời hắn, nói: "Chuyện này đương nhiên không phải chuyện đùa, chúng ta đã cho viết tấu chương đến kinh thành, mời hình bộ, bộ binh lập tức phái binh tới dẹp loạn."

Dẹp loạn? Như vậy là coi dân nơi đây là làm loạn, tạo phản. Sắc mặc chư vị quan viên Tây Kinh Lộ hoảng sợ.

"Chúng ta xem triều đình định đoạt làm sao đây." Liêu Thừa lạnh lùng nói, bắt đầu siết chăt tay đang đặt trên lan can, móng tay dưỡng cho dài cũng không biết bị bẻ gẫy từ lúc nào... Tức quá, ai ai trong Trường An phủ này quả nhiên cũng đều là hiềm phạm.

Tháng chín năm Kiến Hưng, tấu chương cấp báo từ các nơi Tây Kinh Lộ tuôn tới kinh thành như tuyết rơi vậy. Cuối mùa thu kinh thành cuồn cuộn nổi lên một trận cuồng phong, bàn đá xanh dọc đường trong hoàng thành, Tây Uyển nội các lá rụng giống như bướm bay lượn, nhưng sau tích tắc đã bị người giẫm ở dưới chân.

Đế giày của vài vị quan đạp đạp đi qua, rảo bước tiến vào bên trong một gian phòng. Ở nơi này dường như tất cả gian phòng nơi đây đều chật chội giống nhau, nhưng lại bày bàn ghế đồ sộ, khung bác cổ, ngoài ra còn có một bức bình phong thêu hoa văn sơn thủy bằng vàng bạc, bố trí tráng lệ, lúc này sau tấm bình phong lộ ra một bóng người cao lớn.

"Liêu Thừa, Đoàn Sơn không phải đi điều tra hung thủ sát hại Tông Chu sao? Điều tra như thế nào mà dân chúng cả Trường An phủ đều náo loạn?"

Âm thanh thuần hậu trầm thấp, cùng với lời nói người cũng từ sau tấm bình phong bước ra, vốn trong phòng hơi mờ tối bỗng nhiên trở nên sáng ngời, chắc là bởi vì trên người hắn mặc áo bào màu đỏ thẫm, lại hoặc giả là trên ngón tay cái của hắn ta đeo chiếc nhẫn bằng vàng ròng khảm ngọc lưu ly.

Đây đường đường là một nam nhân có dáng vóc khôi ngô, ngoài bốn mươi tuổi, hắn giơ tay lên lắc nhẹ, ngọc lưu ly vàng ròng lúc lắc, phát ra một vệt sáng bóng, bước chậm rãi ba bước, soàn soạt vuốt phẳng áo bào, người ngồi xuống chiếc ghế lót miếng đệm bằng da bạch hổ.

Trong sảnh chư quan cúi đầu: "Tần công gia."

***

(*) Trung dung: Đây là một chủ trương của nho giáo: Không thiên về một bên nào mà luôn giữ thái độ đứng giữa, không thái quá cũng không bất cập trong quan hệ đối với người, với việc...