Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 157: Bất an




Bên trong sảnh trong của Quách gia, Quách Hoài Xuân cũng đỏ tròng mắt, nhìn Tiết mẫu ngồi trên ghế: "Qua đại nhân... Đây là an bài của các ngươi à?"

Tiết mẫu đè tay lên trán, nói: "Ngài nghĩ rằng chúng ta điên sao?"

Đôi khi cảm thấy đúng... Quách Hoài Xuân thầm nghĩ, nhưng điên cũng chỉ là bọn họ điên chứ không phải khiến cho Tiết Thanh nổi điên lên.

Nếu không phải là an bài của bọn họ, đó chính là ý nghĩ của Tiết Thanh.

Sắc mặt Quách Hoài Xuân có chút phức tạp, thật không ngờ Tiết Thanh mà lại biết đứng ra giữ nữ nhi của hắn lại... Kỳ thực từ khoảnh khắc bọn họ tới cửa, nữ nhi của hắn cũng đã được chuẩn bị cho việc điều tra vụ án của Tông Chu, qua một thời gian sẽ thay thế cho Tiết Thanh, chỉ cần dâng nữ nhi này ra, Quách gia coi như là đã điều tra xong, Tông Chu cũng sẽ không để ý đến Quách gia nữa, Tiết Thanh cũng được an toàn.

Người khác không biết, hắn thì biết, hơn phân nửa nữ hài tử được chọn này đều bị giết trên đường đi, số còn lại ở hoàng cung trong kinh thành cũng đều bị dìm chết trong đáy hồ ở Ngự Hoa viên.

Không nỡ, cũng đành phải buông bỏ, Tông Chu tới, quả nhiên tới Quách gia, chọn Thiền Y, đây thật là chuyện đại hỉ. Nhưng chưa bao lâu, Tông Chu chết, Thiền Y cũng chết, quanh đi quẩn lại vẫn là muốn Quách Bảo Nhi. Chuyện vui sau đó xen lẫn thương xót và vui mừng, điều này chỉ rõ bọn chúng quả nhiên hoài nghi Quách gia, lúc này phải dâng Bảo Nhi ra... Lại bị Tiết Thanh ngăn cản.

Quách Hoài Xuân thì thào: "Sao lúc đó Tiết Thanh lại nhảy ra? Vì sao?"

Tiết mẫu nói: "Đương nhiên là vì Bảo Nhi."

Đúng vậy, tất cả mọi người chứng kiến cũng nghe thấy, tình nghĩa thiếu niên thật đậm sâu... Nếu như không phải biết giới tính thật sự của nàng, vấn đề này cũng không cần hỏi, Quách Hoài Xuân nói: "Nhưng Tiết Thanh là nữ nhân mà, trong lòng ta và nàng đều biết rõ nên dù là chân tình hay là giả dối chuyện này cũng không thể đâu."

Tiết mẫu liếc hắn một cái, ấn ấn trán nói: "Không phải, vì Bảo Nhi cũng không phải vì chuyện nam hay nữ..."

Quách Hoài Xuân nói: "Vậy thì vì cái gì?"

Tiết mẫu nói: "Đại khái chính là hành hiệp trượng nghĩa gì gì đó!"

Hành hiệp trượng nghĩa? Quách Hoài Xuân sững sờ: "Điện hạ nàng... vì Bảo Nhi mà trượng nghĩa... Thời điểm nguy hiểm như vậy..." Lúc đó là tình huống gì và đứng ra ngăn cản có kết quả gì chẳng lẽ nàng không biết? Vì hành hiệp trượng nghĩa? Hắn nhớ kỹ hài tử này nhát gan: "Ồ"... Về sau xem ra không phải là nhát gan, can đảm đến mức tự uy hiếp bản thân để đổi lấy chỗ tốt.

Tiết mẫu thở dài, nói: "Theo Thanh Hà tiên sinh đọc sách ở trường xã nên cũng bị lây tính khí của người đọc sách!" Nói đến chỗ này cười cười: "Lúc Tiết Thanh nói mấy câu nói kia, giống hệt như Thanh Hà tiên sinh vậy..."

Hài tử này à... Quách Hoài Xuân lặng lẽ một lát, nói: "Vậy kế tiếp làm sao bây giờ?"

Tiết mẫu bóp trán hằn ra vết nhăn, thở dài nói: "Ta cũng không biết nữa... Ngoại trừ Liễu gia, giết chết hết người trong Song Viên..."

Quách Hoài Xuân bị dọa cho giật mình, nói: "Vậy không tốt đâu!" Dù giết hết quan ở kinh thành và binh lính ở Song Viên, tất nhiên sẽ có càng nhiều quan ở kinh thành và binh lính sẽ được đưa tới... Giết thế nào mới hết.

Tiết mẫu cười khổ sở nói: "Ngoại trừ giết người, chúng ta cũng chẳng biết làm gì khác."

Quách Hoài Xuân lại lặng lẽ một lần nữa, bên trong phòng rơi vào an tĩnh, ngầm trộm nghe được bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, có nói tiếng chuyện, tiếng cười của Quách nhị lão gia, còn có cả tiếng khóc của phu nhân... Quách đại phu nhân, bọn chúng được thả ra sau chuyện đau buồn, lúc này đây đúng là đại hỷ.

Quách Hoài Xuân nhìn về phía Tiết mẫu nói: "Các người đi đi."

Tiết mẫu liếc hắn một cái dường như nghe không hiểu.

Quách Hoài Xuân nói: "Hôm nay ta sở dĩ đứng ra, cũng là vì gánh vác tất cả mọi chuyện, kế tiếp các ngươi giả bộ như là lo sợ len lén chạy trốn, như vậy tất cả mọi chuyện tự nhiên sẽ do chúng ta chịu trách nhiệm, ta sẽ đưa Bảo Nhi đến cho bọn chúng."

Qua nhiều năm như vậy đám người Tông Chu hành sự vẫn luôn tàn nhẫn, thà giết lầm một nghìn người còn hơn bỏ sót một người, một người bị tình nghi cả nhà bị giết sạch, bị bọn họ để mắt tới mà không dâng người ra, chắc chắn là không được.

Tuy Quách Bảo Nhi rất đáng thương nhưng nếu như đối với mọi sự việc ai ai cũng kêu là đáng thương cả thì bọn họ cũng sẽ không có khả năng bình an nuôi dưỡng Tiết Thanh đến ngày hôm nay... Đến hôm nay rất nhiều người đã chết.

Tiết mẫu lặng lẽ thở dài lại đè trán nói: "Chuyện đi học với Thanh Hà tiên sinh chỉ sợ phải hủy thôi."

Quách Hoài Xuân nói: "Lúc này cũng đừng nghĩ đến việc đi học... Giữ mạng sống là quan trọng nhất." Thầm nghĩ, nếu lại theo Thanh Hà tiên sinh học tiếp, học được sự chính khí trượng nghĩa không chừng sẽ còn gây ra thêm phiền toái gì...

Người đọc sách có chính khí như vậy dĩ nhiên không phải là không tốt, nhưng mấu chốt là nàng không phải là một người đang đọc sách thật sự. Ngày hôm nay người đọc sách khác bị bắt đi cũng ngay lập tức sẽ giao người đó ra, nhưng nàng thì không giao được. Lúc này đây nếu như đối phương không chịu nhường đường, vậy hôm nay cũng chỉ có thể thật sự giết người, tuyệt đối không thể để cho nàng bị bắt đi, không nói đến chuyện khác, chỉ cần thân phận của một nữ tử bị phơi bày ra ánh sáng thì đã đủ để bị mất mạng.

"Thanh Hà tiên sinh này dạy nàng như thế nào..." Hắn nhịn không được, oán giận nghiến một tiếng: "Nàng đã không biết thân phận thực sự của mình, Thanh Hà tiên sinh cũng không biết sao?"

Còn lúc này Lý tri phủ đang phi nhanh trên đường lớn cũng đang nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nói với tên tùy tùng bên cạnh: "Gọi Thanh Hà tiên sinh tới."

Lý tri phủ hiện rất tức giận mọi người đều biết. Thế nên một câu các tùy tùng cũng không dám nói thêm, trong lòng suy nghĩ Lý tri phủ có thể làm khó dễ nhưng không ngờ rằng câu đầu tiên thốt ra lại là Thanh Hà tiên sinh.

Thanh Hà tiên sinh hiện cũng không có ở đây à, tùy tùng nháy mắt mấy cái, luận về không may mắn nhất cũng không nên là hắn chứ.

"Tiết Thanh là học trò trong trường xã ở núi Lục Đạo Tuyền, là đi theo Thanh Hà tiên sinh đọc sách." Lý tri phủ trầm giọng nói: "Dạy học trò cái khỉ gì... Gần đây đều là học sinh đi gây rối... Còn gọi người của học phủ tới..."

Vốn dĩ là giận cá chém thớt, tùy tùng hiểu rõ co rụt đầu lại lên đáp lại: "Phải rồi." Làm tiên sinh cũng không dễ dàng rồi, học sinh gây họa cũng phải chịu trách nhiệm.

Nhân mã phi nhanh ở trên đường, nghe tin biết được chuyện đã xảy ra, dân chúng đứng nép ở hai bên đường tụ tập không tản đi, có người đồng tình, có người tỏ vẻ khâm phục, cũng có người không tán thành bàn tán ầm ĩ, Trương Liên Đường ở trong đám đông đó cất bước đi ra.

Trương Song Đồng theo sát phía sau gọi: "Này" rồi nói: "Ca, không đi sao?" Nhìn Trương Liên Đường đi hướng ngược lại.

Quách Tử Khiêm và người đánh xe phi nhanh như điên đến thảo đường đánh thức Tiết Thanh dậy, đang phi như điên, đúng lúc này huynh đệ Trương Liên Đường đang chờ ở gần đó trông thấy người đánh xe, vì đã được căn dặn chú ý một chút đến Tiết Thanh ở bên này nên người đánh xe tiện đường lao như điên lên núi.Hai người huynh đệ Trương Liên Đường cũng vội vàng chạy tới.

Trương Liên Đường nói: "Không có việc gì, không cần đi."

Trương Song Đồng nói: "Không có việc gì? Ngươi nói chuyện bên kia phải tính làm sao?"

Trương Liên Đường cười cười nói: "Ta nói hiện tại không đánh lại cũng không sao, chúng ta không cần đi."

Trương Song Đồng tự tay bóp chân mày, nói: "Sau đó thì sao?"Tru--yện được dịch tại -i-READ.vnTrương Liên Đường quay đầu mắt nhìn Quách gia, nói: "Sau đó à, sẽ có phiền phức..."

Trương Song Đồng chau mày: "Đúng vậy, những người đó cũng không phải là dễ chọc."

Tiết Thanh cũng không phải dễ chọc, Trương Liên Đường thầm nghĩ, chỉ là ở giữa các thiếu niên Tiết Thanh không chịu thiệt, lần này còn có thể không chịu thiệt với những người lớn này sao?

Đây là người lớn, không còn là phân tranh đùa giỡn của bọn nhóc, trong lúc đó hai thiếu niên chau mày ở trên đường đi tới.

Náo nhiệt trên đường còn chưa tan đi, trong cửa hàng thợ rèn một lần nữa lại vang lên tiếng gõ đinh đinh đang đang, đại tỷ bán cá đứng ở bên cạnh cất hai cái dao phay đang cầm trong tay, xốc lên một giỏ cá vào cửa hàng.

Chuyện xảy ra ở Quách gia được mỗi nhà trong thành Trường An đồn ra rất nhanh, nói cho cùng rất nhiều nhà đều chú ý đến thị vệ áo đỏ và quan binh.

Ngay lúc đầu Liễu lão thái gia cũng đã biết, chuyện hai hài tử Tiết Thanh và Liễu Xuân Dương đã được hóa giải lúc đó nhưng giữa người lớn của hai nhà với nhau vẫn chưa hòa giải.

"Nói là cướp đoạt thê tử, muốn cáo quan." Người tới nói: "Ở trước cửa ồn ào."

Sau khi cảm thấy kinh ngạc một lão gia Liễu gia cười, nói: "Đây là vì sợ không được làm con rể của Quách gia nên vội vàng nổi điên lên sao?"

Có người nói: "Đây là có chút danh khí liền cho rằng tự mình không có gì là không làm được, danh vọng uyên bác cũng không nên chơi đùa kiểu này, thực sự là vô tri nên không biết sợ."

Mọi người gật đầu: "Đúng." Tết Trung Thu này Tiết Thanh nhờ ba bài thơ nên đã nổi danh, nếu không phải trước đây bị chế giễu là tiểu tử nông thôn nghèo thì bây giờ ở thành Trường An, ngầm có được danh hiệu thần đồng, mỗi nhà đều giành nhau đuổi theo kết bạn, người thiếu niên này đi đến đâu thì nơi đó cũng cảm thấy rất vinh hạnh.

"Quách đại tướng quân thật đáng thương, bị bức đến như vậy."

"Tự làm tự chịu, muốn háo danh cố ý dung túng để cho mẹ con Tiết gia này bám víu, giờ đây hắn lại có thể thế nào đây."

"Náo loạn đến nỗi đắc tội với Liêu Thừa và Đoàn Sơn như vậy, cũng là lãng phí thời giờ."

"Đâu chỉ đắc tội với Liêu Thừa và Đoàn Sơn, Lý Quang Viễn cũng bị liên lụy, không thể không diễn trò ở trước mặt người khác."

Đây là mọi người Liễu gia đang hả hê chứng kiến, hội đèn lồng mười lăm tháng tám đã bị chính Lý Quang Viễn làm sứt đầu mẻ trán.

"Nhìn bọn hắn sứt đầu mẻ trán."

Liễu lão thái gia không cười trên nỗi đau của người khác, chỉ mở miệng nói: "Nói cho bọn nhỏ trong nhà, không cho phép lui tới với người nhà Quách gia, nhất là Tiết Thanh."

Trong phòng mọi người đồng thanh đáp vâng.

Quan tâm bàn tán việc này không chỉ có bên trong Liễu gia, Trương Liên Đường, Trương Song Đồng mới vừa vào nhà đã bị Trương lão thái gia gọi lại.

"Sĩ tử tức giận, xác hai người gục xuống, máu chảy năm bước, thiên hạ đồ tang." Trương lão thái gia nói: "Tiết Thanh là loại sĩ tử này sao?"

Trương Liên Đường ngẫm lại, nói: "Hắn sao, tôn nhi trái lại cũng cho rằng là…"

Trương lão thái gia đập đập mặt bàn, nói: "Quả nhiên như vậy à, ta tuy cũng chưa từng thấy tận mắt nhưng từng nhiều lần nghe cách hành sự của hắn, ngoài giỏi thi từ, thật là có tính khí." Lắc đầu nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc."

Trương Liên Đường lặng lẽ một lúc, nói: "Tổ phụ, chuyện lần này rất phiền phức sao?"

Trương lão thái gia nói: "Rất phiền phức, hắn không muốn trở thành Chung Thế Tam thứ hai cũng không được, bởi vì thế gian đã không chỉ có một Chung Thế Tam."

Nói cách khác người muốn khiêu khích chống lại việc Tông Chu tuyển chọn cung nữ không phải chỉ có một, chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần nhưng kết quả đều là bị tan cửa nát nhà giống như Chung Thế Tam vậy.

Nghĩ đến Chung Thế Tam, hai huynh đệ Trương Liên Đường lại lần nữa buồn rầu, bọn họ không hỏi ra câu hỏi là Quách gia kia cũng sẽ giống như Chung gia vậy sao, có lẽ là vì không đành lòng hay là vì không nghĩ đến.

Trương lão thái gia nói: "Mấy ngày này, cấm bọn nhỏ lui tới Quách gia, nhất là Tiết Thanh, đây không phải là trò chơi đùa giữa bọn nhỏ với nhau."

Trương Liên Đường, Trương Song Đồng nhìn lão, không phải đợi bọn hắn mở miệng, Trương lão thái gia nói: "Các ngươi không giúp được hắn, nhà của chúng ta cũng giúp không được."

Trương Liên Đường nói: "Nếu như có ơn cứu mạng thì sao?"

Ơn cứu mạng? Người nào cứu người nào? Trương Song Đồng nhìn hắn.

Trương lão thái gia trong mắt tuy có vài phần nghi hoặc nhưng vẫn lắc đầu, nói: "Ơn cứu mạng cũng không phải là lấy mạng ra để giúp đỡ mới là báo, vậy là chuyện vô nghĩa, Trương gia chúng ta sẽ không làm."

Trương Liên Đường không nói gì thêm, cúi đầu lên tiếng trả lời "Vâng" rồi lui ra ngoài cùng với Trương Song Đồng, hai huynh đệ sóng vai buồn bã mà đi. Rời khỏi sân của Trương lão thái gia, Trương Song Đồng dừng chân lại, đột nhiên nói: "Ta không phải đã nói rất rõ ràng, chuyện Chung Thế Tam gần đây đã không phải là chuyện đầu tiên, vì sao có thể vẫn hoành hành như trước? Tông Chu ác như vậy lại không thể ngăn chặn sao?"

Trương Liên Đường nhìn hắn, thời gian qua người thiếu niên này chỉ để ý đến tiên y nộ mã, ca từ vũ khúc, có mua được một chậu hoa mình thích hay không, giờ cũng bắt đầu chú ý tới cái ác và những nhân vật làm chuyện ác, nói cái gì mà đau khổ, trưởng thành...

Trương Liên Đường nói: "Rất khó có thể chấp nhận, có quá tức giận không?"

Trương Song Đồng nói: "Cảm thấy rất ghê tởm."

Trương Liên Đường yên lặng một lát, đột nhiên nói: "Có thể cũng không hư bột hư đường như vậy."

Mắt Trương Song Đồng sáng lên, nói: "Huynh có biện pháp gì hay không?"

Trương Liên Đường nói: "Ta thực sự vẫn chưa có biện pháp gì... Ta chẳng qua là cảm thấy, Tiết Thanh là loại sĩ tử này nhưng lại không phải là loại sĩ tử kia."

Đây là đề cập tới câu hỏi của Trương lão thái gia lúc nãy hỏi về tính cách của Tiết Thanh khi mới vừa vào cửa, Trương Song Đồng không hiểu nói: "Loại kia là loại nào?"

Trương Liên Đường nói: "Ta cảm thấy được hắn lúc tức giận chắc là một xác gục xuống, năm bước đổ máu..." Nói chậm lại: "Thiên hạ chẳng biết."

Trương Song Đồng ngạc nhiên nói: "Làm sao có thể."

Trương Liên Đường nói: "Lúc chơi xúc cúc, không phải hắn đã làm như vậy sao?" Lúc đó Liễu Xuân Dương tới đá người quấy nhiễu nhưng bị Tiết Thanh đá lại làm bị thương cũng không ai phát hiện ra... Bị nhiều lần lại tưởng tự mình chạm vào nhau gây ra.

Trương Song Đồng bật cười, lại lắc đầu: "Việc này có thể giống với chơi xúc cúc sao?" Vỗ vỗ người Trương Liên Đường: "Tâm tình của đệ không tốt, đi hát hí khúc, huynh có muốn đến hay không?"

Trương gia nuôi gánh hát, Trương Song Đồng cũng thường xuyên đi xem cho vui, có người lúc tâm tình không tốt thì thích náo nhiệt, Trương Liên Đường lắc đầu, nhìn Trương Song Đồng bước đi, đứng yên tại chỗ một lát, lẩm bẩm: "Xúc cúc cũng là sự tình thế gian, sự tình lớn thế gian đều giống nhau, lấy nhỏ xem lớn, thấy mầm biết cây."

Nghĩ tới đây lại im lặng, hắn hiện tại cũng nghĩ đến sự tình thế gian, có thể thấy được cũng đã trưởng thành.

Liễu gia, Trương gia căn dặn với bọn nhỏ, những gia đình khác ở thành Trường An đều làm như vậy, trước đây chơi với ai, không muốn chơi với ai là chuyện của bọn nhỏ tự quyết định, bị người lớn nghiêm túc nghiêm khắc yêu cầu như vậy vẫn là lần đầu tiên, người lớn nhúng tay vào việc giữa bọn chúng, làm cho các thiếu niên cảm giác mình dường như thay đổi thành người lớn, hơi bất ngờ và hơi hoảng sợ không biết phải làm sao.

Hoàng hôn nặng trĩu cuối mùa thu ở thành Trường An dường như càng làm cho người ta cảm thấy rùng mình, ớn lạnh.