Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 148: Vấn đáp




Bên trong trường xã là nơi đọc sách thanh nhã nhưng vì có hài đồng có thiếu niên nên không tránh được ồn ào tranh chấp. Thế nhưng người đọc sách ở trường xã cũng không tụ tập ồn ào như dân chúng phố chợ.

Lúc này vẻ mặt những học tử kia vô cùng kích động, lời nói phẫn nộ. Đáng nói là sự phẫn nộ và chất vấn này lại dành cho bậc sư trưởng, trong khi đó tôn sư trọng đạo lại là đạo lý đầu tiên mà mọi người được biết khi đọc sách.

Tình huống này thật sự là lần đầu tiên gặp phải.

Trương Liên Đường đứng ở giữa đám học tử kích động, lúc xô về bên trái lúc lại đẩy về bên phải, ánh mắt hắn tìm kiếm theo bản năng, rất nhanh liền thấy Tiết Thanh đứng cách đó không xa. Thiếu niên này đứng xen lẫn giữa một đám học tử càng lộ vẻ nhỏ gầy, cũng đang vung tay hô hào gì đó, mang theo vài phần kích động giống như đã bị lôi kéo vào đó… Hắn xem náo nhiệt gì ư, đây là chuyện gì vậy?

Cuối cùng Lục tiên sinh mới phản ứng, sắc mặt đỏ tím: "Mọi người nghe ta nói… Không phải như thế…"

Các học tử vẫn ồn ào như cũ, có nhiều người nhảy hẳn lên trên bàn học, ý đồ để giọng nói của mình nghe rõ hơn, tiếng Lục tiên sinh vừa mới nó ra liền bị ép xuống.

Thanh Hà tiên sinh tiến lên một bước nói: "Im ngay." Sắc mặt của hắn nghiêm trọng, giọng nói không tính là lớn, phát ra trầm ổn. Phía trước, học tử đứng trên bàn nhìn được và nghe được trước tiên, giọng của bọn họ ngừng lại một lúc, ngay sau đó đám người xung quanh cũng ngừng ồn ào, từ từ lan ra.

Thanh Hà tiên sinh không nói lời nào chỉ là vẻ mặt nghiêm túc nặng nề liếc nhìn, học tử vung tay lên để cánh tay xuống, học tử đứng trên bàn gục đầu bò xuống, trong phòng lớn trở nên lặng ngắt, yên tĩnh không một tiếng động.

Trong lòng Lục tiên sinh thở phào, không nhịn được nhấc tay áo lau mồ hôi, cũng may có Thanh Hà tiên sinh ở đây.

Thanh Hà tiên sinh nói: "Các học tử ngươi ồn ào như thế còn thể thống gì. Chuyện Trương Niện, ta và nhóm đại nhân phủ học đã nhiều lần hỏi thăm quan phủ, hỏi rõ chân tướng, sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Nếu các ngươi là bạn học của Trương Niện thì lúc này nên yên ổn mà đọc sách, gây chuyện ồn ào như thế, sẽ làm tội của Trương Niện tăng thêm, là ai sai?"

Trong thính đường yên tĩnh một khắc, một học tử chợt đứng ra nói: "Trương Niện thực sự vô tội, bị giam lâu như vậy, không người tra hỏi, chúng ta mới lo âu vội vàng, cũng không phải là cố ý gây chuyện."

Trong lòng Sở Minh Huy, Trương Liên Đường mặc niệm cho tên học tử này.

Dù chỉ có một mình hắn mở miệng nhưng lại có nhiều học tử khác gật đầu phụ họa.

"Đúng vậy, hắn vô tội, vì sao còn không thả ra?"

"Hắn đã bị bắt rất lâu rồi, một chút tin tức cũng không…"

Trong phòng lớn ồn ào ầm ĩ khắp chốn lần nữa, nhưng sự phẫn nộ kích động đã giảm đi rất nhiều.

Thanh Hà tiên sinh nói: "Chúng ta đã hỏi quan phủ, lúc trước Trường An phủ đã đuổi bắt các nghi phạm nhưng vì thân phận Tông Chu Tông đại nhân đặc biệt, cấp dưới yêu cầu báo về kinh thành chờ người đến để kiểm tra đối chiếu sự thật, Trường An phủ không được nhúng tay vào. Thế nên ngoại trừ bắt hung đồ, những chuyện khác quan phủ không có hỏi đến."

Thì ra là thế, các học tử khẽ nói chuyện gật đầu với nhau, bầu không khí càng dịu đi.

Lục tiên sinh vội thừa cơ mở miệng nói: "Hiện nay quan ở kinh thành tới, đương nhiên sẽ dần dần tra hỏi nhóm nghi phạm, Trương Niện vô tội rất nhanh có thể được thả..."

Hắn còn chưa nói dứt lời, có học tử mở miệng:

"Rất nhanh sao?"

Tiết Thanh, Trương Liên Đường nói, hỏi rất hay.

À, hẳn là rất nhanh, có vẻ không nên khẳng định như thế… Lục tiên sinh do dự, vô thức muốn nhìn là ai hỏi, trong phòng lớn mênh mông học tử, nhiều học tử khác cũng đã mở miệng.

"Rất nhanh sao?"

"Đã lâu rồi, cha hắn khóc mắt sắp mù… Cơm cũng không ăn…"

"… Lại kéo dài tiếp, người sống không sống được nữa rồi…"

Mắt thấy ồn ào lại nổi lên, Lục tiên sinh cũng không kịp nhìn là ai, vội đưa tay trấn an chúng học sinh nói: "Rất nhanh, rất nhanh sẽ tra hỏi. Nếu như Trương Niện thật sự vô tội, đương nhiên được thả rồi."

Các học sinh gật đầu không tiếp tục chất vấn.

"Hi vọng đến lúc đó phủ học có thể làm chứng giúp đỡ Trương Niện." Có học tử la lớn.

Dương Thịnh Tử, Trương Liên Đường thầm thán phục tên đó, rất khéo, hắn cũng nhận ra.T-ruy-ện được-- cập nhật nhanh nhất tại iread.vnĐúng vậy, các học tử khác lập tức gật đầu theo.

"Trương Niện trung thực, chịu học hành... Không thể nào là thích khách..."

"Ba đời tổ tông nhà họ cũng đều làm ruộng… Chưa từng làm điều phi pháp…"

"Ba tuổi Trương Niện bị gà mổ… Đến còn sợ…"

"Cả nhà bọn họ ăn chay… Là xin nguyện vọng trước mặt bồ tát… Năm đó cầu phúc cho mẹ… Hòa thượng chùa Đại Bi có thể làm chứng…"

Từng câu từng câu được nói ra liên tục làm Lục tiên sinh có chút choáng váng, chuyện thế hệ ba đời tổ tông của Trương Niện kia những học tử này đều biết hay sao? Sao mà biết được cái này? Những cái này là gì, những học tử này…

"Được, được, đương nhiên…" Hiện tại hắn có chút không nghe được nhiều học tử nói chuyện cùng lúc như vậy, chỉ muốn để bọn họ im miệng, vội vàng gật đầu nói.

Thanh Hà tiên sinh cũng mở miệng nói: "Đương nhiên, trường xã sẽ làm chứng thay hắn."

Các học tử đều thở phào, hỗn loạn vang lên trong phòng lớn đã ổn rồi, được cứu rồi. Đây cũng là trấn an, tuy mở đầu hôm nay có chút bất ngờ dọa người nhưng cuối cùng cũng coi như đã đạt được mục đích, Lục tiên sinh nói chư học sinh phải dụng tâm đọc sách, mọi chuyện tự có quan phủ phán đoán suy luận, chớ khoa trương truyền ngôn các kiểu.

Thanh Hà tiên sinh nói: "Vậy giờ bắt đầu học đi."

Các học sinh vội nhao nhao ngồi xuống, đám người Lục tiên sinh, quan viên phủ học cáo lui, đi ra ngoài phòng nghe được bên trong có tiếng Thanh Hà tiên sinh giảng bài văng vẳng, gió núi thổi qua làm bọn họ cảm thấy bớt đi ngột ngạt phần nào.

"Trương Niện này…" Lục tiên sinh nói: "Cũng coi như là nổi danh rồi."

Các quan viên khác gật đầu, trước kia ai biết Trương Niện này là ai. Theo Nghiêm tiên sinh nói, hắn chỉ là một bần nông có tư chất bình thường ngay cả thi huyện cũng không qua được. Nhiều nhất tương lai có thể vào được cửa hàng của người khác làm nhân viên chưởng quỹ gì đó, cả đời cũng chỉ được như vậy… Chẳng qua không ai muốn thành danh giống như vậy.

"Người học tử kia cũng vậy, sao cứ một mực chạy tới Song Viên chứ?"

"Thật sự như các học tử nói, là hái dây mây sao?"

"Đêm hôm khuya khoắt..."

Bọn họ không nhịn được cũng nhỏ giọng nghị luận, Lục tiên sinh hắng giọng một cái nói: "Các ngươi cũng không được nói loạn theo, chờ quan ở kinh thành tra hỏi kết quả đi… Còn chưa đủ loạn sao?"

Mọi người vội đáp vâng.

……

Sau khi kết thúc bài giảng, các học tử giải tán đi ăn cơm và nghỉ ngơi, sau giờ ngọ dưới núi thanh tịnh yên tĩnh.

Trương Liên Đường vừa mới đi qua một gian hàng sách liền nghe thấy có người ui da một tiếng.

"… Ngươi giẫm lên dương quải của ta." Tiếng nữ hài tử vang dội lanh lảnh.

Trương Liên Đường không kịp chuẩn bị giật nảy mình, vội cúi đầu nhìn lại, quả nhiên thấy dưới chân có một đoạn xương dê xanh trắng, một cái tay nhỏ đưa qua cầm lên.

"Noãn Noãn." Trương Liên Đường thấy nữ hài tử không biết xuất hiện từ lúc nào liền nói: "Thiếu gia của ngươi đã ngủ chưa? Tại sao ngươi lại ở chỗ này chơi? Phải trông nhà ư?"

Noãn Noãn ừm một tiếng, nói: "Không có ngủ." Nói xong quay người chạy đến bên một cái cây đại thụ, leo lên đá ngồi nhìn hắn.

Trương Liên Đường lắc đầu, tiếp tục đi đến thảo đường, cửa sổ thảo đường đóng lại, khi hắn đến gần cửa được mở ra, Sở Minh Huy ló đầu ra cười hì hì.

"Liên Đường ca, ngươi đã đến." Hắn nói.

Trương Liên Đường nói: "Ngươi..." Hắn lại lướt qua Sở Minh Huy nhìn vào trong thảo đường, thấy có bốn người thiếu niên ngồi ở trong đó, thấy hắn nhìn đều vẫy tay cười hì hì.

"… Các ngươi ở chỗ này làm gì?" Trương Liên Đường đi tới, ánh mắt đảo qua đám người.

Sở Minh Huy nhảy qua ngồi xuống, nắm một quyển sách giơ lên, người thiếu niên khác cũng đều giờ quyển sách trước mặt lên.

"Chúng ta đang học…" Bọn họ cùng nói.

Trương Liên Đường nhìn về phía Tiết Thanh.

Tiết Thanh đang ngồi ở bàn đọc sách, trong tay nắm bút viết, thấy hắn nhìn nhân tiện nói: "Ta viết chữ."

Giọng của nàng phát ra, bên ngoài lại vang lên tiếng la lanh lảnh của Noãn Noãn.

"… Ngươi giẫm lên dương quải của ta…"

Sau đó là tiếng của Trương Song Đồng: "… Dọa ta hết cả hồn… Cũng không giẫm hỏng, không được ầm ĩ…"

Trương Liên Đường nhìn đám người Tiết Thanh, Sở Minh Huy nói: "Ta có cần ngồi xuống cũng cầm quyển sách nói đang học không?"