Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 133: Đứng ngoài quan sát




Đã sớm nói hung thủ sát hại Tông Chu là Phương Thất Bát, mọi người đều cho là như vậy.

Mặc dù không có người tận mắt nhìn thấy cảnh Tông Chu bị giết hại nhưng có thị vệ đã chứng minh được là có thích khách tiếp cận Tông Chu, Tông Chu và thích khách đều chết trong đại sảnh, lúc ấy có thích khách khác xông tới hô to: "Giết được rồi." Tiếng hô vang khắp Song Viên.

Liêu Thừa mặc dù không tin tưởng Trường An phủ nhưng lại tin tưởng thị vệ của Tông Chu, đối với việc Tông Chu bị giết trong tay Phương Thất Bát thì không có nghi ngờ gì, bọn họ chỉ nghi ngờ thân phận thật sự của Phương Thất Bát và Chung Thế Tam.

Bây giờ Đoàn Sơn lại nói Phương Thất Bát vốn dĩ không phải là kẻ giết chết Tông Chu, Liêu Thừa hơi ngạc nhiên.

Đoàn Sơn nhìn các thi thể được đặt đầy trong sảnh nói: "Cũng không phải là bọn chúng."

Liêu Thừa thả tay đang che mũi miệng xuống, bước nhanh đến bên cạnh hắn nói: "Tại sao?"

Đoàn Sơn nói: "Vết thương trên người những người này cũng chưa đủ thảm, chỉ là một cú đánh chí mạng hoặc là những thương tích bình thường, đây không phải thủ pháp của Tông đại nhân, hơn nữa binh khí hình như cũng không phải."

Binh khí? Liêu Thừa nhìn về phía binh khí, lại nhìn về phía thi thể Tông Chu: "Chém đầu… Đao kiếm cũng có thể làm được mà."

Đoàn Sơn nói: "Đúng, binh khí chặt đầu Tông Chu vừa giống kiếm vừa giống như đao, nhưng lại không phải kiếm cũng chẳng phải đao."

Liêu Thừa nghe được càng hồ đồ nói: "Vậy, đó là cái gì?"

Đoàn Sơn lắc đầu, nói: "Ta không biết là cái gì nhưng ta biết rõ ở đây không có."

Liêu Thừa đi tới đi lui, nhìn nhìn trong phòng, nói: "Nói như vậy hung thủ thật sự vẫn còn đang trốn? Có nghĩa là..." Hắn cười tủm tỉm, trong mắt lóe sáng: "Có thể giết Tông đại nhân, còn có thể toàn thân trở ra, người này quả là không đơn giản đâu."

Đoàn Sơn thả ống tay áo đang được vén lên xuống, nói: "Người này bị thương không nhẹ nên không thể trốn xa, nói không chừng còn đang dòm ngó chúng ta."

Liêu Thừa nói: "Vậy lệnh cho người của chúng ta nhanh đi truy bắt hung thủ thật sự."

Đoàn Sơn nói: "Đừng vội, trước tiên ta đi gặp Chung Thế Tam này, có lẽ hắn sẽ rất vui sướng nói cho chúng ta biết vài thứ gì đó." Dứt lời đi ra ngoài.

Liêu Thừa lắc đầu, cũng hơi đồng tình: "Chung Thế Tam gặp phải ngài thì chắc chắn sẽ không vui sướng gì đâu."

...

Ngồi trong xe ngựa, màn xe nhấc lên có thể nhìn thấy mặt trời chiều lặn về phía tây, lộ ra một bầu trời vàng rực, cách đó không xa ở bên ngoài Song Viên trở nên sáng ngời rực rỡ, một đội quan binh đang phi nhanh trong ánh chiều tà ở đó tạo nên tầng tầng lớp lớp bụi đất.

Tuy ánh chiều tà bị bụi đất phủ mờ không nhìn thấy rõ nhưng vẫn có thể đủ để nhìn ra y phục trên người, trang bị, thậm chí thần thái của những quan binh này đều không giống với quan binh thường gặp ở Trường An phủ.

Đây cũng là quan binh trong doanh trại, là tinh binh do thủ vệ của thiên tử tuyển chọn tỉ mỉ.

Tiết Thanh không nhìn ra bên ngoài nữa, nhìn thấy Noãn Noãn đang tựa người vào cửa sổ trên xe, ý đồ muốn bức cỏ tranh cao ngút ven đường, liền vỗ vỗ bả vai nàng nói: "Đừng nghịch ngợm."

Noãn Noãn cười hì hì, ngoan ngoãn ngồi xuống, Quách Tử Khiêm lấy một miếng gấm kê đưa qua, nói: "Sao nào? Có cảm thấy bị xóc nảy hay không?"

Hôm nay là ngày Tiết Thanh trở về nhà, chưa đến thời gian tan học Quách Tử Khiêm đã tự mình ngồi xe tới đón, trong xe còn lót dày đặc các miếng đệm.

Tiết Thanh bật cười, nói: "Thật sự không cần, ta khỏe mà, đừng lo lắng."

Quách Tử Khiêm vén vén tóc nói: "Dù gì cũng muốn cho ổn thỏa, chu đáo một chút." Trên đường vừa nói chuyện xe ngựa lại vừa phi nhanh có thể thấy được cửa thành mờ ảo đang ở phía trước.

Trước cổng thành, việc kiểm tra khám xét thật sự càng nghiêm ngặt hơn mấy ngày hôm trước, cũng có nhiều mùi quan binh lạ hơn, màn xe bị xốc lên, ánh mắt bọn chúng nhìn quét vào trong xe.

"... Là học trò học trong trường xã." Thủ vệ quen thuộc ở cửa thành nói ra nhưng vừa mới cất lời đã bị một trong những quan binh từ kinh thành đến trừng mắt nhìn, lời nói liền im bặt lại, mời Tiết Thanh, Quách Tử Khiêm và Noãn Noãn xuống xe, rồi nghiêm ngặt cẩn thận lục soát bên trong, bên ngoài xe.

Tiết Thanh chống nạn đứng một bên, cảm giác được có ánh mắt đang nhìn vào thân mình, nàng nhìn sang thấy đó là một quan binh đến từ kinh thành.

Quan binh đến từ kinh thành nói: "Ngươi bị bệnh hay là bị thương?"

Tiết Thanh nói: "Ta bị thương."

Nghe được hai chữ bị thương, hai quan binh khác cũng từ kinh thành đến lập tức nhìn qua.

Quách Tử Khiêm nói: "Là đồng môn đùa giỡn với nhau. Không cẩn thận."

Thủ vệ cửa thành cũng gật đầu nói: "Đúng vậy đó, đây là Quách gia và Tiết Thanh thiếu gia."

Dân chúng xếp hàng chờ đợi để được ra vào thành cũng tò mò nhìn qua.

"... Đây là vị Tiết Thanh thiếu gia đó à..."

"... Đánh nhau với Xuân Dương thiếu gia thiếu chút nữa mất mạng..."

"... Việc này xem ra không có gì..."

"... Những hài tử này thật là to gan, làm loạn không đúng mực, may là không có việc gì..."

Nghe được bàn tán bốn phía nhóm binh sĩ từ kinh thành nét mặt dịu lại, càng có nhiều người hô hào đề nghị Thủy điệu ca đầu của Thanh Tử thiếu gia sáng tác là cái gì đọc ra nghe một chút, Thanh Tử thiếu gia làm tiếp một bài thơ ca cùng thể loại như vậy đi... Học trò à, quan binh đến từ kinh thành thu hồi lệnh khám xét, còn thủ vệ cũng đã tra xét trong ngoài xe ngựa hết rồi, cả gầm xe và các miếng đệm đặt trong xe đều nhấc lên xem, quan binh đến từ kinh thành hẩy hẩy tay ý bảo cho đi.

Tiết Thanh lại không leo lên xe ngựa: "Không bằng đi dạo một chút đi, hôm nay ta đi đi lại lại nhiều một chút cho nhanh lành bệnh."

Đối với lời nói của nàng, Quách Tử Khiêm đều răm rắp nghe theo, kêu Noãn Noãn ngồi xe về nhà trước, thông báo một tiếng cho Tiết mẫu đỡ mong chờ, hắn thì tiếp tục đi trên đường cùng Tiết Thanh.Truyện được dịch trự-c t-iếp- tại iREAD-"Đi thêm một đoạn nữa ta sẽ không ngồi xe ngựa, mà tiếp tục chạy đến trường."

"Thì ra Thanh Tử ca chạy đến trường là vì rèn luyện thân thể à, hèn gì võ công của Thanh Tử ca tiến bộ nhanh như vậy."

Hai người nói chuyện phiếm với nhau, chợt nghe phía trước có tiếng ồn ào, hình như có tiếng khóc lóc truyền đến.

"Lão gia Trương gia... không thể đi à."

Hóa ra là bảy tám người vây quanh một nam nhân đang khuyên can gì đó, nam nhân đó bực tức khóc lóc đòi đi về phía trước.

"... Khiên Ngưu ta làm sao bây giờ đây..."

Nghe thấy cái tên Khiên Ngưu này, Tiết Thanh dừng bước lại.

"Lão gia Trương gia... Quan gia ở kinh thành đến... người đều do bọn chúng quản..."

"... Đều không ở đại lao... Người đừng qua phủ nha bên kia mà náo loạn... Coi chừng bắt người vào đó luôn đó."

Nam nhân bước chân lảo đảo thần sắc sầu não, đờ người ra, chỉ thì thào lặp lại Khiên Ngưu của ta, rồi lại thì thào Tuệ Nhi của ta bị người lôi đi.

Quách Tử Khiêm cẩn thận ngăn cho Tiết Thanh ở sau lưng, bộ dạng e sợ bị người khác đụng trúng.

Tiết Thanh đứng phía sau hắn nhìn đám người kia đi qua, nghe được bên tai bàn luận chỉ trỏ.

"... Vậy người đó là ai?"

"... Nói là hài tử của nghi phạm ám sát Tông đại nhân bị bắt giam..."

"... Ai ôi! Vậy là xong, quan ở kinh thành đến lại là Đoàn Sơn... Rơi vào trong tay hắn thì còn có thể sống hay không..."

Quách Tử Khiêm quay đầu lại nói: "Thanh Tử ca, đi thôi?"

Tiết Thanh nắm nạn gỗ tiếp tục đi về phía trước, lại tiếp tục câu chuyện lúc nãy: "... Ta còn muốn hỏi võ sư một chút, khi nào ta có thể luyện binh khí lại..."

Quách Tử Khiêm tán thưởng vài tiếng lại an ủi không nên gấp: "Thanh Tử ca sẽ nhanh chóng có thể hồi phục như lúc đầu."

Đi không bao xa Tiết Thanh lại dừng chân lại, nhìn phụ nhân dùng dây cỏ buộc cá cho khách: "Đại tỷ, muốn mua hai con cá."

Phu nhân giọng ồ ồ, nhìn hắn: "... Tiểu ca lâu rồi không thấy..."

Tới lúc này bọn họ chỉ là chào hỏi xã giao một chút, cũng không nói thêm những chuyện khác, danh tánh đều chưa hề tiết lộ, xem như đã quen thuộc một người xa lạ đi, chuyện của Tiết Thanh phụ nhân khẳng định đã biết rõ nhưng phụ nhân lại không biết nàng chính là Tiết Thanh đâu.

Tiết Thanh hì hì cười nói: "Đại tỷ cũng chưa quên ta."

Phụ nhân nhanh gọn cầm lên hai cái cá đưa tới, Quách Tử Khiêm vội nhận lấy, lấy tiền trong túi tiền ra trả, Tiết Thanh vẫy vẫy tay với phụ nhân rồi cất bước.

"... Đừng đánh lộn với người ta đó."

Ở sau lưng, phụ nhân kia nói.

Hả? Tiết Thanh quay đầu lại nhìn, thấy phụ nhân kia đang nói chuyện cùng một người khách.

"... Đừng đánh lộn..." Người khách kia cúi đầu vừa lựa cá vừa nói.

Lại nghị luận chuyện của nàng và Xuân Dương thiếu gia à, Tiết Thanh không ngoảnh đầu nhìn lại nữa.

"... Nghe nói chưa?... Mười lăm này không cho tổ chức hội đèn lồng trong nội thành..."

"... À, chỉ sợ chuyện làm ăn của ta không tốt..."

"... Nói là đại nhân trong kinh ở đây... Đang bận bịu bắt hung thủ... Tổ chức hội đèn lồng là quá nguy hiểm..."

Tiết Thanh dần dần đi xa, trên đường tiếng rao hàng nói đùa ầm ĩ, ngăn cản lời nói của phụ nhân, đến gần chỗ Quách gia rộng lớn, xa xa chỉ thấy Tiết mẫu dẫn theo Noãn Noãn dựa cửa trông ngóng, nhìn thấy bóng dáng Tiết Thanh, Tiết mẫu vui mừng chạy đến đón, vừa oán trách không nên để người khác trông đợi, vừa hỏi có mệt hay không, lại nói gầy...

Tiết Thanh nói: "Mẫu thân, ba ngày trước vừa mới về nhà mà."

Tiết mẫu nói: "Ba ngày cũng rất dài."

Hai người quay lại, vừa đi vài bước, Tiểu Khả cũng mang theo mấy bọc giấy chạy tới, nói: "Biết rõ Thanh Tử thiếu gia hôm nay trở về, thiếu gia nhà ta kêu ta tới thử."

Tuy sự việc đã kết thúc nhưng Liễu Xuân Dương vẫn còn bị nhốt trong nhà, nghe nói Liễu gia còn có ý muốn đưa hắn đi nơi khác đọc sách, hình như sẽ không cho lui tới với Tiết Thanh nhưng Liễu Xuân Dương cũng không thèm để ý, vẫn để cho người hầu Tiểu Khả cách ba ngày lại đến để hai bên hỏi thăm nhau.

Tiểu Khả này đưa lễ vật tới, Tiết mẫu cũng không cự tuyệt mà vẫn để cho Noãn Noãn nhận lấy, Tiểu Khả này không đi liền mà nói với Tiết Thanh: "Thiếu gia nhà ta nói chuyện đã nói lần trước thì để Thanh Tử thiếu gia đi xử lý, mấy ngày nay, Thanh Tử thiếu gia còn có biện pháp nào khác không?

Chuyện đã nói lần trước, có lẽ chính là chuyện Thiền Y, Tiết Thanh gật đầu nói: "Thiếu gia của nhà ngươi suy nghĩ rất thấu đáo, ta không có cách nào khác."

Tiểu Khả này liền cười hì hì rồi thi lễ xin cáo lui.

Tiết mẫu kéo Tiết Thanh qua nói: "... Vậy là đúng rồi đó, việc của mình tự mình giải quyết, đừng nhìn thái độ của hắn nhất thời tốt thì thật lòng nghĩ kế giúp người ta." Tuy không biết bọn chúng đang nói về chuyện gì nhưng tóm lại phụ mẫu nói vẫn đều là đạo lý kia.

Tiết Thanh trả lời là: "Thanh nhi biết rõ nên chỉ nói thuận theo hắn."

Tiết mẫu vỗ vỗ nàng đầu: "Thanh nhi của ta thật biết nghe lời." Nói xong đề tài này lại nói tối nay đi làm món gì ăn đây.

...

Noãn Noãn chạy tới chạy lui trong sân, mùi thức ăn trong phòng bếp bay đến.

"... Bánh trung thu đã làm xong... Thẩm à tiểu nô có thể ăn một cái không?"

"... Ăn đi, nhưng đừng ăn nhiều quá, còn để bụng ăn cơm..."

Tiết Thanh ngồi trong phòng chờ tới bữa dùng cơm, thắp sáng đèn nhưng lại không đọc sách mà ngồi im lặng một khắc, chợt đặt bút lên giấy rồi viết.

"... Thiếu gia, cho thiếu gia nửa cái bánh trung thu... Ồ, lại đang đọc sách à." Noãn Noãn tiến đến thăm dò nói, vừa định lui về, Tiết Thanh gọi nàng lại.

"Đem cái này đến đưa cho Tử Khiêm thiếu gia." Nàng nói rồi cầm giấy vừa mới viết xong thổi thổi để cho mực nhanh khô rồi xếp lại nhét vào phong thư: "Nhờ hắn sai người gởi đến cho Bùi Yên Tử thiếu gia."

Noãn Noãn trả lời rồi đặt nửa cái bánh trung thu lên bàn, cầm nửa cái bánh vừa ăn vừa chạy ra ngoài.

Tiết Thanh ngắm nửa cái bánh trung thu đặt trên bàn một lúc rồi cầm lấy cắn ăn từ từ.