Đại Đạo Vô Thiên

Chương 54: Khó hiểu đối chất






Kiến thức về kinh mạch rất cơ sở, nói trắng ra, gốc của tu đạo nằm ở kinh mạch. Một người không hiểu về mạch, tu đạo nhất định lòng vòng.

81 Thốn Mạch, 18 Xích Mạch cùng Tuyệt Mạch tạo nên bộ khung kinh mạch, nhưng xét về chủ - thứ, sẽ là mạch gì đây?

Lạc Khôi chưa nghĩ ra, Hắc Ma Tử cũng không cần để Lạc Khôi đi nghĩ, nói:

"Theo tiểu nhân biết, bất kỳ kinh mạch nào đều có thể lấy làm chủ mạch."

Lạc Khôi có chút gật đầu, lời của Hắc Ma Tử không phải là không có cơ sở, công pháp mạnh hay yếu, đó là nó chu thiên đi qua những kinh mạch nào.

Thân thể có một trăm kinh mạch, nhưng có công pháp nào có thể đi hết một trăm? Dị pháp thiên thứ nhất mà Lạc Khôi có được dù bá đạo, nhưng nó chỉ đi qua hai mươi bảy kinh mạch mà thôi.

Cũng nói đâu xa, Thủy độn cùng Thuỷ pháp đến từ Cổ Mạch Môn cũng chỉ cần duy nhất Tuyệt Mạch.

Chiếu nói như Hắc Ma Tử, Lạc Khôi có thể lấy số kinh mạch chưa bị tổn thương lần nữa mở ra một cái chu thiên mới, như vậy hắn có thể tiếp tục đứng lên.

Không đúng, Hắc Ma Tử có nói vấn đề chủ thứ, cái này không thể như vậy kết luận, Lạc Khôi rất nhanh bỏ xuống vội vàng, ánh mắt nhìn lại Hắc Ma Tử.


Lạc Khôi làm như chưa từng trải, Hắc Ma Tử dâng lên một cái nghi ngờ, chủ nhân của hắn dường như không có trưởng bối dạy dỗ qua, rất nhiều vấn đề tưởng chừng như đơn giản lại hoá thành không hợp lẽ thường.

Không lẽ thức hải kỳ lạ này là do chủ nhân đánh bậy đánh bạ mà ra?

Quên đi.

Hắc Ma Tử có chút cảm giác được coi trọng, biết gì nói vậy:

"Cái gọi là chủ mạch, chính là đem chín mươi chín kinh mạch còn lại xem như ký sinh, chủ mạch còn ký sinh còn, chủ mạch mất ký sinh theo đó treo.

Tu sĩ bình thường sẽ không để một cái mạch nào lên làm chủ mạch, bởi nếu chủ mạch hỏng rồi, tu đạo của hắn xem như dừng lại.

Có điều chủ mạch có một cái công năng cực kỳ thực dụng, nó có thể đem phụ mạch chữa trị xuống."

Hắc Ma Tử nói đến rất trọng điểm, đây mới là thứ Lạc Khôi muốn nghe đến nhất, không chắc hỏi:

"Nhị Hắc, chủ mạch nên lựa chọn cái nào phù hợp?"

Nếu là trước đó, Hắc Ma Tử nhất định treo Lạc Khôi lên mắng ngu ngốc, thân thể của hắn còn mấy cái mạch được lành lặn, sao có thể nhấc lên hai chữ phù hợp?

Biết là vậy, Hắc Ma Tử nửa điểm xem thường cũng không dám thả ra, nói:

"Đem một cái kinh mạch lên làm chủ, cũng không phải ai cũng dám đi làm. Như tiểu nhân, chính là không dám.

Chủ mạch không mạnh, bước đầu không thể cầm xuống phụ mạch phản kháng, chẳng khác nào tự mình huỷ mình.

Nhưng đối chiếu ở chủ nhân tình thế bây giờ, bắt buộc phải chọn xuống Tuyệt Mạch."

Tuyệt Mạch xưa nay không ai dám dẫn chân khí qua nó, Hắc Ma Tử thấy Lạc Khôi hỏng cái nào hỏng, Tuyệt Mạch nhất định còn. Một tu sĩ hỏng đi Tuyệt Mạch, một đường sinh cơ nhất định đã đóng chặt.

Nhắc đến Tuyệt Mạch, Lạc Khôi vốn không quá quan trọng cân nhắc được mất, thời điểm hắn luyện xuống Thuỷ pháp cùng Thuỷ độn, Tuyệt Mạch cũng không phải cái gì cho hắn kiêng kỵ. Chiếu theo Hắc Ma Tử đề cử, Hắc Ma Tử vẫn là xem Tuyệt Mạch của Lạc Khôi còn tốt.

Có điều Hắc Ma Tử không biết Lạc Khôi là dùng Huyết Chân Đan đi bổ sung chân khí, dược lực của nó vốn đã đánh phá tất cả các kinh mạch, Tuyệt Mạch sao có thể trốn khỏi?


Đúng, tất cả một trăm kinh mạch của Lạc Khôi đã bị phá hư trăm không còn một, có chăng chỉ là chút ba động giữ hơi mà thôi.

Lạc Khôi mới không đi trách Hắc Ma Tử không rõ thực hư, nghe Hắc Ma Tử đả động đến Tuyệt Mạch, đây mới chính là một cái gợi ý vô cùng tốt.

Tuyệt Mạch bị phá hư thì làm sao? Hắn đã nghĩ ra cách đối ứng.

Lạc Khôi không buồn chào Hắc Ma Tử, hắn đưa tay cuốn lấy đoạn ngân thanh từ trong Huyết Cốt Ma Sinh, ý thức lập tức rời đi thức hải.

Hắc Ma Tử rất nhận thức phận nô bộc, Lạc Khôi xem hắn vừa mắt cũng được, Lạc Khôi xem hắn như cỏ rác cũng được, đời này của hắn đã lập xuống Tuyệt Ngôn, không khác được.

Đợi Lạc Khôi rời đi, Hắc Ma Tử đi đến cạnh Huyết Cốt Ma Sinh, có chút muốn hiểu rõ, hỏi:

"Trước đó rõ ràng ngươi đã lập xuống Tuyệt Ngôn đi theo ta, vì cớ gì làm trái vẫn được?"

Một đạo ý niệm truyền vào đầu Hắc Ma Tử, Hắc Ma Tử sắc mặt bỗng tái đi, có chút nghĩ mà sợ.

...

Ô Tắc kiên nhẫn đến đáng sợ, trên khuôn mặt hắn nửa điểm vội vàng cũng không có.

Làm quan cốt ở tiến thối, lúc thu mình cần phải thu mình, lúc giành giật ắt phải đi ra giành giật.

Cái này cũng giống như hắn đi câu vậy, có đôi khi ngồi chờ nửa ngày cũng không động tĩnh, nhưng bất chợt cũng sẽ đến thời điểm cắn câu là vậy.

Đã qua ròng rã một ngày, nếu là người thông minh sẽ tự cho Lạc Khôi đã trốn. Ô Tắc có thể không thông minh, nhưng hắn biết mình nên làm cái gì.

Đem Tây vực toàn bộ hủ hoá, từng cái đầu ếch dứng dàn ra lên đến hàng ngàn con, hàng ngũ này mạnh đâu không biết, chỉ biết bọn chúng tu vi thấp nhất cũng là Tụ Thần tầng một, so với bầy quái thai Hoá Chân cảnh mà Hạ Hàn đối ứng tại Vô Tắc lưu vực, Hạ Hàn chẳng tính là cái gì.

Hàng ngàn đầu ếch giống như trông chờ Ô Tắc, sau một cái chỉ lệnh, tất cả bỗng há to cái miệng phễu, bắt đầu nuốt lấy nước sông Tây vực.

Ô Tắc đã làm chính là không sợ, mũ quan một chút khẽ rung, vậy mà có một người từ trong đó đi ra, cả hai nhìn lấy đám đầu ếch làm việc.

"Chân khí vô câu có thể ẩn nấp khí tức?"

Không biết là Ô Tắc hay là người mới đến hỏi.


"Toàn bộ tổ chức không có người luyện đến vô câu, hỏi cái này cũng như không hỏi."

Cũng là không biết là người nào đáp lại.

"Nếu tóm được hắn, Thống Nhất xử trí làm sao?"

"Còn làm sao, đương nhiên đoạt."

"Theo phân tầng, chúng ta có cơ hội được cầm đến dị pháp vô câu?"

"Cầm đến rồi sao? Ngươi có chắc sẽ mở ra được nó?"

"Làm người không chọn, chọn đi làm Quỷ, ta bỏ xuống được tất cả, vì cái gì không thể bỏ xuống thêm một hồi đánh cược?"

"Ngươi không hiểu. Giữa sống và tồn tại, chỉ được lựa chọn một lần."

Hai kẻ mặc áo quan trường, một điềm đạm một lạnh nhạt, giống như trong triều quan văn quan võ đối chất, cũng không biết là người nào hỏi người nào đáp, nhưng cuộc chất vấn này dường như không thể ngã ngũ.

À.

Ừ.

Thì vậy đi. Giữa sống và tồn tại, khác biệt không thể chỉ dừng lại ở cái nhìn.