Có người không hiểu, đây là tân sinh thi đấu, hay chăng tân sinh tử đấu? Năm trận, ba tên tân sinh bỏ mình, một cái cùng cực đến tự sát, một cái tàn lụi cùng bụi bặm, một cái càng là trăm mảnh phanh thây.
Đâu đó, danh ngạch đi vào Trùng Động, phải đánh đổi bằng mạng sống.
Trong trang phục đen khuất rộng, Lạc Khôi vẫn cảm nhận được mấy luồng sát ý từ hàng ghế Hồn Điện. Được lắm, nếu Hồn Điện thua không nổi, còn tính trên đầu hắn, hắn liền đem Hồn Điện xoá đi là được.
Trận thứ sáu rất nhanh liền bắt đầu, lần này là màn quyết đấu giữa Kim Hồ đảo cùng Bách Mộc Luyện Dược.
Lạc Khôi không có nhìn về võ đài, hắn đem túi trữ vật của Quan Kiện đổ ra, cầm lên một cuốn Hồn Chung cơ sở.
Phải biết Hồn Điện rất giỏi điều hồn, hắn sở dĩ lấy đi túi trữ vật của Quan Kiện, cũng là hy vọng đạt đến cái gì gợi mở về hồn. Hiện tại Hồn Chung cơ sở có rồi, hắn càng muốn đi Hồn Điện một chuyến, nếu có Hồn Chung cơ sở, hẳn sẽ có phần sau.
Đọc sách Lạc Khôi mới phát hiện, cuốn Hồn Chung cơ sở vậy mà dựa trên các điển cố trong dân gian biên tập lại, nói Sảng Linh, Thai Quang cùng U Tinh thực chất là ba sợi vận mệnh, Thai Quang mệnh sinh, U Tinh mệnh tử, Sảng Linh vô mệnh.
Ba sợi này vốn không thuận, bất kỳ sợi nào trội, vận mệnh của người đó sẽ đi theo hướng trội. Tỷ như U Tinh trội, vận mệnh nhất tử.
Chiếu nói như vậy, Lạc Khôi hiện tại chỉ còn sợi Sảng Linh, không lẽ vận mệnh của hắn không thể đoán trước được?
Hồn Chung cơ sở lướt qua một chút kiến thức về hồn, trang phía sau cùng vẽ lên một cái chuông màu đen, cùng với một đoạn khẩu quyết.
Hồn Chung vang, hồn lũ lượt
Một khóc, đoạn sinh, lời trăng trối
Hai oán, dang dở, vướng bụi trần
Ba bi, chấm hết, tuyệt luân hồi...
Lạc Khôi đem Hồn Chung cơ sở ném vào Cổ Mạch Các, hắn không muốn tu luyện Hồn Chung. Hồn Chung cũng chính là rút lấy linh hồn của người khác, nhưng hắn không cần cái này, hắn cần là công pháp có thể gọi hồn về.
Chưa biết hai tên kia có phải là hai cái Thai Quang cùng U Tinh hay không, hắn cũng chưa biết gọi về Thai Quang cùng U Tinh có lợi gì cho hắn, nhưng nhất định phải có cách gọi về bọn chúng.
Người, không hiển nhiên mà tạo hoá cấu tạo như vậy, thiếu đi cái nào chính là mất mát.
Chuyến đi Hồn Điện là nhất định.Quảng Cáo
Lạc Khôi đưa mắt về võ đài, lúc này đệ tử của Bách Mộc Luyện Dược cũng đã giết chết tên tân sinh của Kim Hồ đảo.
Lại một trận đấu chết người, càng là một môn phái luyện đan chiến thắng, tân sinh thi đấu lần này quả thật đầy khó ngờ.
Khi cặp số bảy lần lượt lên đài, ánh mắt Lạc Khôi nháy xuống một cái, nhìn đến rất kỹ.
"Quang Lạc, U Điện."
Quang Lạc, Thai Quang? Tinh Lạc, U Tinh?
Không thể có chuyện trùng hợp như thế, nhất định là bọn chúng, bọn chúng nhất định là hai cái hồn của Lạc Khôi. Khó trách khi Quang Lạc cùng Tinh Lạc thoát ra khỏi thức hải, hắn lại cảm giác như mất đi một bộ phận trong cơ thể.
Quang Lạc nói xong lại đưa mắt nghiên cứu tấm thẻ bài trong tay, dường như rất hứng thú với cái này.
Nghe nói U Điện công pháp rất thần bí, mỗi khi bọn hắn ra tay, thiên địa u ám, lòng người sầu bi.
Tên tân sinh đến sau nghe Quang Lạc giới thiệu là người U Điện, khuôn mặt có chút bình thản, nói:
"Phó Phương, Yêu Thần Cung."
Trong mắt người khác, Yêu Thần Cung chỉ là một môn phái tầm thường. Phó Phương khi đầu nhập vào Yêu Thần Cung, phát hiện suy nghĩ kia mới thiển cận làm sao.
Bất kỳ môn phái nào cũng đều lấy một công pháp làm bản sắc, Yêu Thần Cung cũng có. Yêu Thần Cung không đáng chú ý, đó là do các đời đệ tử Yêu Thần Cung không thể khai phát ra hết công năng Yêu cung cùng Thần cung mà thôi.
Yêu Thần Cung lấy cung lập môn, hôm nay Phó Phương sẽ để hạ du Cửu Long mạch biết, Yêu cung cùng Thần cung vốn dĩ không phải như vậy phế.
Một đầu cung bỗng trôi nổi trước thân người Phó Phương. Cung dài một thước ba tấc, hai đầu cung chạm trổ hình đầu con chó, chỉ là đầu chó giống như bị bỏ đói, gầy trơ xương, mà mõm của nó lại bị dây cung buộc chặt kéo qua, tựa hồ là đang nhận lấy một loại cực hình.
Phó Phương đưa tay bắt lấy đầu cung, hai tay càng là tụ tập chân khí ngưng tụ ra một cái mũi tên. Đúng, Yêu Thần Cung chỉ sử dụng cung thật, tiễn bắt buộc phải do chân khí tạo thành.
Khi Phó Phương đặt mũi tên trên thân cung giương bắn, đâu đó có tiếng chó tru vang vọng, tiếng chó rất thảm, đánh động cả tâm can.Quảng Cáo
Yêu cung ra, một tiễn tru tiên.
Đầu tiễn lao vút đi, cực nhanh. Phải biết cung tiễn mang tính công kích tầm xa, Phó Phương mang nó lên đài bó hẹp, nhất định là có riêng mình nắm chắc.
Chỉ là khi Quang Lạc nhìn đến đầu tiễn, hắn có chút muốn chửi Phó Phương không biết dùng hàng.
Như đầu tiễn kia lao đi, loáng thoáng trong đó là một đầu chó đói điên cuồng lao theo đầu tiễn, dường như xem đích đến của đầu tiễn là thức ăn của nó vậy.
Cái này trong mắt Quang Lạc đương nhiên chỉ có hình mà không có ý, có thể phát ra bao nhiêu uy lực?
Quang Lạc xê dịch chân, đưa tay bắt lấy đầu tiễn, đầu chó theo đó cũng bị tóm, đưa bốn cái chân vùng vẫy hoảng loạn.
Nó đói, muốn được ăn? Hay là nó vốn bị giam cầm, muốn được giải thoát?
Ánh mắt Phó Phương co rụt lại, người xem cũng một trận cho doạ sợ, Quang Lạc thì lại không để ý, hắn đưa tay vuốt lưng chó, đầu chó lập tức ngoan lại, cả thân mình thoáng chốc tiêu tán đi.
Quang Lạc đảo cổ tay, Yêu cung liền nằm gọn gàng trong tay hắn, hắn lại lấy ra một đạo tiễn bằng chân khí, hướng Phó Phương giương lên bắn.
Hắn muốn để Phó Phương nhận thức được uy lực chân chính của Yêu cung.
Phó Phương không biết vì sao Yêu cung lại đi nghe lời Quang Lạc trốn khỏi tay hắn, có điều khi nhìn thấy Quang Lạc thành thạo sử dụng Yêu cung, hắn nào còn dám nghĩ nhiều, trong tay nhanh chóng xuất ra Thần cung lắp lên đầu tiễn, như đồng thời bắn ra.
Vút, vút.
Hai đầu tiễn lao đi, Thần cung không giống Yêu cung, nó thân cung rất dài, tựa hồ có thể lắp đến chín đầu mũi tên, nhưng Phó Phương tu vi mới Luyện Khí tầng bảy, muốn dùng chân khí làm ra hai đầu tiễn là không thể.
Đầu tên do Thần cung bắn ra không có bất cứ con vật nào, nó là thuần tuý mũi tên bằng chân khí. Không chỉ Quang Lạc, nơi ghế đài Lạc Khôi cũng nổi lên hứng thú với Thần cung, nó rõ ràng có thể đem chân khí của Phó Phương tăng lên gấp đôi.
Yêu cung xu hướng nhanh, Thần cung xu hướng mãnh.
Phó Phương bắn ra Thần cung, hắn ngơ ngác nhìn đến đầu tiễn do Quang Lạc bắn ra từ Yêu cung.Quảng Cáo
Cái này?
Phó Phương hiểu được. Có thể đời người là tháng năm đằng đẵng, thương hải tang điền, thiên biến vạn hoá, nhưng tại một tiễn do Yêu cung bắn ra, đời người gói gọn trong cái nháy mắt.
Từ sinh ra đến chết, nhanh đến thế sao?
Đầu chó đói không phải là khát vọng cầu sinh, muốn ăn đến no để tiếp tục được sống. Hắn hiện tại mới biết, đầu chó là muốn giải thoát cho nó, bằng cách nhanh nhất giết nó đi, mà cái chớp mắt có thể là nhanh nhất.
Phốc.
Đầu tiễn bắn xuyên qua cổ, Phó Phương cảm thấy một tiễn này rất đẹp, đây mới là chân chính Yêu cung.
Còn Thần cung đâu? Tâm trí bị đầu tiễn Yêu cung xoắn nát, Phó Phương vẫn cố đưa mắt nhìn đến đầu tiễn do Thần cung bắn ra, nó cũng xuyên qua cổ Quang Lạc.
Nhưng sau đó, hắn không thấy nữa.
Quang Lạc đưa tay rút xuống mũi tên, thản nhiên đi xuống đài, tay cũng không quên cuốn theo Thần cung.
Lạc Khôi tâm rất lạnh, Quang Lạc cùng Tinh Lạc vậy mà cùng một dạng, thân thể giết không được.
Cái này càng củng cố cho hắn niềm tin, hai tên này chính là hồn của hắn, hoặc là tìm cách gọi về, hoặc là giết đến hồn của chúng mới được.
Tinh Lạc còn tốt, ít ra hắn còn thấy một phần bản sự. Quang Lạc vậy mà học đến chiêu thức của Yêu Thần Cung, một thân bản sự cũng chưa hề lộ ra nửa điểm.
Lúc này, Quang Lạc đi hướng ghế ngồi, có điều hắn bị một tên trung niên từ Yêu Thần Cung chặn lại một bước, giọng nói phủ đầy sát khí:
"Giao ra Yêu cung cùng Thần cung."