Đại Đạo Độc Hành

Chương 580-1: Đại đan nhất khỏa phân tranh khởi! (1)




Cuối cùng mình cũng Kết Đan, chỉ mới tu luyện ba mươi năm thì mình đã kết thành Kim Đan, nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Hơn nữa còn thuận lợi Kết Đan dưới tầng tầng lớp lớp phong ấn của Thiên Khuynh Phong.

Chín mươi Thiên giai linh vật, đừng nói sư phụ, ngay cả Mộc Thần Kim Thánh cũng khó gom đủ. Thế nhưng mình lại có thể luyện hóa. Kết Đan đại thành, thiên địa dị tượng xuất hiện, hôm nay đúng là vui vẻ!

Lạc Ly càng nghĩ càng vui, lấy ra một bình Túy Long Tửu. Mở bầu rượu ra, vừa đi vừa uống, sau đó không nhịn được mà hát vang, trong lòng thống khoái!

Nâng chén rượu vàng vừa hát vừa đi, đến như sương sớm đi không hình.

Thế nhưng bên cạnh lại không có ai để chia sẻ, cảm thấy rất khó chịu. Lạc Ly không khỏi mở kênh Hỗn Nguyên tông hô lớn:

“Ta kết thành Kim Đan, ta kết thành Kim Đan! Lạc Ly ta kết thành Kim Đan rồi!”

Mình tu luyện ba năm trời, mấy vị sư thúc chắc đã về, thậm chí rất có khả năng đã rời khỏi nơi này. Hiện tại không biết kênh Hỗn Nguyên tông này còn có đồng môn nào nữa không. Tám phần là không có ai. Thế nhưng Lạc Ly không nghĩ được nhiều như thế, chỉ cao giọng hô lớn.

Quả nhiên sau khi la lên thì không có ai hồi âm, Lạc Ly lắc đầu, giống như mình nghĩ. Không có tu sĩ nào tới Hỗn Nguyên tông, chỉ có một mình mình ở đây mà thôi.

Cũng không sao cả, đại đạo độc hành mới càng phấn khích!

Đột nhiên có người trả lời trong kênh: “Sư đệ, ngươi Kết Đan rồi sao! Chúc mừng, chúc mừng!”

Thanh âm này là của Thất Trúc sư huynh, Lạc Ly sửng sốt.

“Không phải chứ, Lạc Ly. Lạc Ly của Thiên Khuynh Phong đã Kết Đan rồi sao. Thiên Khuynh nhất mạch chẳng phải tích cơ vạn thế, một bước lên trời hay sao. Hôm nay mới bao nhiêu năm, ta nghe lầm chăng?”

“Lạc Ly, ngươi trở thành Kim Đan thật sao, không phải nói giỡn chứ? Hiện tại mới bao nhiêu năm?”

“Lạc Ly ngươi ở đâu, chúng ta gặp nhau nào, mọi người cùng nhau chúc mừng!”

“Chúc mừng, chúc mừng, phải chúc mừng một phen, quá vui rồi!”

Tức thì có mười âm thanh cất tiếng, chúc mừng Lạc Ly kết thành Kim Đan. Trong đó có rất nhiều âm thanh quen thuộc, chính là Thất Trúc, Vương Ngũ, Đại Phong, Bắc Xuyên, Tạ Nguyên,... Lạc Ly sửng sốt, sao lại có nhiều sư huynh đệ Hỗn Nguyên tông ở Trọng Huyền tông như vậy nhỉ?

Ngay lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Lạc Ly sư đệ, chúc mừng ngươi!”

Thanh âm rất nhỏ nhưng tràn trề vui sướng, Lạc Ly có thể nhận ra, đây là Mặc Yên Lam!

Trong lòng Lạc Ly ấm áp. Mới đó thôi đã không gặp nhiều năm trời, không biết hiện tại Mặc Yên Lam như thế nào rồi?

Lúc này thanh âm của Thất Trúc vang lên: “Lạc Ly sư đệ, ngươi hãy tới Tô thị Phi Diệu lâu, đại đội nhân mã Hỗn Nguyên tông của chúng ta đang ở chỗ này!”

Lạc Ly nói: “Không đi Diêu Gia lão điếm sao?”

Thất Trúc nói: “Từng cá nhân Hỗn Nguyên tông chúng ta tới đây phải che dấu hành tung cho nên mới tới Diêu Gia lão điếm dừng chân. Còn như đại đội nhân mã tới thì đều ở Tô thị Phi Diệu lâu, ở đây nghênh đón tất cả khiêu chiến!”

Lạc Ly gật đầu nói: “Ta hiểu rồi!”

Một mình mình tới Trung Nguyên địa vực, kẻ thù khắp nơi, cần phải cẩn thận cho nên mới tới Diêu Gia lão điếm, nơi đó có vẻ an toàn. Còn tình hình hiện tại là đại đội nhân mã kéo tới đây, cho nên đến Phi Diệu lâu, nơi đó cũng là một cứ điểm của Hỗn Nguyên tông ở Trọng Huyền tông.

Lạc Ly đi tới Phi Diệu lâu. Nơi này quả nhiên khác với Diêu Gia lão điếm. Nơi này là một rừng cung đình. Đài các bay bồng bềnh, vô cùng khí thế. Người đông như biển, muôn hình vạn trạng!

Ở đây có tới ba cánh cửa lớn để đi vào đại đường, người tới người đi rất là náo nhiệt.

Lạc Ly vừa tới thì đã có người ra nghênh đón, chính là Thất Trúc sư huynh. Hắn giữ chặt Lạc Ly, quan sát trên dưới, nói:

“Giỏi, sư đệ đúng là giỏi thật. Vân du tám năm thì đã Kết Đan đại thành, hơn nữa còn là siêu cấp Đại Đan, đúng là giỏi!”

Thất Trúc sư huynh giữ chặt Lạc Ly, cao hứng không thôi, giữ chặt không buông, ánh mắt tràn trề vui mừng. Đây là hưng phấn phát ra từ tận đáy lòng, vui vẻ thay Lạc Ly.

Lạc Ly cũng vui sướng không thôi, nói: “Dạ, sư huynh, không làm nhục sứ mệnh, cuối cùng cũng kết thành Đại Đan!”

Thất Trúc sư huynh nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá!”

Lạc Ly hỏi: “Sư huynh, sao ngươi lại tới đây vậy. Thiên Đô sư huynh đâu rồi?”

Thất Trúc sư huynh nói: “Thiên Đô bế quan Kết Đan ba năm, chuyến này hắn không tới đây được. Sư đệ, bởi vì ngươi bế quan nên chưa biết. Ba tháng trước Trọng Huyền tông phát sinh dị dượng, thiên hạ đồn đãi có Cửu giai pháp bảo xuất thế ở nơi này nên vô số tu sĩ kéo nhau tới đây.

Trọng Huyền tông bỏ ra rất nhiều tiền mời Hỗn Nguyên tông tới đây trợ trận, vượt qua kiếp nạn này. Lão tổ trong môn phái hạ lệnh, do Thiên Nhai tổ sư dẫn đội, mọi người tới đây giúp đỡ. Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì cả, tới đây xem náo nhiệt mà thôi.”

Đúng lúc này lại có mấy người kéo tới đây, đám người Vương Ngũ sư huynh, Đại Phong, Bắc Xuyên đều nằm trong số đó. Bọn họ đều tới đây xem xét Lạc Ly.

Đám sư huynh này đều đã là Kim Đan. Bọn họ đi ra nghênh đón Lạc Ly!

“Đan khí thịnh vượng, tròn tròn viên mãn, đan thành nhất phẩm! Tuyệt đối là đan thành nhất phẩm!”

“Đại Phong, ánh mắt của ngươi bị gì vậy, ngươi nhìn sai rồi, nhất phẩm Kim Đan đã là gì, đây là Đại Đan, siêu cấp Kim Đan!”

“Phải, Đại Phong, ngươi nhìn kỹ xem, đan khí tự sinh rồng hổ, khí thế nguy nga, tuyệt đối là Đại Đan, hơn nữa còn là siêu cấp Đại Đan!”

“Không phải chứ, để ta nhìn lại xem, đúng là Đại Đan, siêu cấp Đại Đan! Chúc mừng, chúc mừng, Đại Đan thành, chỉ thẳng Phản Hư!”

“Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng Lạc Ly sư đệ lại tiến thêm một bước trên con đường trường sinh. Chúc mừng, chúc mừng!”

Mọi người có mặt ở đây đều chúc mừng Lạc Ly, mọi người đều vui vẻ thay Lạc Ly!

Sau những sư huynh này có một nữ tu gật đầu nhẹ với Lạc Ly. Nàng văn tĩnh nhàn nhã, đoan trang thanh thú, mặc đạo bào màu trắng, nét mặt lạnh nhạt, trên người nàng có loại khí chất thanh nhã như hoa lan đáy cốc. Khi mỉm cười thì như biển mây ngoài núi, được ánh mắt trời chiếu xạ, tỏa ra mị lực vô tận.

Chính là Mặc Yên Lam. Nàng cũng đi ra đây nghênh đón Lạc Ly cùng với mọi người, chúc mừng Lạc Ly tiến vào Kim Đan.

Trong lúc các vị sư huynh ngươi khen một câu ta khen một câu, Lạc Ly nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, gật đầu với nhau, không cần nói ra lời nhưng trong lòng đã hiểu hết!

“Thật tốt quá, thật tốt quá, Đại Đan thành, chỉ thẳng Phản Hư!”

“Lạc Ly sư đệ quá sức tưởng tượng, thật tốt quá!”

Đột nhiên ở một bên có người lạnh lùng nói:

“Chỉ thẳng Phản Hư? Chỉ là một Kim Đan nho nhỏ mà đã mạnh miệng như thế rồi. Đúng là si tâm nói mộng, để người khác cười rụng răng!”

“Hừ, một đám nhà quê ở quan ngoại, man di phía nam thì biết cái đít gì chứ!”

“Chỉ mới là Kim Đan nho nhỏ mà đã vui sướng tới mức này, đúng là để người ta cười chết. Căn bản chưa từng thấy bộ mặt xã hội!”