Đại Đạo Độc Hành

Chương 393-1: Yến tước khó hiểu chí hồng hộc! (1)




Trên quảng trường, đại chiến nổi lên bốn phía.

Nguyên Anh chân nhân biến mất hết cả, không còn ai có thể làm chủ. Trên toàn bộ quảng trưởng, hơn mười vạn tu sĩ đang rối ren thành một đoàn.

Vô số tu sĩ chạy trốn khắp nơi, mượn địa hình không ngừng biến hóa, tránh thoát tu sĩ áo đen, cũng có một vài tu sĩ nhảy ra, tụ tập với nhau, đại chiến tu sĩ áo đen. Còn có một vài tu sĩ bắt đầu nhân lúc cháy nhà đi hôi của, sau khi trốn vào sơn môn Tịnh Lâm tông thì gặp gì cướp đó, cả thế giới hoàn toàn hỗn loạn.

Phạm Vô Kiếp bị vô số tu sĩ áo đen nhắm lấy, vọt tới vây công hắn như thủy triều. Thế nhưng lúc này hắn đã thu nạp hơn trăm đạo binh, mượn dùng uy thế của đạo binh, bọn họ giống như một cây cột vững vàng, vừa trụ vừa đánh.

Trên tháp cao, đám Lạc Ly nhìn hỗn chiến ở bên dưới, Bạch Du Du hỏi: “Lạc Ly ca, chúng ta làm gì bây giờ?”

Lạc Ly nói: “Còn làm gì nữa, qua đó giúp hắn!”

Lục Chu nói: “Giúp hắn? Chúng ta qua giúp hắn!”

Lạc Ly nói: “Phải, nhất định phải giúp!

Tuy rằng tiểu tử này rất đáng ghét, luôn chống đối với chúng ta, thế nhưng suy cho cùng hắn cũng là bằng hữu của chúng ta, cùng đến từ Xương châu như chúng ta, cùng nhau nhập môn. Tuy nhìn thấy hắn thì ta liền thấy chán ghét, hắn cũng chán ghét chúng ta, nhưng đó là mâu thuẫn với nhau. Hiện tại giặc ngoài trước mắt, người một nhà nên gác mâu thuẫn qua một bên, nhất trí đối ngoại!”

Lục Chu nhìn Lạc Ly, nói: “Ài, thật không muốn giúp hắn tí nào! Đi thôi!”

Phong Tử Hư nói: “Khốn kiếp, ngay cả tên của ta cũng gọi sai, thật sự đáng ghét. Thế nhưng ai bảo chúng ta đều là đệ tử Hỗn Nguyên tông, đi thôi!”

Năm người lập tức đáp khỏi tháp cao, gia nhập vào chiến cuộc, qua giúp Phạm Vô Kiếp. Mấy trăm mãnh thú bay ra khỏi người Bạch Du Du, Lục Chu phóng thích ba mươi sáu phân thân, cùng đám Lạc Ly tạo thành sát trận. Một đường xông lên, không ai địch nổi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhanh chóng giết tới gần Phạm Vô Kiếp.

Lạc Ly quát: “Phạm Vô Kiếp, không phải sợ, chúng ta tới giúp ngươi!”

Nhìn thấy bọn họ tới đây giúp mình, Phạm Vô Kiếp sửng sốt, rất là bất ngờ. Hắn vui vẻ ra mặt, thế nhưng sắc mặt lập tức thay đổi. Cắn chặt môi, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Lạc Ly tới đây, nhìn thoáng bốn phía, nói: “Phạm Vô Kiếp, mau chóng thu nạp đạo binh. Ba trăm trượng bên trái có năm đạo binh bị nhốt ở đó, chúng ta qua đó cứu bọn họ ra ngoài, chúng ta...”

Phạm Vô Kiếp đột nhiên lạnh lùng nói: “Không cần, đó là đạo binh của ta, không cần Lạc Ly ngươi ân cần như thế!”

Nghe vậy, đám Lạc Ly sửng sốt, có lòng tốt đến đây giúp đỡ, thế mà Phạm Vô Kiếp lại trả lời như thế!

Phạm Vô Kiếp cao ngạo nói: “Ta chính là Phạm Vô Kiếp, Sở Nam ngàn năm nhất tú. Ta chính là Hỗn Nguyên tông tuyệt thế thiên tài, ta không cần các ngươi tới cứu ta! Cho dù không có mấy người các ngươi thì ta cũng có thể ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt Tịnh Lâm thương sinh.

Nói cho các ngươi hay, đây thực ra là khảo nghiệm mà ông trời dành cho ta, ta cũng trải qua vô số cục diện nguy nan hơn lần này. Đây chẳng qua chỉ là kiếp nạn nho nhỏ, các ngươi hãy xem ta phát uy.”

Bạch Du Du không kiềm chế được nói: “Phạm Vô Kiếp, ngươi điên rồi sao?”

Phạm Vô Kiếp nói tiếp: “Mấy con sâu lông các ngươi sao có thể biết được lòng ta nghĩ như thế nào! Đừng nghĩ rằng ta còn là ta trước kia. Ta chính là Phạm Vô Kiếp ngàn năm nhất tú.

Yến tước khó hiểu chí hồng hộc. Lời mát nói xong rồi thì đi nhanh, đừng ở nơi này, phá hư tâm tình của ta, nhìn thấy mấy tên các ngươi ta liền ghê tởm!”

Lần này Lục Chu không nhịn nữa, nói: “Phạm Vô Kiếp, ngươi nói gì hả?”

Phạm Vô Kiếp cũng không nói chuyện với bọn họ nữa, nhìn hai phó dịch bên cạnh, nói với một người trong số đó:

“Liễu Tứ, đuổi bọn họ đi đi, ta thấy bọn họ thì lòng không yên, không có bọn họ, có lẽ Vân Phong, Vân Diệp của ta sẽ không phải chết. Đặc biệt là Lạc Ly, là thiên tuyệt họa tinh. Mọi thứ đều do ngươi mang tới.

Ngươi nói ngươi xem, năm đó vừa đến Xương châu, kết quả vạn thú xâm nhập, sau đó dọc đường đi, tai họa không ngừng, Già La di tích sụp đổ, Quỷ Thị đóng cửa, Thiên Lãng môn tan biến, Thiên Trì vỡ nát, ở cùng với ngươi, căn bản không có chuyện tốt. Đến Hỗn Nguyên tông, ngươi lại làm ra bao nhiêu là chuyện, cuối cùng nổ Hỗn Nguyên tông suýt nữa không còn.

Hơn nữa ta nghe nói, đoạn thời gian trước ngươi đến Thiên Nhai Hải Các, Thiên Nhai Hải Các liền xuất hiện Đại Phạm Chân Ma bạo loạn, đến thế giới lòng đất, Địa Uyên Thổ Linh tông liền sụp đổ, hiện tại đến Tịnh Lâm tông, ngươi nhìn đi, chính là như thế này!

Ngươi đi đi, đừng ở gần ta, ngươi ở nơi này, nói không khéo lại xảy ra chuyện gì khác nữa!”

Phạm Vô Kiếp vẫn luôn chú ý tới Lạc Ly, sự kiện ở Thiên Nhai Hải Các cùng Địa Uyên Thổ Linh tông, hắn đều biết. Lời nói xong, mọi người nhìn Lạc Ly, tỉ mỉ nghĩ lại, hình như đúng là như thế.

Lạc Ly muốn nói gì đó, Kim Đan chân nhân tên Liễu Tứ bùng nổ uy áp Kim Đan, nói: “Chủ thượng bảo các ngươi đi thì các ngươi mau đi, nơi này không chào đón các ngươi!”

Lạc Ly nhìn Phạm Vô Kiếp, lắc đầu nói: “Ngươi, ngươi, lòng tốt trở thành bụng sói, chúng ta đi!”

Nói xong, mấy người bọn họ rời khỏi.

Nhìn bóng lưng của bọn họ đi xa, Phạm Vô Kiếp mặt mày âm trầm. Liễu Tứ nói:

“Vô Kiếp, ngươi không nên đuổi bọn họ rời đi, bọn họ rất mạnh, có thể giúp ích rất lớn! Lần này chúng ta lành ít dữ nhiều!”

Phạm Vô Kiếp nói: “Xin lỗi, Liễu thúc, ta tính toán một hồi, đám khốn kiếp này quấn chặt lấy ta, bọn họ ở bên cạnh ta, rất nguy hiểm, ta không muốn bọn họ chết vì ta! Nói đến cùng, chúng ta cũng từng là bằng hữu.

Hơn nữa, Phạm Vô Kiếp ta có kiêu ngạo của mình, tôn nghiêm của mình, ta chính là ngàn năm nhất tú, cho dù chết trận thì ta cũng không cần bọn họ giúp, thà chết chứ không sống tạm!”

Liễu Tứ nói: “Ài, Vô Kiếp, ngươi muốn làm gì thì làm thế đi, thúc ủng hộ ngươi! Cho dù chết, cũng chết cùng ngươi!”

Phạm Vô Kiếp nói: “Cám ơn!”

Sau đó Phạm Vô Kiếp nhìn qua đạo binh bên cạnh, nói: “Xin lỗi mọi người, lần này có thể chúng ta phải chiến tử ở đây!”

Đạo binh kia hồi đáp: “Nói gì vậy, Vô Kiếp, nếu không có ngươi thì chúng ta còn bị nhốt ở trong Tử Địa di tích rồi!”

“Phải, phải, đoạn thời gian ở chung với ngươi, chúng ta cũng uống thơm, ăn cay, hưởng thụ phong cảnh vô tận! Cho dù chết thì cũng xứng đáng!”

“Đúng vậy, Vô Kiếp, đừng khách khí! Từ lâu chúng ta đã giao mạng này cho ngươi!”

“Ha ha, dù sao mạng của chúng ta cũng là nhặt được, đến đây đi, chiến đấu đến cùng, liều mạng với bọn họ!”

Phạm Vô Kiếp nói: “Tốt lắm, nếu chúng ta không còn đường lui vậy thì chúng ta hãy chiến! Muốn chúng ta chết trận, phải để lại cái mạng trước!”

Hơn trăm đạo binh cùng nhau hô lên: “Chiến, chiến, chiến!”

Đại chiến bắt đầu!

Đám Lạc Ly nhanh chân rời khỏi, mọi người không ai nói gì, không ngờ qua đó giúp đỡ lại bị trào phúng như vậy.