Đại Đạo Độc Hành

Chương 387-2: Diệu thủ không không tử triệu tinh! (2)




Nói xong lời này, Lạc Ly không nhìn huyền hoàng mã nữa mà xoay người bỏ đi!

Lạc Ly rời khỏi, huyền hoàng mã lăn lộn một vòng trên đất, hóa thành một nam tử. Hắn nhíu mày nhìn phương hướng Lạc Ly biến mất, sau đó nhìn ngực của mình, nhất thời kinh hãi, chỉ thấy ngực của mình rõ ràng có dấu hiệu giống như bắc đẩu thất tinh.

Hắn ra sức lau chủi, giống như không tin tưởng, thế nhưng dấu hiệu rõ ràng chình ình như thế.

Hắn lập tức lấy ra hơn mười loại đan dược, nốc hết vào miệng, thế nhưng vẫn không chút hiệu quả, thất tinh vẫn còn. Sau đó hắn sử dụng nhiều loại pháp thuật, cũng vô dụng. Cuối cùng hắn lấy ra nhiều loại linh thủy, bắt đầu rửa ngực thế nhưng cũng vẫn vô dụng, dấu hiệu bắc đẩu thất tinh tỏa sáng lập lòe!

Thương phẩm của ngoại vực Chấn Đán thương hội sao lại vô dụng đến như thế. Chỉ cần để lại dấu vết, trừ khi Lạc Ly hủy bỏ, hoặc ba mươi năm sau tự động biến mất, bằng không thì không có cách nào có thể xóa.

Nam tử khẽ cắn môi, muốn lấy lợi nhận ra rọc miếng thịt trước ngực, thế nhưng vừa lấy đao ra thì lại nghĩ tới lời nói của Lạc Ly: “Sẽ nhịn không được mà muốn rọc mất bảy dấu hiệu này, chỉ cần bắc đẩu ly thể, tử triệu tinh lập tức hiện ra, chắc chắn phải chết!”

Hắn nhấc tay mấy lần, cuối cùng thở dài một tiếng, thu hồi lợi nhận, đuổi theo Lạc Ly.

Lạc Ly đi rất nhàn nhã, không hề sốt ruột. Thông qua cảm ứng của Thương hải minh nguyệt sát, hắn đã nhìn thấy toàn bộ chuyện vừa rồi, hơi mỉm cười.

Nam tử nhanh chân đuổi theo Lạc Ly, lao nhanh tới trước, thi lễ nói: “Tiền bối, tiểu nhân có mắt nhưng không biết Thái Sơn, tiểu nhân sai rồi, xin tiền bối cứu mạng!”

Nói xong, chát chát chát chát, liên tục vả miệng mình, dùng sức rất lớn, vả tới tím tái.

Lạc Ly mỉm cười, khi hắn vả hơn mười cái thì nói: “Được rồi, ngươi là ai?”

Nam tử nói: “Tiểu nhân gọi là Niếp Thiến... Niếp Thiên! Là đệ tử Đạo tông, phỉ hào Thần Thủ Vô Địch, hôm nay, toàn bằng tiền bối xử trí!”

Lạc Ly nói: “Rất lợi hại, có thể ăn cắp bảo vật trong thứ nguyên động thiên!”

Niếp Thiên cười khổ nói: “Ta vẫn chưa tu luyện tới nơi tới chốn, chỉ có thể dựa vào cảm giác mò đại, bằng không cũng không trộm ra một con chó!”

Lạc Ly nói: “Ngươi trộm bảo vật của ta, giết yêu sủng của ta, ngươi nói xem nên làm gì đây?”

Niếp Thiên nói: “Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân nguyện bồi thường!”

Nói xong, hắn lấy ra một vật, là một đoạn trúc xanh, dài chừng hai thước, xanh tươi mọng ngọt, cả người mượt mà, khớp trúc lại có thanh quang ẩn ẩn, chỉ nhìn sơ qua thì rất giống như làm bằng ngọc, không nhiễm một chút bụi trần.

Người này biết đệ tử Hỗn Nguyên tông luôn thiếu thốn thiên địa linh vật nên thích nó nhất, vì vậy không lấy linh thạch bồi thường mà là lấy thiên địa linh vật.

Lạc Ly dùng ngón tay gõ nhẹ vào thân trúc, cảm xúc trơn nhẵn cứng rắn, có cảm giác mát mẻ xông vào từ ngón tay. Dùng sức gõ, phát ra tiếng ngọc thạch va chạm, Lạc Ly gật đầu nói:

“Quả nhiên là đồ tốt, thiên địa linh vật Thanh Ngọc Thần Trúc! Cám ơn!”

Nói dứt, Lạc Ly cất lấy, nhìn Niếp Thiên.

Niếp Thiên lập tức đổ mồ hôi, nói: “Chỉ cần tiến bối giải trừ độc này, ta nguyện ý lại kính dâng tiền bối một thiên địa linh vật nữa!”

Nhìn thấy Lạc Ly im lặng, hắn hơi cắn môi, nói tiếp: “Hai cái, đưa thêm hai cái!”

Lạc Ly lắc đầu, nói: “Không cần, thiên địa linh vật của ngươi cũng là đồ ăn trộm, bị người khác bắt lấy, ngươi sẽ bị đánh chết đương trường, ta không để ngươi lấy tính mạng để bồi thường.

Thế này đi, trong vòng trăm năm, ngươi hiệu lực ba lần cho ta, ta sẽ giải trừ kỳ độc này!”

Người này có năng lực ăn căp bảo vật trong động thiên thế giới, rất hiếm thấy, cho nên Lạc Ly muốn lung lạc hắn, muốn hắn làm tay chân của mình.

Niếp Thiên vừa nghe thì lập tức trợn mắt, đối phương căn bản không coi trọng thiên địa linh vật của hắn mà là nhìn trúng bản thân hắn, muốn hắn hiệu lực, lại còn hiệu lực ba lần, nguy hiểm tính mạng! Thế nhưng nhìn khuôn mặt mỉm cười của Lạc Ly, nhớ tới uy phong của hắn khi chiến đấu quần hùng Lương Châu, lại nhớ tới mình mang kì độc, người dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu!

Niếp Thiên đưa tay lấy ra một cây pháp hương, nói: “Tiểu nhân nghe lệnh, khi tiền bối cần tiểu nhân thì chỉ cần đốt pháp hương, bất kể tiểu nhân ở nơi nào thì cũng có thể cảm ứng được, sẽ chạy tới chỗ đốt hương.

Thế nhưng có khi tiểu nhân cũng ở ngoại vực, xin tiền bối chừa thời gian cho tiểu nhân chạy tới!”

Lạc Ly thu hồi nét cười, Niếp Thiên cảm thấy trên người xuất hiện vô số xúc tua bóp chặt lấy hắn, liên tục điểm vào huyệt vị trên thân thể hắn, hắn không khỏi hô: “Tiền bối...”

Lạc Ly thu hồi Ám lưu vô hình sát, nói:

“Yên tâm, ta chỉ xua tan độc tính của Tiên Tần đoạt hồn bắc đẩu chú tử khiên cơ độc, sau này ngươi sẽ không thấy khác lạ gì cả. Thế nhưng bắc đẩu thất tinh sẽ tồn tại mãi mãi, nhưng không ảnh hưởng tới cuộc sống của ngươi.

Thế nhưng khi gần ba mươi năm, ngươi phải tới đây tìm ta, ta sẽ tiếp tục giải độc cho ngươi, bằng không độc phát, ngươi sẽ nhịn không được mà muốn rọc dấu hiệu thất tinh này, khi đó tử triệu tinh trước mắt, chắc chắn phải chết.”

Lưu Tích Bút chỉ có tác dụng ba mươi năm, cho nên phải để hắn tới đây, làm lại bảy cái ký hiệu mới. Vừa rồi công kích như thế là muốn hắn tin tưởng đây là thật!

Nói xong, Lạc Ly quay đầu bước đi, không hề liếc nhìn Niếp Thiên thêm lần nào nữa, để lại Niếp Thiên ngẩn người ở đó!

Niếp Thiên không kiềm chế được chạm vào dấu hiệu bắc đẩu thất tinh trước ngực, trong lòng muốn liều, thế nhưng sinh tử trước mắt, không ai dám dùng tính mạng của mình ra đặt cược!

“Ài, không ngờ lại thất thủ, ba lần thì ba lần!

Tiểu tử này chính là thiên tài của Hỗn Nguyên tông, một mình diệt hết hào kiệt Lương Châu, tiền đồ của kẻ này không thể hạn lượng, tương lai tất thành Nguyên Anh chân quân, ta mượn chuyện này tiếp cận hắn, nói không chừng tương lai có thể dùng hắn làm núi dựa, có lẽ đây là phúc không phải họa!”

Niếp Thiên cân nhắc thiệt hơn, rời khỏi.

Lạc Ly quay về chỗ cũ, mọi người vây lại, hỏi Lạc Ly có mất cắp gì không? Lạc Ly mỉm cười trả lời, thoái thác không bắt được đối phương.

Bên kia Phong Tử Hư vẫn đang chiến đấu. Sau khi hắn nổi giận thì hoàn toàn cuồng bạo, liệt hỏa rào rạt, không ai có thể địch. Gì mà Hỏa Thụ, gì mà Lưu Chân, gì mà Liễu Cương, người người bại trận!

Cứ như vậy, sau ba canh giờ, vô số hào kiệt Lương Châu cuối cùng cũng từ bỏ. Phong Tử Hư cũng một mình đánh bại toàn bộ hào kiệt Trúc Cơ ở Lương Châu, không ai có thể địch!

Chiến đấu kết thúc, bốn người Lạc Ly được Dạ Khinh Phong dẫn dắt, lập tức rời khỏi kiến trúc võ đấu trường làm bằng đá này. Bên ngoài tụ tập ba năm vạn người, bọn họ lẳng lặng nhìn đám người Lạc Ly.

Không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, lập tức, tiếng vỗ tay vô tận vang lên.

Bốn người Lạc Ly lần lượt chiến đấu, lần lượt dùng thực lực của mình khiến mọi người tin phục. Chân chính chịu phục, mọi người thua tâm phục khẩu phục, không thể không phục!