Đại Đạo Độc Hành

Chương 1297-2: Ngã phong lãng ngã chưởng khống! (2)




Vô số sinh linh phía sau đuổi theo Lạc Ly nhất thời cao hứng. Đối phương chậm rồi!

Bọn họ liều mạng tăng tốc, đuổi theo Lạc Ly.

“Đuổi, đuổi, đuổi theo hắn!”

“Tiểu tử này không biết vì sao chậm như vậy!”

“Đuổi theo hắn. Giết hắn. Long Thần đại nhân có thưởng!”

“Bắt lấy hắn, Đại Phạm thần chủ đại nhân cũng trọng thưởng!

Nhất thời, ước chừng mấy chục con thuyền đưa đò lao đến phía trước thuyền đưa đò kia của Lạc Ly, bọn họ hình thành hình dạng cánh quạt, vây ép qua, muốn bắt sống Lạc Ly.

Thuyền đưa đò càng lúc càng gần, thoạt nhìn cách Lạc Ly còn không đến mười trượng, trong mắt những hung linh kia đều là ánh mắt tham lam, mang theo vô tận sát khí.

Lúc này, Lạc Ly nhẹ giọng nói: “Lên, lên, lên!”

Nhất thời những hung linh đó phát hiện, khoảng cách của mình và Lạc Ly, tựa như đang dần xa lên, vốn chưa tới mười trượng, nhưng giống như biến thành mười một trượng, mười hai trượng, đây là chuyện gì vậy?

Bọn họ cúi đầu nhìn lại, nhất thời cả kinh.

Chỉ thấy ở dưới chân Lạc Ly, một cơn sóng khổng lồ bỗng dưng sinh ra, giống như ngọn núi lao lên trời. Lạc Ly ở trên đỉnh ngọn núi đó, mà bọn họ ở trên sườn ngọn núi, càng đuổi theo Lạc Ly, càng cao không thể với, càng gian nan, càng xa xôi!

‘Ầm’, sóng lớn đỉnh núi kia đạt tới điểm cao nhất, Lạc Ly quát: “Động!”

Cũng không cần người đưa đò khống chế con thuyền đưa đò này nữa, Lạc Ly dùng ra chân khí của mình, bắt đầu nắm giữ con thuyền đưa đò này, nhất thời thuyền này bắt đầu bay, ở trên ngọn núi sóng to này lao lên tận trời.

Theo hắn xông lên, ngọn núi sóng to kia biến đổi, như trời sập, như thủy triều biển lớn, ầm một tiếng, hướng nơi xa đánh đi.

Sóng to dâng trào, các hung linh đuổi theo Lạc Ly, nhất thời từng tên phát ra tiếng kêu thảm, bị sóng to đánh một cái, thuyền đưa đò liền xoay mình một cái, quay ngược đi, bay múa trong sóng lớn.

Theo thuyền đưa đò lật, mọi người trên thuyền đó, tất cả lăn vào đến trong linh hải.

Cho dù bọn họ cường đại như thế nào nữa, ở đây có ngay cả kêu thảm cũng không phát ra được, ngã vào linh hải.

Trong linh hải không cách nào phi hành, bảo vật dưới cấp chín, lấy ra thì sụp đổ, dù bọn họ mạnh, trừ một ít vận khí đặc biệt tốt, có thể được người ta cứu giúp, còn lại đều là chết đuối ở trong linh hải.

Thuyền đưa đò mặc dù lộn, nhưng rất nhanh từng cái khôi phục bình thường, cái gọi là người đưa đò thật ra chính là thuyền linh, hoàn hảo không tổn hại, nhưng bọn họ cũng sẽ không đến nơi cứu người, dù sao thuyền thuê đã thu!

Lạc Ly lúc này, cưỡi thủy triều sóng lớn lướt ngang về phía trước.

Lạc Ly hỏi: “Kỳ quái, ta tựa như nghe được tiếng kêu thảm, chúng ta không ảnh hưởng đến người khác chứ?”

Người đưa đò mỉm cười trả lời: “Không có, tiên tọa đại nhân!”

Xưng hô lặng yên thay đổi!

Lạc Ly quay đầu nhìn, chỉ thấy thuyền đưa đò vẫn còn, chỉ là bên trên chỉ còn lại người đưa đò, không nhìn thấy khách, hẳn là không có việc gì!

Thôi, có việc mình cũng không quản, tiếp tục tiến lên!

Mục tiêu Tẩy Ngư Đài!

Lạc Ly đã nắm giữ thủy triều biển lớn, nắm giữ vô số sóng to, hướng nơi xa lao đi.

Kim đức này năm ấy có thể thay đổi kiếp lôi của thiên kiếp, ở đây thay đổi hướng đi sương mù linh khí của biển lớn, dễ dàng, cực kì dễ dàng.

Sóng to chạy chồm, một chiếc thuyền con điên cuồng hướng về phía trước!

Không cần mượn thế nữa, sức của ta, biển của ta, niệm của ta, lòng ta, theo ta mà động!

Sóng lớn kia chính là thuyền đưa đò của Lạc Ly, cuốn hắn thẳng đến nơi xa, hoành hành không trở ngại!

Rất lâu sau, hải vực nơi xa dần dần biến hóa, biển lớn không là lam biếc nữa, mà hóa thành màu đỏ rực, mà ở nơi xa, xuất hiện một đại lục đài đá thật lớn.

Tẩy Ngư Đài ngay trước mắt, Lạc Ly nhịn không được thở ra một hơi dài, sóng lớn kia lập tức tan đi, tất cả trở về bình tĩnh, đem quyền khống chế thuyền đưa đò này trả lại người đưa đò.

Người đưa đò vạn phần cung kính đối với Lạc Ly, nói:

“Tiên tọa đại nhân, Tẩy Ngư Đài này không thuộc Ngọc Lâu Kim Khuyết, nơi đây năm ấy có thần nhân, đánh giết vô thượng thần ngư của thủy nguyên tố giới, ở đây dựng đài, rửa cá.

Theo hắn rửa cá, khí máu tanh, ý nghĩ không cam lòng trên thân cá kia ở lại Linh Thủy giới này, hoá sinh vô số linh ma quỷ dị, tập kích chúng sinh.

Nơi đây chính là vùng hỗn loạn, bản thân đại nhân ngài phải thật cẩn thận!”

Lạc Ly gật đầu, nói: “Ta biết rồi!”

Người đưa đò kia tiếp tục đưa, hắn đem thuyền đưa đến bên bờ, sau đó rời khỏi.

Nhưng lần này mặt biển màu đỏ máu, hắn đặc biệt cẩn thận cẩn thận.

Đột nhiên, nơi xa ngoài vạn trượng nổ vang một tiếng, một con cá voi thật lớn, ở trong biển máu nhảy ra!

Con cá voi đó lớn chừng trăm trượng, trên người thế mà có bốn đôi cánh bay, vẫy lên xuống, sau đó ầm một tiếng, rơi vào trong nước, nhấc lên tầng tầng sóng to.

Lạc Ly nhìn con cá voi kia, nhịn không được nói:

“Cá voi thật lớn, thịt rất nhiều! Có thể ngon như thịt liên ngư kia hay không?”

Người đưa đò lắc đầu nói: “Trong thịt cá này ẩn chứa oán khí của cá thần kia, tốt nhất không nên dễ dàng nếm, bằng không sẽ chịu oán khí đó ảnh hưởng, lạc mất bản thân.”

“Thịt liên ngư kia, chỉ có Ngọc Lâu Kim Khuyết chúng ta độc một phần, cùng thịt linh miết của Điếu Ngao đảo, tiên đông qua (dưa) của Khổ Qua lâm, linh tiên thảo của Thái Tuế sơn, đây là bốn loại mỹ vị duy nhất chúng sinh Linh Thủy giới có thể dùng ăn, vô độc vô hại!”

Người đưa đò tiếp tục đưa, lại đi ra trăm dặm, phía trước đột nhiên xuất hiện một mảng chiến trường.

Chỉ thấy một đám người cá kì dị màu vàng, cưỡi cuộn sóng, đang điên cuồng đánh giết với một đám người cá màu đen đối phương.

Bọn họ nắm giữ cuộn sóng, bên là màu vàng, bên là màu đen, đen vàng va chạm, hình thành từng cuộn sóng, đem đường phía trước ngăn chặn, làm người ta không cách nào thông qua.

Nhìn thấy bọn họ chiến đấu, người đưa đò khẽ nhíu mày, muốn quay thuyền, vòng qua chỗ này.

Lúc này cách Tẩy Ngư Đài kia còn có trăm dặm. Lạc Ly lắc lắc đầu, nói:

“Không cần. Chỉ tới chỗ này thôi!”

Người đưa đò sửng sốt, nói: “Nhưng chỗ này, còn xa như vậy...”

Lạc Ly cười ha ha, nói: “Không lâu lúc trước là đưa đò mà đi, mượn lực mà độn sao?”

Nói xong, hắn đứng lên, nhẹ nhàng một bước, bước vào trong biển máu.

Một chân này bước vào, trực tiếp giẫm vào trong nước, nước đến đầu gối.

Một chân khác của Lạc Ly cũng bước vào trong nước, cũng đến đầu gối.

Nhìn giống như đi đường, thật ra đây là ngự không phi hành, ở trên linh hải, căn bản không có khả năng.

Nhưng Lạc Ly vừa rồi cảm ngộ lực đưa đò của người đưa đò, lại phóng ra kim đức, cưỡi linh hải.

Dần dần nắm giữ phương pháp phi độ ở linh hải này.

Chính cái gọi là nhất pháp thông, vạn pháp minh!

Chuyện không thể, ở trong tay Lạc Ly, dần dần biến thành có thể!

Hắn tiếp tục hướng về phía trước cất bước, mấy bước bắt đầu, hai chân vẫn cắm vào trong nước, trực tiếp đến đầu gối.

Nhưng theo bước chân của hắn, dần dần cắm vào trong nước càng lúc càng nông, rất nhanh đến chỗ cổ chân!

---------------