Đại Đạo Độc Hành

Chương 1086-2: Có ân báo ân, có cừu báo cừu! (2)




Ninh Thiên Tuyết chậm rãi bò lên, một khắc này dù nàng vẫn lạnh như băng nhưng mà Lạc Ly biết, đây là Ninh Thiên Tuyết bình thường, Băng Tuyết nữ thần kia đã bị cái đâm này phong ấn!

Ninh Thiên Tuyết thở ra một hơi dài nói: “Tốt rồi, gia hỏa này tạm thời sẽ không quấy nhiễu chúng ta nữa!”

Nói xong, nàng duỗi tay ra, ly trà cuối cùng trong nháy mắt bốc hơi lên, hóa thành một làn khí, trải rộng cả động phủ!

Nàng nhìn Lạc Ly nói: “Sư huynh, ta có đẹp không?”

Lạc Ly sửng sốt, Ninh Thiên Tuyết bắt đầu chậm rãi cởi quần áo, nhẹ cởi áo bào bằng lụa!

Lạc Ly kinh ngạc nói: “Sư muội, ngươi muốn làm gì?”

Ninh Thiên Tuyết nói: “Ta đã nói, ta muốn báo thù!

Một Chân Long Tử nho nhỏ không thể thỏa mãn tâm nguyện của ta, ta muốn giết sạch tất cả Vạn Thú Hóa Thân tông, ta muốn hủy diệt sơn môn của bọn họ.

Nhưng mà dựa vào sức lực của ta thì căn bản làm không được!

Cho dù ta có sức mạnh của Băng Tuyết thần thì cũng không làm được!

Nhưng mà ta đã tìm được cách…”

Nói đến đây, Ninh Thiên Tuyết toàn thân trần trụi đứng trước Lạc Ly.

Ninh Thiên Tuyết từ nhỏ chính là mỹ nhân, một khắc này, vẻ đẹp của nàng hoàn toàn được bộc lộ rõ.

Cổ mảnh, lưng thẳng, chân dài, ngực lớn, làn da như băng tuyết, trơn nhắn mĩ lệ, tựa như đóa ngạo mai vô cùng kiều diễm!

Nhìn nàng, Lạc Ly liền cảm thấy trong cơ thể có lửa nóng bốc cháy bừng bừng, cơ thể khôi phục sức lực nhưng trong đầu trống rỗng, bản năng sinh mệnh đang khống chế bản thân hắn!

Ninh Thiên Tuyết nhìn Lạc Ly, chậm rãi nói:

“Ta muốn hủy diệt Vạn Thú Hóa Thân tông, chỉ có một cách, đó là Thất Sát tông thập thất tuyệt sát pháp Hàn quang chí cực diệt tuyệt băng!

Hiện tại Băng Tuyết nữ thần đã bị ta phong tỏa trong cơ thể, dựa vào pháp này, thiêu đốt tất cả mọi thứ của ta, kể cả nữ thần Băng Tuyết trong cơ thể ta!

Lấy cổ thần tự thiêu, thúc đẩy tuyệt sát pháp, ta có thể báo thù rồi, giết đám súc sinh kia!

Nhưng mà pháp này có nói, nhiệt cực hóa băng, mới có thể đạt tới cực độ hàn quang!

Muốn cực lạnh, đầu tiên phải cực nóng!

Hỏa nhiệt này, đối với ta mà nói, chính là nam nữ hoan ái!

Sư huynh, ta nợ ngươi! Hôm nay ta dùng tấm thân này trả cho ngươi, nợ tiền đền thịt!

Mượn thân thể của ngươi, đạt tới cực hỏa, sau đó báo đại thù kia, có ân báo ân, có cừu báo cừu, cuộc đời không còn gì để hối hận!”

Cùng với lời Ninh Thiên Tuyết nói, Lạc Ly nhào tới, nhất thời hai người cùng ngã xuống, cảnh xuân vô hạn!

Trong lúc nhất thời, ở trong động phủ này, xuân ý dạt dào!

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng

Tiện thắng khước nhân gian vô số.

Thứ Lạc Ly uống chính là Xuân sắc thần trà do Xuân phong thần tạo ra, trà này ở thời đại Thần Ma, chính là thuốc kích dục mạnh nhất, chư thần không thể kháng cự!

Trà này dùng thiên đạo pháp tắc, kích phát bản năng nguyên thủy nhất của sinh mệnh, bất luận ngươi tồn tại dưới hình dạng gì, uống trà này rồi đều khó có thể kháng cự phản ứng bản năng của sinh mệnh.

Ninh Thiên Tuyết lại đem trà này chia thành mười ba ngày, mỗi một ngày biến hóa thành phần, lặng lẽ pha vào cho nên Lạc Ly căn bản không có phòng bị, lập tức kích tình dâng lên!

Kích tình dâng lên, nhào tới Ninh Thiên Tuyết, tất cả hóa thành bản năng nguyên thủy nhất, nhất thời Ninh Thiên Tuyết rên lên, Lạc Ly tiến vào cơ thể nàng!

Cùng với hành động hung mãnh của Lạc Ly, Ninh Thiên Tuyết như có hỏa diễm đang thiêu đốt trong lòng, giống như toàn thân muốn nổ tung, giống như bị chìm trong địa ngục nhưng trong nháy mắt lại như bay lên trên thiên đường.

Cơ thể luôn lạnh như băng dần dần nóng lên, cả người lơi lỏng, nhất thời nghiêng ngả như mưa, thủy triều kia như thác nước từ trên núi chảy xuống.

Nhưng mà Lạc Ly lại càng thêm hung mãnh, cùng với hành động của Lạc Ly, cuối cùng Ninh Thiên Tuyết bỏ qua mọi thứ, kêu lớn từng đợt, tiếng kêu khi thống khổ, khi thỏa mãn!

Nàng như hoàn toàn thay đổi, tựa như đốt lên một đống lửa lớn, nàng gắt gao quấn lấy Lạc Ly, giống như túm lấy ngọn cỏ cứu mạng, lại giống như muốn hủy diệt đối phương trong thân thể mình.

Ngọc cốt băng cơ, vòng eo mềm mại như liễu, gương mặt như ngọc, hơi thở như lan, mềm mại ôn thuận, dục cự hoàn ngâm, tiếng rên rỉ êm ái.

Rất lâu, Lạc Ly bình tĩnh trở lại, nhìn Ninh Thiên Tuyết dưới thân.

Ninh Thiên Tuyết cũng nhìn hắn, nhẹ nhàng hôn lên má của Lạc Ly.

Nàng chậm rãi nói: “Thì ra nhân sinh có thể tuyệt vời cỡ này!”

Lạc Ly muốn động một chút, nhưng mà cơ thể chẳng có chút khí lực nào, căn bản không thể di động.

Đây là phản ứng cơ bản nhất của sinh mệnh, bất kì pháp thuật thần thông nào cũng không thể chống lại bản năng của sinh mệnh!

Ninh Thiên Tuyết lại nói: “Đáng tiếc, những điều tốt đẹp chẳng bao giờ tồn tại lâu dài!

Tạm biệt, sư huynh, trong cuộc đời ta có thể gặp được ngươi, tạ ơn ngươi!”

Nói xong, Ninh Thiên Tuyết chậm rãi đứng lên, nhìn về phía nơi xa!

Nàng cả người không một mảnh vải, chỉ có cây trâm cắm trên đỉnh đầu kia, xuyên thẳng đến đại não, nhìn trông vô cùng khủng bố!

Sau đó nàng nói: “Một khắc vừa rồi là lúc ta đạt tới cực hạn hỏa nhiệt, chỉ có như vậy thì mới có thể lạnh nhất, thời cơ để báo đại thù đang ở ngay trước mắt rồi!”

Lạc Ly lớn tiếng nói: “Không cần, không đáng, ta đáp ứng sẽ giúp ngươi phá hủy Vạn Thú Hóa Thân tông!”

Nhưng mà Ninh Thiên Tuyết lại lắc lắc đầu: “Sư huynh, ngươi làm không được!

Ngươi đúng là một người tốt luôn vui vẻ giúp đỡ người khác nhưng việc ta muốn làm ngươi lại không làm được!

Việc ta muốn làm là diệt tuyệt!

Tất cả mọi người phải chết, toàn bộ sinh mệnh, đều phải tiêu vong, toàn bộ tất cả, đều phải hủy diệt!

Chỉ có như thế, mới có thể hóa giải cừu hận trong lòng ta!”

Lạc Ly nói: “Không, không, ngươi cũng sẽ chết!”

Ninh Thiên Tuyết gật gật đầu, nói: “Đúng, ta cũng sẽ chết!

Hơn nữa không chỉ là ta chết, mà thời khắc ta chết thì Băng Tuyết nữ thần cũng phải chết!

Mọi người đều chết, mọi chuyện cũng xong, vỗ tay giải tán, không phải là rất tốt sao!”

Nói xong, nàng quay đầu, nhẹ nhàng hôn Lạc Ly một cái.

Cùng với cái hôn này của nàng, trong nháy mắt trên người Lạc Ly xuất hiện một đạo hàn băng, đóng băng hoàn toàn Lạc Ly.

Nhìn Lạc Ly trong lớp băng, Ninh Thiên Tuyết nhịn không được lại hôn hắn một cái, nàng chậm rãi nói:

“Ngoài mấy người sư phụ, ngươi là người đối tốt với ta nhất!

Nửa năm kia, ngươi cùng ta đi khắp Tuyên Châu, xem hoa đào, xem mặt trời mọc, nghe hồ cầm, xem hoàng hôn, đó là thời gian đẹp nhất trong cuộc đời ta!

Tạm biết, sư huynh, đừng quên ta!

Ta nhớ kỹ ngươi từng đã nói, rất nhiều người nói với ngươi, ngươi không thích nhất là câu nói này, xin lỗi, sư huynh, câu này ta vẫn phải nói với ngươi!!

Ngươi hãy sống thật tốt, sống thay ta, hưởng thụ hết những phấn khích mà ta không thể hưởng thụ, toàn bộ mọi thứ…”

Lạc Ly bị hàn băng chặn lại, không thể cử động được gì, lại một lần nghe câu nói này khiến hắn vô cùng đau lòng, hắn muốn nói chuyện, nhưng mà một câu nói cũng nói không nên lời!

---------------