Đại Chúa Tể

Chương 912: Bá đạo




"Thôn Ma Chi Pháp, Thôn Ma Chiến Ấn!"

Thanh âm lạnh lẽo của Lâm Minh truyền ra giữa phiến thiên địa lập tức ở phía sau, Hắc Ám Khô Lâu cũng trực tiếp há miệng Chiến Ý hắc sắc ở trong điên cuồng mà ngưng tụ, không gian chung quanh như vang lên từng đạo vết rạn.

Mục Trần nhìn Hắc Ám Khô Lâu trong miệng ngưng tụ chiến ý, ánh mắt hơi ngưng trọng, một Chiến Trận Sư dốc hết sức, thật là không thể đùa.

Vì vậy hắn nhẹ thở ra một hơi, hai tay chậm rãi khép lại.

"Ầm ầm!"

Trên Hắc Ám Khô Lâu cũng tràn ngập mấy vạn chiến văn lấp lóe chói sáng, Chiến Ý hắc sắc ngày càng cuồng bạo chậm rãi từ miệng Hắc Lâu bay lên.

hắc quang nồng đậm giống như lỗ đen, làm cho người ta có cảm giác bất an, run rẩy.

Ở trong Hắc quang, phảng phất có thứ gì đó như đang cắn nuốt, rất nhanh, hắc quang tản đi chỉ thấy một đạo hắc ấn đang lăng không lơ lửng.

Trên đạo hắc ấn che kín toàn chiến văn màu đen tựa hồ như ác ma xuất thế.

"Đi."

Lâm Minh hướng về phía Mục Trần lành lạnh cười cười, bàn tay chậm rãi vươn. Lập tức hắc quang ấn cũng đột nhiên bắn ra, lóe lên xuất hiện đén Mục Trần, hắc ấn vào lúc này tăng vọt, trong nháy mắt liền đã mấy ngàn trượng khổng lồ, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.

Oanh.

Tuy nói cái hắc ấn cách cách mặt đất còn còn có khoảng cách xa nhưng mang uy áp đáng sợ. Làm cho đại địa vỡ nát, hố sâu thăm thẳm.

Hắc Ám trên không bao phủ xuống xuống, nhưng Mục Trần lại chưa từng ngẩng đầu. Biến ảo của Mục Trần nhanh hơn hai tay kết ấn, tàn ảnh dần được hình thành.

Hắc ấn tựa như núi cao chợt chấn động làm cho không gian run rẩy mang theo một cổ áp bách đè thẳmg xuống Mục Trần.

Đại La Thiên Vực các chư vương thấy điều này sắc mặt khẽ biến, có thể nhận thấy thế công này nguy hiểm ra sao

"Ha ha!"

Lâm Minh lúc này lành lạnh cười rộ lên, chỉ thấy bàn tay lại lần nữa mãnh liệt đè xuống, Hắc ấn lại lần nữa đè xuống, thân hình Mục Trần liên tiếp bị đánh rơi ở phía chân trời.

Trước mắt như vậy, không thể nghi ngờ là Lâm Minh tuyệt đối thượng phong.

Bất quá Mục Trần vẫn như của nét mặt bình thản hai mắt cụp xuống, song chưởng kết ấn ngày càng phức tạp.

Phanh!

Một lần nữa bị đánh bay, xông thẳng vào vách núi tạo ra vết nứt chạy dài.

Quanh thân tràn ngập chiến ý lúc này cũng bị ảnh hưởng mà rời rạc ra.

"Ngươi chết rồi!"

Thấy chiến ý của Mục Trần có chút hỗn loạn, Lâm Minh bạo mà tiến tới mang theo sát chiêu.

Oanh!

Hắc ấn bộc phát, tỏa ra vạn trượng hắc quang, lập tức đè nặng xuống

Mục Trần dưới chân ngọn núi, Hắc ấn gào thét, không một chút lưu tình mạnh mẽ mà ập xuống.

Ngọn núi sụp đổ, Hắc ấn tràn xuống định phá tan ngọn núi cùng thân ảnh của Mục Trần.

Ầm ầm!

Khắp đại địa, phảng phất đều run rẩy một phát.

Hắc ấn đứng sừng sững trong thiên địa, giống như một tòa núi cao sừng sững bất động, nhiều cường giả thì yên tĩnh, ánh mắt có chút chấn động nhìn qua hắc ấn cuồng bạo

Phía trên Hắc ấn, từng đạo chiến văn giống như là ác ma chi miệng, không ngừng nhúc nhích vặn vẹo, cực kỳ quỷ dị.

Lâm Minh lăng không mà đứng, ánh mắt lành lạnh nhìn qua này tòa hắc ấn, nhe răng cười nói: "Mục Trần, ta biết được ngươi có thủ đoạn, bất quá lại ngu xuẩn có chút tự đại, cái này là Thôn Ma Chiến Ấn, chỉ cần bị trấn áp ở trong đó, tựu sẽ không ngừng bị cắn nuốt lực lượng, đến khi toàn thân bị nuốt sạch mới thôi."

" tòa chiến ấn này, bằng vào lực của ngươi, căn bản là không cách nào phá ấn mà ra!"

Lâm Minh nhe răng cười âm thanh tại trong thiên địa này truyền ra, dẫn tới phần đông cường giả trong nội tâm chấn động, chẳng lẽ đã phân ra thắng bại sao? Bị công thế báo đạo như vậy đánh trúng trực diện, Mục Trần lành ít dữ nhiều.

Chỗ của Đại La Thiên Vực, nhiều cường giả sắc mặt tái nhợt, mà ngay cả Tu La Vương cũng khẽ cau mày, Phía U Minh Cung thì lộ rõ vẻ vui mừng.

" Mục Trần thật không ngờ không chịu nổi một kích" Phương Nghị nhìn qua một màn này, nhịn không được lắc đầu cười lạnh, ai có thể ngờ tới, trước kia còn uy phong lẫm liệt, nhưng gườ lại bị Lâm Minh đơn giản đánh bại.

"Ngươi ngĩ Mục Trần đơn giản thế sao."

đôi mắt đẹp củaChiêm Đài Lưu Ly nhàn nhạt nhìn hắn một cái, rồi sau đó ánh mắt chuyển hướng đến tòa hắc ấn, con mắt đẹp nheo lại nàng cảm thấy bên trong như có tiếng tim đạp rấtt nhanh phảng phất còn có sấm sét cuồng nộ.

Phương Nghị nghe Chiêm Đài Lưu Ly nói vậy, còn muốn muốn nói cái gì, nhưng lời nói chưa kịp xuất ra, đột nhiên một đạo thanh âm nổ vang, rồi tự trong thiên địa vang vọng, sau đó đồng tử co rụt lại, đúng lúc này tòa hắc ấn có chút run rẩy.

Lâm Minh chợt cứng họng, đồng tử co rụt lại.

"Oanh! Oanh!"

Thanh âm càng thêm tràn ngập, hắc ấn run rẩy kịch liệt, các phương chăm chú nhình qua với ánh mắt kinh nghi.

Ông ông!

Ở tòa Hắc ấn Lôi quang mạnh mẽ bắn ra tạo thành vết nứt, lôi đình lặng lẽ thẩm thấu ra bên ngoài

Lâm Minh sắc mặt vào lúc này kịch biến.

Oanh!

Bất quá còn không đợi hắn hành động, phía dưới Hắc Ấn, Lôi đìng oanh tạc dữ dội khiến tòa Hắc Ấn như muốn vỡ tung.

Hắc ấn hóa thành hắc quang đầy trời, sắc mặt Lâm Minh cũng tái nhợt, hắn hiển nhiên là không nghĩ tới, Thôn Ma Chiến Ấn mà hắn tự hào liên tục bị Mục Trần chấn vỡ.

"Làm sao có thể! Cái này nuốt chiến ý một cách bá đạo tuyệt luân, bằng vào Mục Trần làm sao có thể phá giải được!" Lâm Minh nghiến răng nghiến lợi nói, hắn đoạt được truyền thừa nguyên từ viễn cổ, một vị tên là Thôn Ma Chiến Vương Chiến Trận Sư, người này ở Viễn Cổ củng rất có hung danh, truyền thừa cũng là khác người, tuy nói quỷ dị, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.

"Bá đạo sao?"

Hắc ấn sụp đổ, cự thạch nổ tung, một thanh âm truyền ra.

Đạo thân ảnh kia, được Lôi Quang bao phủ, Lôi Quang này cực kỳ kỳ lạ, không phải là Lôi Đình, mà là do chiến ý biến thành, ở bên trong Lôi quang Mục Trần ngẩng mặt lên ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lâm Minh.

"Đã bá đạo, ta đây cũng dùng phương thức bá đạo, đem nó đánh bại thì ok rồi." Mục Trần đạm mạc vang lên, thật sự mà muốn bàn về bá đạo, hắn sẽ cho Lâm Minh biết rõ, Cửu Kiếp Chiến Đế bá đạo như thế nào

Thanh âm rơi xuống, Bàn tay Mục Trần nắm chặt, rồi đột nhiên mở ra, theo bàn tay mở ra lôi quang phóng thíc ra ngoài một cách mạnh mẽ.

Rống!

Giống như rồng ngâm trong tay Mục Trần lôu quang chậm rãi lao lên.

Đợi đến khi Lôi Quang bay lên, trong thiên địa phần đông cường giả các phương mới phát hiện, đạo Lôi Quang kia, chính là một con tiểu Lôi Long, cái đầu khá kì lạ, không có thực thể nhưng nhìn kĩ thấy sẽ thấy nó được tạo thành từ vô số đạo chiến văn.

Rống!

Tiểu Lôi Long trước mặt Mục Trần giãn ra, thân thể nho nhỏ bên trong, nhưng lại bộc phát ra kinh thiên động địa giống như rồng ngâm, lúc này nó phảng phất là do Lôi Thần biến thành, đủ để hủy thiên diệt địa.

Cỗ lực lượng kia làm cho thế lực khắp nơi trong lòng chấn động, đồng tử Lâm Minh càn co lại.

"Ngươi ưa thích bá đạo, ta đây cũng cho ngươi xem ai mới bá đạo hơn "

Mục Trần nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, khóe miệng hơi nhấc lên, chợt cong ngón tay búng ra, chỉ thấy mini Lôi Long lập tức bắn ra, nhất thời, tiếng sấm vang lên

chấn động Thiên Địa.

"Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp, Cửu Kiếp Lôi Long văn!"