Đại Chúa Tể

Chương 847: Chu Thiên Thần Kinh




- Phong vân dũng động nơi chân trời, ánh mắt ác liệt của 2 bên đụng nhau tóe lửa, sát ý lạnh băng tràn ngập.

- Đây chính là Long Hổ chi đấu!

- Một quyền uy thế của Mục Trần lúc trước đương lưu lại trong đầu những người nhìn thấy, ai ai cũng mang ánh mắt ngưng trọng, ai cũng hiểu rằng 1 quyền kia ẩn chứa lực lượng mà dù là Ngũ phẩm Chí Tôn bình thường cũng khó mà đạt được. Mục Trần quả thực đủ thực lực để cân với Phương Nghị, không hổ danh là hắc mã siêu cấp, kết wả thắng bại sau cùng thế nào thật khó mà đoán được.

- Sắc mặt Phương Nghị cực kì khó coi đối với chấn động chấn động quen thuộc từ một quyền của Mục Trần, hắn hiểu đây chính là lực lượng của Long Phượng Thể mà Mục Trần thu được từ bên trong Long Phượng Thiên. đúng là một sức mạnh huyền ảo dị thường, có thể giúp một gã Tứ Phẩm chí tôn có lực lượng kinh người như thế.

- Nhưng chỉ như thế thôi thì vẫn chưa đủ tư cách khiêu chiến Phương Nghị hắn.

- Tinh quang trong mắt hiện lên, chân đạp ra, dưới một cước này, không khí phát ra thanh âm chói tai, mắt thường có thể thấy được sóng âm từ dưới chân Phương Nghị lan ra.

- Oanh!

- Theo một cước này, Linh lực đột nhiên bùng nổ dâng trào, tựa sóng lớn vạn trượng, trời đất đảo điên, không gian run rẩy.

- Bên trên con sóng linh lực vạn trượng, thân ảnh nhỏ bé của Phương Nghị phảng phất như người khổng lồ, uy áp từ linh lực khiến cho cả những mãnh nhân như Cửu U, Huyết Ưng Vương, Từ Bá cũng phải nhìn bằng ánh mắt ngưng trọng.

- Mục Trần cảm nhận được uy áp khủng bố này cũng cảm thấy e ngại, Phương Nghị hiện tại đã manh hơn so với lúc ở Long Phượng Thiên, hiện tại có lẽ Phương nghị đã đạt Ngũ phẩm Chí Tôn đỉnh phong, rõ ràng trong thời gian này thực lực của Phương Nghị đã có bước tiến không nhỏ

- "Việc ngươi có thể dùng thực lực Tứ phẩm Chí Tôn mà đánh bại Ngũ phẩm Chí Tôn xem ra không giả, nhưng ngươi nên nhớ, ta chính là vô địch trong Ngũ Phẩm Chí Tôn!" Phương Nghị nhìn Mục Trần với ánh mắt tự tin, Mục Trần có chiến tích của Mục Trần, hắn có niềm kiêu ngạo của hắn, từ khi hắn bước chân vào Ngũ Phẩm Chí Tôn, hắn chưa từng chiến bại!

- Ầm ầm!

- Linh lực bàng bạc sau lưng Phương Nghị gào thét, kết hợp với thần thái của Phương Nghị, trông hắn như một vị thần uy nghiêm giáng thế.

- Đông!

- Hắn phóng thẳng lên trời, hai tay kết ấn, tay phải đè xuống, dưới lòng bàn tay, cổ xưa quang văn xuất hiện rồi nhanh chóng kéo dài ra,cơn sóng linh lực to lớn sau lưng hóa thành vô số đạo hào quang bắn ra như điện, sau đó hội tụ dưới lòng bàn tay. Một cỗ uy áp khó hiểu tràn ngập xuống khiến cho những người bên dưới, dù là đã đạt đến cấp độ Ngũ Phẩm chí Tôn cũng cảm thấy cực kì nguy hiểm và áp bách.

- Ai cũng biết lúc này Phương Nghị đang thi triển sát chiêu, hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất chấm dứt chiến cuộc, hắn muốn cho tất cả mọi người biết rằng đối với đệ nhất Long Phượng Lục như hắn, tất cả hắc mã gì đó đều không đáng giá. Ai muốn khiêu chiến uy nghiêm hắn, cuối cùng sẽ bị đốt thành tro tàn!

- Sắc mặt Mục Trần trở nên cực kì ngưng trọng, hắn cảm thấy áp lực khủng bố từ Phương Nghị, đối thủ này quả thực không dễ ăn.



- Hô.

- Mục Trần hít sâu một hơi, chợt đôi mắt trở nên tối tăm thâm sâu như hắc động, mái tóc đen cũng nhanh chóng dài ra mà tung bay, khuôn mặt tuấn dật trở nên bình tĩnh u ám.

- Vô Thượng Tâm Ma Kinh, tiểu Tâm Ma trạng thái!

- Sư tử vồ thỏ, cũng là toàn lực, huống chi bây giờ Phương Nghị hiện tại không phải thỏ, mà làmột con mãnh hổ, nên Mục Trần phải thúc giục toàn bộ những con át chủ bài của hắn.

- Ầm ầm!

- Linh lực gào thét, phong bạo thổi quét bừa bãi, ánh mắt Phương Nghị trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, hắn nhìn xuống Mục Trần, bàn tay mang theo quang ấn đã được súc tích chậm rãi hạ xuống, thanh âm hờ hững vang vọng phía chân trời.

- "Chu Thiên Thần Kinh, Chu Thiên Chi Ấn!"

- Đông!

- Những đạo phức tạp ánh sáng dưới lòng bàn tay Phương Nghị hội tụ thành một bức Chu Thiên tinh đồ trùng trùng điệp điệp, uy áp phô thiên cái địa tràn ngập, hóa thành một đạo tinh đồ Linh Ấn, ầm ầm trấn áp xuống. Những nơi Tinh đồ Linh Ấn đi qua, không gian đều rách tả tạo nên những vết rạn nứt mà mắt thường có thể thấy, uy áp kinh người.

- "Đó là một trong những thần kinh cực hạn của Thần Các, đạt chuẩn Đại viên mãn Thần Thuật, Phương Nghị quả nhiên lợi hại, lại có thể đem tu luyện thành công!"

- "Một chiêu này, bất luận Ngũ phẩm Chí Tôn nào chỉ sợ sẽ thua không thể nghi ngờ, Phương Nghị thật đúng là danh bất hư truyền!"

- "Không hổ là Thần Các, loại Thần Thuật cấp bậc này, thường nhân muốn thấy cũng không thấy được, chỉ có bên trong thế lực cực hạn như Thần Các mới có thể tu tập a." tiếng xôn xao của những người đang bị chấn nhiếp liên tục truyền ra.

- "Thần Thuật cấp Chuẩn Đại viên mãn sao?"

- Mục Trần âm trầm ngẩng đầu nhìn qua tinh đồ Linh Ấn đang hạ xuống, hắn đang ở Tiểu Tâm Ma trạng thái, dù là đối mặt với thế công kinh khủng như thế, sắc mặt hắn vẫn không có một tia ngưng trọng nào.

- "Ô...ô...n...g!"

- Hai tay kết ấn như điện, không gian sau lưng hắn vặn vẹo, mơ hồ nhìn thấy chí tôn hải bàng bạc mênh mông, Linh lực ngập trời cuồn cuộn, bốn chùm tia sáng cực lớn mãnh liệt bắn ra.

- Rống!

- Tiếng gầm rú như Long Ngâm vang vọng, xuất hiện trên không là song Long song Tượng cực lớn, bọn chúng chân đạp hư không, không gian đều là tại chấn động. Bên dưới, ai cũng cảm giác được vẻ áp bách mà song long song tượng mang đên, nhưng có vẻ so với Phương Nghị vẫn còn kém một cấp bậc

- "Song Long song Tượng không đủ, vậy cho thêm nữa đi."

- Mục Trần thấp giọng thì thào, Cửu Long Cửu Tượng thuật đã được hắn tu luyện một năm tả hữu, tuy chưa đạ tình trạng viên mãn, nhưng so với ban đầu hiển nhiên đã là tiến dần từng bước, với hực lực hắn bây giờ, chỉ song Long song Tượng, hiển nhiên cũng không phải cực hạn của hắn.

- Con mắt Mục Trần chấn động, ấn pháp hắn lại lần nữa biến ảo, bên trong Chí Tôn Hải lần nữa truyền ra tiếng Long ngâm, sau đó là hai đạo lưu quang mãnh liệt bắn ra.

- Thêm...một Long một Tượng nữa!

- Trên không, tam Long tam Tượng đạp không mà đứng, vẻ kinh dị hiện lên trên mặt của những ai đang xem, những tên Chí Tôn Ngũ Phẩm cũng cảm thấy áp bách không chịu nổi.

- Bất quá, không dừng lại ở đó, bọn hắn lại tiếp tục há hốc mồm khi thấy Mục Trần tiếp tục bày ấn pháp, hai tay hắn tiếp tục biến ảo kết ấn!

- Hắn lại vẫn có thể tiếp tục triệu hoán?!

- Ai cũng kinh nghi, Mục Trần chỉ là Tứ phẩm Chí Tôn, sao có thể đên được trình độ này, bọn hắn có thể cảm ứng được Thần Thuật mà Mục Trần thi triển sẽ không thua Chu Thiên Thần Kinh của Phương Nghị!

- Oanh!

- Phía sau Chí Tôn Hải kịch liệt bạo phát, trước những ánh mắt kinh hãi, hai đạo lưu quang lại mãnh liệt bắn ra!

- Tư Long tứ Tượng!

- Lúc tám đầu quái vật khổng lồ xuất hiện ở phía chân trời, sắc mặt bọn Từ Bá, Huyết Ưng Vương đều xuất hiện biến hóa.

- Sắc mặt Phương Nghị âm trầm, chưởng ấn chụp lại, Chu Thiên Thần ấn biến thành bóng ma khổng lồ, trực tiếp bao phủ phía Mục Trần, hắn không tin rằng dùng thực lực Ngũ Phẩm Chí Tôn đỉnh phong, sau đó thi triển ra Chu Thiên Thần Kinh, như thế là đã đủ ngăn cản Mục Trần!

- "Chu Thiên Thần ấn, Chu Thiên phong tỏa!"

- Hai tay Mục Trần tương hợp, thanh âm hắn trầm thấp, vang vọng khắp nơi

- "Cửu Long Cửu Tượng thuật, tứ Long tứ Tượng phá trời xanh!"

- Tứ Long tứ Tượng ngửa mặt lên trời thét dài, mắt thường có thể thấy được sóng âm quét ra, không gian không ngừng chấn động, sau đó tứ Long tứ Tượng mãnh liệt hóa thành tám đạo lưu quang tập trung lại một chỗ, Linh quang bành trướng, một thanh cự kích cổ xưa ước chừng ngàn trượng nhanh chóng thành hình.

- Phía trên cực kích cổ xưa phảng phất Thần lực thiên địa lay động.

- "Long Tượng Thần kích!"

- Tinh quang trong mắt Mục Trần bạo tuôn, hai tay của hắn vừa nhấc, sấm sét đột nhiên vang vọng!

- Ô...ô...n...g!

- Thanh cự kích cổ xưa bộc phát thanh âm vù vù động trời, một loáng sau trực tiếp biến thành một đạo lưu quang, dùng một loại tốc độ không cách nào hình dung xé rách hư không, một cái chớp mắt sau liền đã xuất hiện phía dưới cái Chu Thiên Linh Ấn đang hạ xuống, kế đó k chút do dự, thanh cự kích phách trảm lên, va chạm tạo thành một chấn động hủy diệt. ai đang xem cũng hiếu kì, rốt cuộc là bên nào sẽ chiếm thượng phong? cực hạn Thần Thuật Thần Các lợi hại, hay là thần bí Thần Thuật của Mục Trần tốt hơn?!

- BOANG...! Va chạm chốc lát, tiếng nổ vang dội, phong bạo linh lực cuồng bạo cơ hồ lập tức thành hình, gió lốc kinh hoàng lan ra ngàn dặm. Từng ngọn núi trực tiếp bị nghiền ép thành đất bằng, cự thạch hóa thành bột phấn, đại địa bị xé nứt ra từng đạo vết rách...

- Đối mặt với loại lực phá hoại đáng sợ này, những gã đã bước vào cấp Ngũ phẩm Chí Tôn cũng đều là sắc mặt màkịch biến, bởi vì bọn họ biết được, nếu như đổi lại bọn hắn, chỉ sợ dù cho dốc sức làm, rất khó làm được loại trình độ này.

- Đối với Mục Trần hiện tại, bọn hắn chẳng suy nghĩ gì nữa, ngoài dự liệu của bọn họ, Mục Trần lại có thể dựa vào thực lực Tứ phẩm Chí Tôn lại có thể đánh tới mức này, trong mắt ai cũng xuất hiện 1 vòng ngưng trọng, Mục Trần dám can đảm khiêu chiến, hoàn toàn không phải là muốn thể hiện, thật sự là hắn là có được thủ đoạn không yếu.

- Xem ra trận chiến của Hắc Mã và Đệ Nhất có vẻ cực kỳ thú vị.

- Phía trên trời, hai đạo quang hồng đang điên cuồng trùng kích, ăn mòn lẫn nhau, đó chính là Phương Nghị Chu Thiên Chi Ấn cùng với Mục Trần Long Tượng Thần kích biến thành...

- Hai cỗ cuồng bạo quang hồng hiển nhiên đang đem Linh lực điên cuồng thúc giục đến cực hạn, nhưng hiện tại là lâm vào giằng co, bên nào cũng không cách nào đem đối phương triệt để phá hủy.

- "Cửu Long Cửu Tượng thuật" cùng "Chu Thiên Thần Quyết" đúng là chẳng phân biệt được cao thấp!

- Phương Nghị nhìn cảnh tượng không nằm trong suy nghĩ của hắn. hắn có thể nhìn ra "Cửu Long Cửu Tượng thuật" của Mục Trần hẳn là Thần Thuật chuẩn Đại viên mãn cấp bậc, xét về đẳng cấp mà nói, cùng "Chu Thiên Chi Ấn" không hề chênh lệch, nhưng hắn lại chính là Ngũ phẩm Chí Tôn đỉnh phong hàng thật giá thật a.

- Ngũ Phẩm cùng Tứ Phẩm, dựa theo lẽ thường mà nói, ngang cấp Thần Thuật, nếu bàn về uy lực, tất nhiên dùng bản thân Linh lực mạnh mẽ làm tiêu chuẩn, cho nên dựa theo lẽ thường mà nói, với sự va chạm này, phải là 1 thắng lợp áp đảo nghiêng về phía hắn.

- "Linh lực gã này mặc dù không ngang ta, nhưng lại vận chuyển được cực kỳ hoàn mỹ, dường như giữa quá trình lưu chuyển, không tràn ra ngoài một chút nào."