Đại Chúa Tể

Chương 778: Lên Đỉnh




"Véo!"

Những tiếng gió vang khắp vùng này, cả nghìn người xuyên qua không trung, linh lực hùng hậu đủ màu sắc mạnh mẽ, trận hình cực kỳ hoành tráng.

"Grrraaaaaoooo!"

Lập tức khiến cho những sinh vật ở Bạch Cốt sơn nhận thấy nguy hiểm, chúng nó gầm thét hung bạo khát máu.

Hai đội hình lớn lao vào nhau, tạo thành những đợt xung kích công phá lẫn nhau.

Linh lực bùng nổ tứ phía, bầy khỉ trắng liên tiếp rơi lả tả xuống, quân số không ngừng giảm đi, nhưng số lượng của chúng cũng quá đông, hết con này lại đến con khác thay nhau xông tới, khiến cho đám cường giả đang công phá Bạch Cốt sơn xuất hiện thương vong.

Vùng trời bỗng nhiên đỏ sẫm đầy huyết tinh, trở thành một chiếc cối xay thịt đáng sợ máu me.

Dù bầy bạch viên có quân số áp đảo, nhưng linh trí lại thấp, lúc đầu còn tay bo cân bằng với đạo quân cường giả trẻ tuổi kia, càng về sau lại càng thất thế, lần lượt bị đẩy lùi.

"Bùm!"

Mục Trần vung Đại Tu Di Ma Trụ múa vòng vòng, đập cho vài cái đầu khỉ văng óc rớt não. Hắn dừng lại một nhịp, nheo mắt nhìn vào trong cái hang của bầu bạch viên lao ra.

Quân đoàn cường giả tấn công dũng mãnh, khiến cho lớp phòng ngự của bầy bạch viên thoáng lộ ra những khe hở đội hình.

Mục Trần liếc sang bên cạnh, Thải Tiêu vốn lúc đầu chém giết bên cạnh mình, lúc này chẳng thấy đâu, nhưng hắn lại không lo chút nào, thực lực bà cô trẻ này thật sự vượt khỏi suy đoán của hắn, trong Long Phượng Thiên này có lẽ chẳng ai làm cho nàng bị thương nổi.

- Có lẽ đến lúc rồi.

Nhìn lên chiến trường hỗn loạn, ánh mắt trở nên hung lệ ác độc, đột nhiên hắn biến mất, rồi cách ngoài phạm vi chiến trường vài trăm trượng, không gian uốn khúc, hiện ra bóng dáng một con rồng, Long Ảnh lao đi vun vút, xuyên qua những lớp xương trắng, lao lên Bạch Cốt sơn.

Cùng lúc đó, vài vị trí khác trong chiến trường loạn đả cũng xuất hiện vài dao động hùng mạnh nổi bật, thi triển bản lĩnh vượt qua phòng tuyến quân đoàn bạch viên đang chiến đấu.

Thực lực bọn họ cũng mạnh, rõ ràng cũng canh chuẩn thời cơ để thoát ra khỏi dây dưa. Đúng như Thải Tiêu đã nói, không chỉ có hắn muốn làm ngư ông đắc lợi.

Mục Trần cũng chẳng quan tâm tới đám người kia, hắn xông lên Bạch Cốt sơn, lắc mình lao vào trong, nhanh như chớp hướng lên đỉnh núi.

Dù vẫn dùng tốc độ tối đa để di chuyển, nhưng hắn vẫn luôn cảnh giác cao độ, linh lực vận chuyển liên tục. Hắn biết rõ muốn lên đỉnh Long Phượng Trì kia không hề đơn giản.

"Đông!"

Bãi xương trắng hếu trước mặt đột nhiên nổ vang, tạo ra một cửa động to lớn, một bộ lân trảo thò ra, kèm theo trảo kình kinh hoàng vồ tới Mục Trần.

Mục Trần trừng mắt, Đại Tu Di Ma Trụ mang theo sức mạnh hung hãn đối đầu chính diện với lân trảo.

"Kình!"

Lực xung kích dữ dội như cuồng phong quét sạch bãi xương, chấn cho những khúc xương tan nát vỡ vụt, Mục Trần cũng bị đẩy lùi một đoạn.

Mục Trần đứng giữa trời nhìn xuống, dưới bãi tha ma xương trắng, một cột sáng đỏ tươi bắn lên trời, sau đó là một con quái thú khổng lồ chui ra.

Con quái này hình dáng giống hệt bầy bạch viên, có điều da lông của nó lại màu đỏ, đúng thẳng lên càng thêm hùng vĩ hung tợn. Thân thể nó phủ đầy vảy rồng, ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh sáng choang.

Một con Ma Viên với huyết mạch Chân Long.

Dao động linh lực nó tản mát ra làm Mục Trần kinh hãi, con cự quái này một cường giả Chí Tôn tứ phẩm chạm trán cũng phải phí một hồi công phu.

Hẳn nhiên, đám loi nhoi nấp phía sau kia cũng cảm ứng được sức mạnh nguy hiểm của quái thú, để cố ý đi sau để cho Mục Trần đi trước mở đường.

"Grrraaaaaoooo!"

Hai mắt hung bạo đỏ ngầu của Ma Viên khóa chặt Mục Trần, gầm lên dữ tợn, phun nước bọt như mưa, rồi cánh tay vượn vươn dài chụp vào đống xương trong núi, lôi ra một cây côn lớn bằng xương còn cao hơn chính nó, "vút" một tiếng đã lập tức tấn công.

Tốc độ ra đòn của con Ma Viên nhanh kinh khủng, Cốt Bổng lướt đi trong không trung với vô số tàn ảnh, cấp tập phủ kín mọi đường lui của Mục Trần, thậm chí còn khiến không gian biến dạng.

Mục Trần vận linh lực, Chí Tôn Hải xuất hiện phía sau, linh lực càng thêm hùng hồn, la hét vung Đại Tu Di Ma Trụ đáp trả.

"Bang! Bum! Boong!"

Song côn đối đầu, kình lực đáng kinh sợ bắn ra liên hồi như chớp, phá nát cả một vùng đồi núi.

Mục Trần giao chiến cùng Ma Viên, những con đường khác leo lên Bạch Cốt sơn cũng vang lên những tiếng động trời rung đất chuyển, dao động linh lực hung mãnh bắn phá khắp nơi, có lẽ những cường giả tìm đường khác cũng đã gặp dị thú cản trở.

"Đùng!"

Sau một đòn chính diện nữa, Mục Trần cũng như Ma Viên đều bị chấn lui, hắn nhìn con Ma Viên, trong lòng khó chịu nhíu mày.

Cự quái linh trí thấp, thành ra thương tổn cỡ này chẳng làm cho Ma Viên sợ hãi, chỉ thêm hung hãn, công kích điên cuồng đến làm cho Mục Trần kinh tâm động phách. Đổi lại một tên Chí Tôn tam phẩm khác có lẽ đã tìm đường bỏ trốn tránh đối đầu cho xong, hoặc là sẽ bị Ma Viên tung loạn bổng đập thành đống thịt nát nhừ mất rồi.

Bị nó quấn lấy thế này càng làm Mục Trần đau đầu, hắn đâu muốn tốn hết khí lực chỗ này.

"Kang!"

Đại Tu Di Ma Trụ lại tiếp một đòn Cốt Bổng, Mục Trần mượn lực bay lên cao, lạnh lùng nhìn con Ma Viên hung hăng đuổi theo, ánh mắt trở nên đen tuyền như vòng xoáy không gian.

"Ầm! Ầm!"

Lôi âm bất ngờ vang lên trong lòng Ma Viên, lập tức khiến nó bị khựng lại, linh lực trong cơ thể mất khống chế, trở nên cuồng bạo, làm nó giãy giụa đau đớny.

U Minh Tâm Ma Lôi không ngờ lại khắc chế tốt những loài dị thú sức mạnh tuyệt đỉnh mà linh trí cực thấp như vậy.

Nhưng con Ma Viên cũng chẳng vừa, nó gầm lên dữ dội, buông côn đấm liên hồi vào ngực, vang lên những tiếng như trống cái "thùm thùm", sóng âm truyền vào trong cơ thể, áp chế hiệu quả của lôi âm.

Chỉ tiếc là hành động của nó hơi chậm, ngay khi nó phải phân tâm khống chế lôi âm trong người, thì Mục Trần đã ra tay nhanh như chợp, xuất hiện ngay trước đầu nó, ngón tay vươn thẳng ra, lôi điện kéo dài từ ngón tay thành lôi thương, cực kỳ chính xác và nhanh chóng cắm vào mắt Ma Viên.

"Phụp!"

Một con mắt nổ tung, máu bắn tung tóe, Ma Viên thậm chí bị chấn nứt cả nửa bên mặt.

"Grrraaaaaoooo!"

Cơn đau bất thần kịch liệt làm nó nổi điên, nhưng còn chưa kịp cuồng mãnh công kích, Đại Tu Di Ma Trụ đã vỗ tới, nện liên tu bất tận vào cái đầu cứng như thép nguội của nó.

Đòn công kích này hắn dốc tận sức mạnh, bổng kình theo Đại Tu Di Ma Trụ xé nát cả không gian, cái đầu của Ma Viên có cứng hơn nữa trong lúc này cũng chỉ như quả dưa hấu, bụp bụp vào tiếng rồi nát như tương.

"Ầm!"

Con Ma Viên nát đầu đổ gục xuống, sức nặng quá lớn làm rung chuyển cả một vùng núi.

Mục Trần từ tốn hạ xuống, máu còn rỉ rả trên thanh Đại Tu Di Ma Trụ, nhìn lại con Ma Viên đang mất dần sức sống mà thở phào. Dù U Minh Tâm Ma Lôi không hiệu quả triệt để, nhưng đòn tấn công bất ngờ này làm quái thú phải phân tâm tạo thời cơ chiến thắng, bằng không thì cũng phải phí cả một thời gian lâu nữa mới xong.

Đưa mắt quan sát vài hướng khác trên Bạch Cốt sơn, dao động kình lực lan tỏa tận đây cũng khá khủng khiếp, hẳn nhiên vẫn đang đại chiến cực kỳ gay cấp.

Mục Trần mắt lóe sáng, một tay nhấc cái xác Ma Viên khổng lồ lao đi thẳng lên đỉnh núi, tìm kiếm Long Phượng Trì.

Chặng đường kế tiếp của hắn khá nhàn nhã, không bị thứ gì cản trở, có lẽ những con dị thú khác đã bị hấp dẫn bởi những cường giả khác cũng đang lên đỉnh Bạch Cốt sơn.

Đẩy nhanh tốc độ, chỉ vài phút hắn đã xuyên qua tầng mây, xuất hiện trên đỉnh.

Vững vàng giữa trời, hắn nhìn ra trước mặt, hay mắt sáng lên.

Giữa đỉnh núi xương chất đầy đống, có hai khúc xương đặc biệt to lớn, nhìn cứ như hai khối đá vạn tấn, nhưng rõ ràng không phải của chung một chủ nhân, toát ra hai luồng uy áp khủng bố, khiến không gian quanh đó đặc quánh lại.

Hai khúc xương nằm sát vào nhau, tạo thành một cái ao chừng trăm trượng, lập lòe những văn tự cổ, như có một sinh thể cường đại nào đó đang hít thở.

Một loại năng lượng kỳ dị khó miêu tả toát ra từ cốt trì rỗng tuếch kia.

Hiển nhiên, cốt trì màu chính là mục tiêu hàng đầu của mọi cường giả tham gia Long Phượng Thiên, Long Phượng Trì!

Mục Trần hai mắt sáng rực, vừa định liều mạng xông vào, thì thần sắc khẽ biến. Ba (?) hướng khác, đột nhiên có hai dao động linh lực cực mạnh bắn lên trời.

Chủ nhân của hai sức mạnh kia lao thẳng lên núi, một trái một phải hình thành thế gọng kìm kẹp Mục Trần vào giữa, cứ như đang nhằm vào hắn.

Khi Mục Trần cảm ứng rõ ràng hai luồng sức mạnh nọ, sắc mặt hắn trở nên lạnh như băng, vì một trong hai dao động nọ chẳng xa lạ gì.

Phía bên trái, bóng người hiện rõ, chính là Liễu Viêm. Hắn hờ hững nhìn đến Mục Trần, tiện tay vứt bỏ xác con dị thú khổng lồ đang xách theo.

- Ta nói rồi, ngươi không trốn khỏi bàn tay ta được.

Liễu Viêm xoa tay đắc ý, giọng nói chẳng hề đếm xỉa đến đối phương, cứ như trước mặt hắn là con mồi đã hoàn toàn nằm trong hàm thép của báo săn.