Đại Chúa Tể

Chương 775: Gã Áo Trắng




Thải Tiêu nói chuyện nhẹ nhàng, lại làm cho hắn nghe như sét đánh ngang tai, tim giật nảy mấy cái. Khả năng của hắn cũng cảm thấy lỗ tai lùng bùng, hai mắt kinh ngạc không tin nổi nhìn chòng chọc cô nàng, lát lâu sau mới run rẩy hỏi lại:

- Có thể sao chớ?

Long Phượng Trì mà dễ tìm như lời cô nàng nói, thì đâu thể nào bao nhiêu người đều tranh đua giành giật sống chết mà cũng chỉ có vài người lấy được như thế.

- Bọn họ có thể phát hiện ra vị trí Long Phượng Trì, sao ta lại không thể?

Thải Tiêu mỉm cười, phong thái cao siêu khiến Mục Trần sững sờ. Hắn cũng cảm thấy cô nàng thần bí này cũng khá lợi hại.

- Nhưng như thế chắc là nguy hiểm lắm?

Mục Trần trầm ngâm hỏi.

- Thế giới này, muốn giành được thứ chưa bao giờ có, phải làm những việc chưa bao giờ làm. Ta thấy ngươi cũng đâu phải loại người nằm chờ sung rụng chứ?

Thải Tiêu nheo mắt nhìn hắn.

- Ta chỉ không muốn phí công vô ích. Cơ mà đề nghị của ngươi rất hấp dẫn, nếu ngươi muốn thử thì ta theo.

Mục Trần cười nhạt đáp lời.

Thải Tiêu đập tay cái bộp, cười mỉm chi:

- Quyết định vậy đi, nhưng để tìm dễ dàng hơn, trước hết chúng ta phải thấy được một cái Long Phượng Trì nó ra sao đã, mục tiêu đầu tiên khi vào Long Phượng Thiên, chiếm trước một cái Long Phượng Trì.

- Nếu đã cướp một cái Long Phượng Trì, vậy thì còn đi tìm cái khác làm gì nữa?

Mục Trần cau mày khó hiểu.

- Đồ ngu, Long Phượng Trì có mạnh có yếu, luyện Ngụy Long thể, Ngụy Phượng thể cũng theo đó mà mạnh yếu khác nhau. Có thể tăng chất lượng tu luyện Long Phượng Trì thêm một chút, thì càng có lợi cho hành trình sau đó.

Thải Tiêu chậm rãi phân tích, bộ dáng không giống như một người chẳng biết gì về Long Phượng Thiên.

Mục Trần trầm tư, cũng không thể phản bác Thải Tiêu, nhưng cũng chỉ trề môi chẳng nói gì, xem ra chỉ đành giành trước một cái Long Phượng Trì, phen ác đấu có lẽ sẽ ác liệt, lần này cũng chỉ phát hiện được 5 cái mà thôi, tranh đoạt cực kỳ khó lường.

Mục Trần và Thải Tiêu tỉ tê bàn tính, Long Phượng Các cũng ồn ào râm ran, có lẽ số lượng Long Phượng Trì lần này làm mọi người rất kích động.

Mộ Cầu thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu:

- Theo suy đoán của chúng ta, ngày mai Long Phượng Thiên sẽ khai mạc, là thời cơ tốt nhất để xông vào. Nơi đó nguy cơ trùng điệp, dị thú sinh sống tuy linh trí thấp nhưng có năng lượng Chân Long Chân Phượng truyền thừa khiến thực lực cường hãn vô song, mong rằng mọi người chuẩn bị chu đáo.

Dứt lời, lão Mộ Cầu cũng chầm chậm xoay người đi mất, để lại bầu không khí phiền não phủ khắp Long Phượng Các.

- Đi nào, chúng ta không cần phải ở lại đây nữa, ngày mai Long Phượng Thiên mở rồi.

Mục Trần cũng đứng dậy.

Thải Tiêu gật đầu tán thành, cả hai rời khỏi Long Phượng Các.

Lúc họ rời khỏi cũng khiến nhiều người chú ý, Tô Bích Nguyệt và Hồng Ngư mắt chớp chớp. Mục Trần kia tuy chỉ có thực lực Chí Tôn tam phẩm, nhưng chiến lực lại hơn hẳn, dĩ nhiên các nàng phải thận trọng.

Long Phượng Thiên lần này lại thêm một con ngựa ô rồi.

Liễu Viêm cũng mặt lạnh nhìn theo Mục Trần, sâu trong đáy mắt là sát khí lạnh lẽo, tự nhủ trong lòng:

- Cứ để ngươi đắc ý thêm một ngày, vào trong kia rồi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là sống không bằng chết....

Trong lúc hai người kia rời khỏi, không ai biết, ở một góc khuất trên tầng cao, có một cái bóng khẽ nhúc nhích rồi biến mất tăm.

Hai người rời khỏi Long Phượng Các, hướng về phía tây Long Phượng cổ thành, tìm nhà trọ thuê nghỉ lại một đêm. Đang đi trên con đường vắng vẻ dọc phố cổ, đột nhiên Thải Tiêu khựng lại, đôi mắt híp nhỏ như con mèo tinh ranh.

- Theo lâu như vậy, còn chưa ra mặt sao?

Thải Tiêu cất tiếng, Mục Trần lập tức lôi hóa thân thể, tay siết lại, Đại Tu Di Ma Trụ hiện ra, không chần chừ đập vào khoảng không phía sau.

Một bàn tay thon thả vươn ra từ hư không vỗ nhẹ vào Đại Tu Di Ma Trụ, rung chấn bồng bềnh.

"Đùng"

Đất đá văng ra, Đại Tu Di Ma Trụ bị đẩy lui, Mục Trần cũng bị chấn động mạnh, con đường lát đá bị những bước chân của hắn giậm nát thành cám, hai mắt nghiêm trọng lướt nhìn nơi không gian đang dao động. Một gã áo trắng chầm chậm xuất hiện.

Gã kia có mái tóc đen dài, mày sắc như kiếm mắt sáng như sao, gương mặt anh tuấn vô song, dao động linh lực cực kỳ bí hiểm.

- Ha ha, lợi hại thật, không ngở Hư Không Ẩn Độn Thuật của ta cũng không che giấu được cảm ứng của các ngươi, giới trẻ Bắc giới từ khi nào lại có người lợi hại đến vậy?

Gã áo trắng mỉm cười, ánh mắt tập trung vào Thải Tiêu, ôn hòa chào hỏi.

Phong thái thư sinh công tử của hắn có thể làm bất kỳ cô gái nào cũng phải vô cớ si mê, nhưng Thải Tiêu chỉ liếc nhạt một phát:

- Chỉ là Hư Không Ẩn Độn Thuật mà thôi, ngươi nghĩ nó xuất sắc lắm sao?

- Các hạ là người phương nào? Tại sao theo dõi chúng ta?

Mục Trần cau mày hằn học.

- Thật có lỗi, vì vô tình nghe hai vị đàm đạo, nên ta thấy cũng rất hứng thú.

Hắn trả lời.

Mục Trần trừng mắt, hắn và Thải Tiêu bàn tính đều dùng linh lực truyền âm, tên này lại nói "vô tình nghe thấy"? Bản lĩnh này coi bộ khá lợi hại.

- Hứng thú thì tự mà đi lấy, bọn ta không thiếu người.

Thải Tiêu chẹn họng ngay lập tức, lời nói chẳng chút ấm áp nể mặt. Có vẻ như đối với loại người chủ động mò tới thế này, nàng không cảm thấy tốt cho lắm.

Gã kia hẳn nhiên không ngờ Thải Tiêu cự tuyệt dữ dội và dứt khoát đến vậy, nhíu mày:

- Ta nghĩ có ta hỗ trợ, khả năng thành công sẽ cao hơn, mà đến lúc đó cũng khó có ai dám quấy nhiễu chúng ta.

- Khẩu vị của ngươi cũng không nhỏ đâu nhỉ, đi đi, chuyện ngươi nghe lén ta không tính toán với ngươi.

Thải Tiêu phất tay chẳng quan tâm.

- Chẳng lẽ không thấy lo lắng chút nào hay sao? Thêm bằng hữu vẫn tốt hơn thêm đối địch.

Gã áo trắng bắn ánh nhìn thâm thúy khẽ nói.

- Uy hiếp ta á?

Thải Tiêu cười to, kiểu cười yêu mị thật sự làm cho người ta tim nhảy khỏi lồng ngực.

Tên kia không trả lời, nhìn chằm chằm Thải Tiêu, chớp mắt một cái, rồi đột nhiên gương mặt sựng lại, sau đó hoàn toàn tiêu biến đi mất.

"Véo!"

Thình lình ngay lúc đó, Thải Tiêu cũng biến mất, rồi xuất hiện lại cách đó vài trăm trượng, ngón tay điểm vào hư không.

"Roẹt!"

Không gian mơ hồ dao động, một cỗ sức mạnh cuồng bạo bộc phát, chấn nát con đường lát đá.

Thải Tiêu vừa ra tay lập tức lui lại, trở về chỗ cũ, nhìn con đường yên tĩnh đằng kia, nhíu mày tỏ ra khá kinh ngạc:

- Tên này cũng khá hay đây, đáng tiếc phong ấn của ta hơi bị nhiều, chứ không thì khóa hắn luôn trong không gian, muốn chui ra không được chui vô không xong.

Vậy ra màn so tài chớp nhoáng vừa rồi này cũng không bán hành nhiều lắm.

Mục Trần suy nghĩ, khẽ nói:

- Nếu như ta đoán không sai, tên kia hẳn là đệ nhất Long Phượng Lục, Thần Các, Phương Nghị.

- Ồ, vậy là cũng coi như ngươi đắc tội hết top 5 rồi nhỉ?

Thải Tiêu tròn mắt cười khẽ, vẻ hài hước hiện rõ trên mặt.

Mục Trần ngứa ngáy khó chịu nghiến răng:

- Lần này ngươi ra tay mà...

- Tên kia mưu mô xảo quyệt, không thích cho hắn đi chung.

Thải Tiêu ra vẻ như giải thích hành động của mình, tỏ ra bất cần, cũng chẳng quan tâm hay kiêng dè gì đối với đệ nhật Long Phượng Lục.

- Tùy ngươi thôi.

Mục Trần gật gù. Gã kia làm cho hắn cảm thấy rất áp lực, hắn cũng không muốn hợp tác, dù đắc tội với kẻ như thế cũng thật là phiền phức, nhưng Mục Trần có đời nào sợ phiền phức đâu.

Mục Trần cũng tỏ thái độ không cần, làm cho Thải Tiêu cảm thấy tò mò:

- Ta còn tưởng ngươi không nỡ chứ, kết giao một kẻ như thế, Liễu Viêm đâu dám động tới ngươi nữa.

- Muốn đụng chạm gì thì cứ tới trước mặt ta nói chuyện, ta đâu có ngán. Vả lại, ta kết giao bằng hữu chưa bao giờ vì mục đích dùng họ làm vũ khí của mình. Nói lại một chút, không phải còn có ngươi đó sao, Phương Nghị lợi hại đến thế, mà ngươi cũng chả kém chút nào.

Hắn cười tủm tỉm liếc xéo cô nàng

- Vừa mới định khen ngươi một câu...

Thải Tiêu nghiến răng trừng mắt, bước chân đi tiếp, Mục Trần mỉm cười bước theo.

Sau khi cả hai đi mất, trên đỉnh một tòa lầu đằng xa, không giao biến dạng, gã áo trắng kia lại xuất hiện, nhìn theo hướng hai người đã đi khuất, nhìn lại tay mình, ngón tay ứa máu.

Ánh mắt khó tin, hắn cười nhạt, vung tay biến mất.

- Cô gái kia là ai... Long Phượng Thiên thật là hứng thú.

--------------------------