Đại Chúa Tể

Chương 737: Quyết chiến




Tiếng cười lanh lảnh vang cùng sấm động, lập tức khiến cho vô số cường giả trong vùng chút ý. Cường giả Đại La Thiên vực vốn sĩ khí sắp sụp đổ vì Kim Ngô vệ bị đánh tan tác, lúc này rung động không ngừng.

- Là Cửu U vệ!

- Cửu U cung đã kéo tới, thời gian trước chính họ đã đánh bại Lôi Ma cung. (?)

- Tốt rồi, giọng nói kia ắt phải là Mục Trần thống lĩnh, có hắn ở đây, chúng ta chẳng cần ngán Lâm Thanh Phong!

Đám đông hò reo, thần sắc các cường giả Đại La Thiên vực phấn chấn trở lại. Chỉ không tới nửa năm, mọi người đều biết rằng Cửu U vệ đang là quân đội nổi như cồn, đương nhiên cũng sẽ biết được sự tích về gã thống lĩnh đã hồi sinh Cửu U vệ, Mục Trần.

Trên bầu trời, Lâm Thanh Phong nheo mắt nhìn đằng xa, đám mây đen ùn ùn kéo tới, khiến cho không khí trở nên lạnh lẽo.

Quân đoàn hắc giáp áo choàng nhung, chiến ý hắc ám như lũ kéo đi, gào thét. Mơ hồ vang lên những tiếng sấm, quân đội chỉnh tề xếp trận giữa trời, khí thế uy nghiêm không ai dám coi thường.

- Hồ hồ, Cửu U vệ sao? Quả là gần đây cũng nghe nói nhiều đấy.

Lâm Thanh Phong thản nhiên cười.

- Đã sớm nghe nói Vạn Kiếm Cốc có Tam Thiên Kiếm thị bất phàm. Hôm nay diện kiến, lời đồn không sai.

Mục Trần xuất hiện, nhìn Lâm Thanh Phong đáp lời.

- Xem ra ngươi chính là thống lĩnh Cửu U vệ, Mục Trần? Nghe nói không chỉ lãnh quân đánh bại Huyết Ưng vệ phế vật của các ngươi, mà ngay cả Lôi Ma chúng cũng bại trong tay ngươi?

Lâm Thanh Phong nhìn chằm chằm Mục Trần.

Mục Trần mỉm cười, nhìn thoáng qua Kim Ngô vệ quân trận tạp loạn, cười nói:

- Lâm thống lĩnh, chiến loạn liên miên, ta thấy hay là ngươi dẫn quân đi trước đi?

- Hà hà, ra là muốn cứu người ư? Cũng được, chỉ có điều ngươi phải thế thân mình vào thôi.

Lâm Thanh Phong chép miệng trả lời, tay gõ gõ trường kiếm sau lưng.

Hắn cũng nghe đồn không ít chiến tích của Cửu U vệ, nhưng chẳng có cái gì áp lực với hắn cả. Bản thân là thống lĩnh đứng đầu Vạn Kiếm Cốc, nhìn khắp Bách Chiến vực, thống lĩnh ngang cấp cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Dù rằng hiện tại Tam Thiên Kiếm thị vẫn chưa đủ quân, nhưng hắn đủ tin ngạo thị mọi thống lĩnh khác.

- Lâm thống lĩnh nói đúng ý ta.

Mục Trần nghe thấy vậy, lại gật gù cười lớn. Hắn thừa biết danh tiếng Lâm Thanh Phong ở Bách Chiến vực, muốn cứu người khỏi tay gã kia nếu chỉ dùng mồm suông thì không có khả năng.

Và nói năng vô dụng, thì dùng nắm đấm vậy.

Đôi mắt đen của Mục Trần lóe lên, chẳng hề do dự. Cửu U vệ bên dưới gầm rú, chiến ý bùng phát, mang theo sấm rền kinh khủng.

Chiến ý Cửu U vệ hiện tại rõ ràng hung mãnh hơn một tháng trước rất nhiều.

Cửu U chiến ý bùng nổ, Lâm Thanh Phong chẳng chần chừ, hàng vạn hàng nghìn kiếm ngân vang, kiếm chiến ý gào thét xông lên, xoay tròn quanh thân hắn.

- Mục Trần thống lĩnh, muốn cứu người ư, tiếp một chiêu của ta xem nào!

Lâm Thanh Phong cười lớn, ánh mắt lại chẳng hề có chút thân thiện, tay kết ấn.

- Kiếm ý, Linh Kiếm Liên!

Kiếm khí hùng hậu hóa thành kiếm liên, đóa sen xoay tròn, cắt phá không gian.

Kiếm liên tuy an tĩnh (?) nhưng không ai có thể cảm giác được, sắc bén ẩn chứa trong an tĩnh kia (?). Lâm Thanh Phong không hề nương tay, vừa xuất chiêu là nhất kích tất sát.

Lâm Thanh Phong thản nhiên nhìn Mục Trần, búng tay điều khiển kiếm liên bắn ra, kéo một đoàn tàn ảnh, tốc độ như sấm đánh.

Kiếm liên lao tới, Mục Trần chẳng hề động dung, ấn pháp biến ảo. Cửu U chiến ý hùng hậu vận hành, hóa thành một quyền ấn hắc ám, lôi quang tối tăm lóe ra điên cuồng.

- Cửu U chiến ý, Cửu U Lôi Quyền!

Quyền đấm tới, hắc lôi quyền bắn đi, chẳng hề tránh né đánh vào kiếm liên.

"Đùng!"

Kiếm liên và lôi quyền va chạm, không gian vặn vẹo không chịu nổi, lực xung kích tung hoành tàn phá, nhưng chẳng làm cho hai quân đoàn lay chuyển.

Phía bên dưới, các thế lực lẻ tẻ run rẩy sợ hãi nhìn đối chiến trên trời. Mọi người đều thấy rõ thế công Tam Thiên Kiếm thị chẳng hề có tác dụng gì với Cửu U vệ.

- Cửu U vệ lúc này dường như còn mạnh hơn hồi giao chiến với Huyết Ưng vệ.

Có vài cường giả tinh ý nhìn thấy, rõ ràng Cửu U vệ tiến bộ và hùng mạnh hơn trước đây nhiều.

- Cửu U vệ lần này có thống lĩnh giỏi thật, năm xưa trong tay Tào Phong làm gì có khí thế này.

Đứng xa xa, Kim Ngô vệ và Tiễn Long đứng quan sát mà sắc mặt phức tạp. Lâm Thanh Phong đang phải giằng co với Mục Trần, ngày Mục Trần trở thành thống lĩnh Cửu U vệ, hắn cũng thầm cười nhạo, vì không cho rằng một gã trẻ măng có bao nhiêu năng lực. Thế nhưng hiện thực cho thấy rõ, nhãn lực của hắn quá thiển cận, trong tay gã trẻ tuổi kia, Cửu U vệ vốn quằn quại tồn tại ở Đại La Thiên vực, hôm nay lại tỏa sáng lung linh.

Đến lúc này đã có thể đối chiến sòng phẳng với Tam Thiên Kiếm thị, quân đoàn danh tiếng không hề nhỏ.

- Thống lĩnh, chúng ta có cần hỗ trợ họ không?

Có kẻ lên tiếng hỏi Tiễn Long.

Tiễn Long lắc đầu:

- Lâm Thanh Phong chả làm gì được Mục Trần, đánh chẳng vô.

Hắn dễ dàng nhìn thấy, Lâm Thanh Phong có lợi hại cũng khó mà đánh bại Mục Trần. Trừ phi huy động được toàn bộ Tam Thiên Kiếm thị mới có khả năng áp đảo được.

Đúng như Tiễn Long dự đoán, Lâm Thanh Phong cau mày nhìn Cửu U vệ, một lát sau cười nói:

- Tin đồn quả không sai, Mục Trần thống lĩnh không đơn giản đâu.

- Quá khen.

Mục Trần mỉm cười đáp lời.

- Mục Trần thống lĩnh đã ra mặt, ta đây cũng nên nể mặt một chút thôi, hôm nay chỉ dạy dỗ Kim Ngô vệ vài chiêu, bất quá mong rằng đến khi song phương chính thức giao chiến, Mục Trần thống lĩnh sẽ còn có thể lạnh lùng như vậy.

Lâm Thanh Phong mỉm cười, vung tay kéo đám quân nhanh chóng rời khỏi, hành động cực kỳ dứt khoát.

Nhìn theo quân đoàn đi xa, Mục Trần cũng cau mày. Lâm Thanh Phong không hổ là thống lĩnh đứng đầu Vạn Kiếm Cốc, chỉ giao đấu sơ bộ đã cho thấy hắn là một nhân vật khó dây dưa.

- Khó trách Vạn Kiếm Cốc lại trở thành một trong ba đầu sỏ Bách Chiến vực, đúng là chiến lực thâm sâu.

Mục Trần lẩm bẩm, trận quyết chiến sắp tới sẽ kinh thiên động địa lắm đây.

- Mục Trần thống lĩnh, đa tạ.

Tiễn Long suất lĩnh Kim Ngô vệ tiến đến, ôm quyền cảm tạ.

- Tiễn Long thống lĩnh khách khí rồi, mọi người đều là phần tử Đại La Thiên vực, đương nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau.

Mục Trần ôm quyền trả lời, Lưu Kim vương ở Đại La Thiên vực địa vị cũng không thấp, lần này hỗ trợ một chút dù không khiến họ phải mang ơn nhưng cũng có thể khiến mối quan hệ giữa Lưu Kim điện và Cửu U cung tốt hơn nhiều.

Tiễn Long mỉm cười, hảo cảm đối với Mục Trần tăng lên không ít. Những gã trẻ tuổi tài năng hầu hết đều cao ngạo coi trời bằng vung, thế nhưng Mục Trần chẳng hề có mấy ngạo khí, khó trách Cửu U vương coi trọng như thế.

- Mục Trần thống lĩnh đã đến, có lẽ Cửu U vương cũng tới rồi? Ha ha, quyết chiến này trông chờ ở Cửu U vương.

Tiễn Long cười nói.

- Ừm, nàng ta đã đến chỗ của Tam Hoàng.

Mục Trần gật đầu xác nhận, Cửu U là một trong Cửu Vương, là lực lượng hàng đầu Đại La Thiên vực, quyết chiến đương nhiên không thiếu phần.

Tiễn Long gật đầu, định tán dóc một hồi, thì xa xa vang lên tiếng trống trận, chiến ý vô tân.

- Là Bách Chiến Cổ!

Tiễn Long nghiêm mặt, thần sắc trở nên khẩn trương.

- Sao vậy?

Mục Trần liền hỏi.

- Bách Chiến vực chuẩn bị xuất chiến! Mục Trần thống lĩnh, chúng ta tứcc tốc kéo đến đại bản doanh nào!

Mục Trần chấn kinh, Bách Chiến vực sao lại khẩn cấp khai chiến? Nhưng hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ, vung tay lên cùng với Tiễn Long dẫn đầu hai quân đoàn kéo đi.

Tiếng trống ầm ầm khắp đất trời, hai quân đoàn lướt đi như chớp trên thiên không.

Hành quân tức tốc, nửa giờ sau cả hai chậm lại, đã xuất hiện gần Bách Chiến thành. Họ nhìn thấy hào quang không trung thành trì chầm chậm mở ra, vô số bóng người như đàn châu chấu bay ra, phủ kín bầu trời, đổ một cái bóng lớn lên thành trì.

Trận hình quân đội khủng bố như thế, nhưng đối diện cũng là biển người đông nghịt, vô số dao động linh lực hùng mạnh bộc phát, khiến cho thiên địa sôi lên.

Hai binh đoàn đông như kiến sắp đối đầu chính diện.

Không trung như muốn sụp đổ.

Mục Trần nhìn thấy cũng thở ra một hơi. Quyết chiến cỡ này thật khiến người ta kinh tâm động phách.