Đại Chúa Tể

Chương 1393: Thiên chướng




Nhưng mà trải qua bao lảu, Mục Trần chợt có cảm ứng, ý thức mở mắt ra, chỉ thấy dường như mình đã tiến vào một không gian hỗn độn, nơi này giống như thiên địa thủa sơ khai, vô thượng vô hạ, thậm chí ngay cả thời gian ở đây cũng vô cùng chậm chạp.

Mục Trần nhìn mảnh thiên địa hỗn độn này, ý thức cũng chậm rãi tản ra, lan tràn ra một chút xíu, cảm ứng vị diện chi linh đang ẩn núp trong mảnh thiên địa hỗn độn này.

Hắn cảm ứng như vậy, mới ban đầu thì không thấy hồi đáp, nhưng cùng với việc ánh sáng kỳ nguyên trên người hắn càng lúc càng mạnh mẽ, rốt cục hắn cũng cảm giác được, ở trong hỗn độn chợt có một dao động kỳ dị truyền tới.

Ý thức của Mục Trần nhanh chóng đi, tiếp đó hắn thấy, bên trong hỗn độn có ánh sáng phát ra, ánh sáng tựa như một mảnh đại dương, nhấc lên từng đợt sóng trong không gian hỗn độn.

Ánh sáng hỗn độn này dường như hàm chứa sức sống vô tận, sức sống vô tận đó cũng khiến Mục Trần cảm thấy hơi rung động, loại sức mạnh ấy vô cùng cổ xưa tinh thuần, dường như xuất hiện cùng lúc với khi vị diện ra đời.

Mục Trần ngưng mắt nhìn đại dương ánh sáng hỗn độn, hắn có thể cảm ứng được, bên trong đại dương này có một dao động bao la mờ mịt, hiển nhiên đó hẳn là vị diện chi linh của tòa vị diện này.

róc rách.

Trong lúc Mục Trần đang đưa mắt nhìn, bên trong đại dương hỗn độn kia chợt dâng lên đợt sóng, dường như có tiếng nước chảy vang lên, chỉ thấy bên trong đại dương có một xoáy nước lớn hình thành, ngay sau đó, một viên hỗn độn quang cầu khổng lồ ước chừng ngàn trượng chậm rãi từ trong đó bay lên.

Viên hỗn độn quang cầu này tựa như một trái tim, đập thình thịch, mà mỗi lần nó đập, toàn bộ vị diện cũng theo đó mà rung động.

khi nó hô hấp, chính là có phong vân hội tụ, thủy triều lẽn xuống, năm tháng trôi đi....

"đây chính là vị diện chi linh sao?"

Mục Trần nhìn viên hỗn độn quang cầu này, mặc dù hắn cũng không cảm nhận được chút ý thức nào từ đó, nhưng lại có thể cảm giác được một cỗ linh tính.

"Hả?"

Ánh mắt Mục Trần chợt ngưng, bởi vì hắn thấy, bên trên viên hỗn độn quang cầu này dường như bị dính một tia máu, tia máu này giống như giòi bọ trong xương, khiến cho hỗn độn quang cầu nhìn qua cực kỳ không hoàn hảo.

"Bởi vì vị diện này bị huyết tà tộc xâm lược, vô số sinh linh bị tàn sát, cho nên vị diện chi linh cũng bị ăn mòn sao?" Ánh mắt Mục Trần lóe lên, chợt hiểu ra.

Nhưng tình huống này ngược lại làm cho lòng hắn vui vẻ, bởi vì vị diện chi linh đã cảm nhận được nguy cơ mà huyết tà tộc mang tới, như thế, khi Mục Trần tiếp nhận nó cũng sẽ bớt đi không ít trở ngại.

Trong lòng thoáng qua đủ loại suy nghĩ, ý thức Mục Trần chậm rãi nhích tới gần.

"Vị diện chi linh, ta có thể giúp các ngươi đuổi huyết tà tộc, để cho thế giới này khôi phục lại sức sống, nhưng có điều, ta cần sức mạnh của ngươi"

Mục Trần cũng không che giấu cái gì, mà là nói thẳng mục đích của hắn, hắn biết vị diện chi linh dù không có ý thức, nhưng lại có linh tính, nó sẽ dựa vào bản năng để phán đoán những nguy hại đối với vị diện này.

Thanh âm của Mục Trần buông xuống, hỗn độn quang cầu dường như có chút động, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Mục Trần thấy vậy, biết hắn cũng không phải là người của thế giới này, cho nên vị diện chi linh này cũng có điều mâu thuẫn, nếu đổi lại là bạch tố tố ở đây, chỉ sợ đã sớm được nó trợ giúp.

Nhưng mà hắn cũng không vội vã, một lần nữa trịnh trọng nói: "Huyết ma hoàng mạnh vô cùng, nếu lần này để hắn thoát khốn chạy ra, ta chắc chắn đánh không lại, đến lúc đỏ vì tự vệ, ta chỉ có thể rút đi, còn phương thế giới này cũng sẽ bị huyết tà tộc hoàn toàn xâm chiếm, tất cả sinh linh đều sẽ trở thành huyết thực."

"Đến lúc đó, cho dù là vị diện chi linh như ngươi cũng khó thoát khỏi độc thủ, sẽ bị huyết ma hoàng ăn mòn, sau đó hấp thu luyện hóa."

Lời nói của Mục Trần mang đầy ý thảm thiết, mà vị diện chi linh này cũng bị tác động, ánh sáng hỗn độn quanh thân mạnh hơn một chút, nhưng vẫn không hề làm gì kế tiếp.

Ánh mắt Mục Trần chợt lóe, hắn biết vẫn thiếu một chút nữa, nếu như hắn luyện hóa vị diện chi linh này, vậy thì đồng nghĩa với việc hắn trở thành vị diện chủ của vị diện này, sự tồn vong của tất cả sinh linh đều nằm trong một ý niệm của hắn.

Mà làm người bảo vệ, hiển nhiên vị diện chi linh không tin hắn người ngoại lại như hắn.

Vì vậy hắn tiến lên một bước, trầm giọng nói:"Nếu ta lả vị diện chủ, ta lấy tâm mà thề, sẽ bảo vệ thế giới này bình an, chỉ cần ta chưa ngã xuống, nhất định sẽ không để cho ngoại vực tà tộc kia một lần nữa đặt chân lên thế giới này một bước"

Lời thề của hắn phát ra từ trong tâm, người khác có lẽ không cách nào chứng thực, nhưng tòa vị diện chi linh này chính là sinh ra cùng thiên địa, chắc chắn sẽ cảm ứng được, nếu không thành tâm, hơi có tà niệm, chắc chắn sẽ không thoát khỏi cảm ứng của nó.

Cho nên, sau khi Mục Trần thề không lâu, vị diện chi linh rốt cục cũng bộc phát ra ánh sáng hỗn độn vạn trượng, bên trong hỗn độn tựa như có tiên âm vang lên, toàn bộ trong hỗn độn mơ hồ hiện ra hình ảnh của ức vạn sinh linh.

Mục Trần nhìn cảnh này, cũng không nhịn được mà nội tâm kịch liệt dậy sóng, sự vui mừng khó có thể áp chế xông lên tận đỉnh đầu, hắn biết, vị diện chi linh đã đồng ý rồi.

Vì vậy, tâm niệm của hắn vừa động, thân thể đang ngồi trên huyết ma sơn cũng biến mất, thoáng chốc, liền xuất hiện bên trong mảnh hỗn độn này.

ý thức Mục Trần trờ về thân thể, hắn nhìn hỗn độn quang cầu to ngàn trượng, thân hình vừa động, xuyên thấu qua trùng trùng ánh sáng hỗn độn, không chút trờ ngại lọt vào trong hỗn độn quang cầu.

Hắn ngồi xếp bằng xuống, hai mắt khép hờ, mà thân thể của hắn dẩn dần chìm vào trong hỗn độn quang cầu từng chút một.

Trong nơi hỗn độn này, thời gian dường như ngừng lại, vậy mà lại vừa đúng cho hắn thời gian đột phá tới thiên chí tôn.

Thân thể chìm vào trong hỗn độn quang cầu, thân thể Mục Trần nhất thời rung lên, một khắc sau, hắn cảm giác được giống như bản thân đang ở trong đại dương hỗn độn, hỗn độn lực bao la mờ mịt vọt tới, cuối cùng hóa thành ánh sáng hỗn độn, chậm rãi rót lên đỉnh đầu hắn.

oanh!

Hỗn độn ánh sáng này chính lả sức mạnh nguyên thủy từ khi vị diện mới hình thành, mênh mông mờ mịt, xét từ cấp bậc mà nói, cho dù trên đại thiên thế giới cũng có thể coi là loại năng lượng đứng hàng đầu, chỉ có điều thứ này quá ít ỏi, chỉ có những vị diện nào sản sinh ra vị diện chi linh mới có thể đạt được một ít.

Cảm thục sức mạnh mênh mông tràn vào, Mục Trần cũng lập tức vận chuyển công pháp, nhất thời huyết nhục trong cơ thể rung động, giống như một cái miệng tham ăn, nuốt lấy toàn bộ luồng sức mạnh mênh mông kia.

Chỉ ngắn ngủi mấy chục hơi thở, Mục Trần đã cảm giác được, tựa như vừa nuốt chửng mấy chục ức chí tôn linh dịch, trong lòng lúc này cũng cảm thấy rung động, không ngờ năng lượng của vị diện chi linh này lại vô cùng tinh thuần như thế, thật không hổ là linh vật sinh ra cùng thiên địa.

Tâm tư hắn chuyền động, rất nhanh liền ổn định tâm thần, dần dần hắn chìm vào trong trạng thái tu luyện sâu nhất.

Trong nơi hỗn độn này, thời gian chậm chạp, Mục Trần cũng không gấp gáp, chỉ mặc cho ánh sáng hỗn độn không ngừng rót vào, mà linh lực trong cơ thể hắn cũng tăng vọt với tốc độ kinh người.

Cứ như vậy, thân thể Mục Trần tĩnh tọa bên trong hỗn độn, thời gian dường như đã trôi qua mấy chục năm, mà thân hình của hắn vẫn giống như đá tảng, không hề nhúc nhích, thậm chí ngay cả hô hấp cũng yếu ớt như sắp tắt.

Bên trong hỗn độn, thời gian ngừng lại, chỉ có ánh sáng hỗn độn không ngừng cuồn cuộn rót vào trong Mục Trần.

Mà trạng thái này kéo dài đến một khắc, rốt cục xuất hiện biến hóa.

Một ngày, thân thể như tượng đá của Mục Trần dường như khẽ rung lên, một khắc sau, đôi mắt đã nhắm chặt không biết bao nhiêu thời gian rốt cục đã từ từ mở ra.

ong!

Trong tích tắc khi 2 mắt mở ra, một đạo tinh quang đột nhiên từ trong mắt bắn ra, đạo tinh quang này chói lọi không cách nào tả nổi, bắn thủng hỗn độn, cuối cùng biến mất giữa hỗn độn

Bàn tay Mục Trần từ từ nắm chặt, hắn cảm nhận loại linh lực mênh mông không cách nào hình dung trong cơ thể, thân thể hơi chấn động một cái, dường như có vô số sấm sét trong cơ thể nổ vang.

oanh!

Lúc này,ức vạn đạo linh quang từ thân thể Mục Trần bộc phát ra, mà trong lúc linh quang lấp lánh, chỉ thấy thân thể Mục Trần cũng bành trướng ra từng chút một.

Ngắn ngủi vài hơi thể, Mục Trần đã hóa thành ngàn trượng, ngồi xếp bằng giữa hỗn độn.

Thân thể của hắn tản ra ánh sáng thánh khiết, làm cho hắn nhìn qua giống như một vầng mặt trời, tỏa ra ánh sáng giữa nơi hỗn độn này.

Mục Trần nhìn thân thể chừng ngàn trượng của mình, hắn có thể nhận ra được, lúc này dường như mỗi thớ thịt, mỗi khúc xương cốt, thậm chí mỗi giọt tiên huyết của hắn đều hàm chứa linh lực cường đại không cách nào hình dung.

Linh lực đó hoàn toàn bơm đầy thân thể hắn, thậm chí dù thêm một giọt nữa cũng không thể chịu đựng.

Cảm giác ấy tựa như một cái hồ, nước dâng tới đê, nếu chỉ thêm một giọt nữa, sợ rằng nước hồ sẽ đánh vỡ đê mà ra.

Lúc này, hắn đã đạt tới cực hạn dưới thiên chí tôn, theo hắn đoán chừng, bằng linh lực kinh khủng trong cơ thể hắn, lúc này nếu gặp lại cường giả chạm tới thiên chí tôn, sợ rằng chỉ một chưởng là có thể đập

Bẹp.

Tới bước này, Mục Trần đã có thể cảm giác được một vách ngăn tồn tại, vách ngăn này chắc chắn vô cùng, cản trở lại tất cả con đường tăng thực lực của hắn.

"Có lẽ đó chính là thiên chí tôn chi chướng" (bình chướng thiên chí tôn)

Mục Trần lộ vẻ mặt trầm ngâm, hiện tại hắn đã đạt tới cực hạn, nếu tiếp tục nữa, có lẽ có thể đánh vỡ bình chướng, nhưng cũng rất có khả năng thân thể sẽ bị nổ tung, đến lúc đó linh lực phản phệ, chỉ sợ cũng chính lá ngày hắn ngã xuống.

Kết cục 2 mặt đối lập như vậy, đúng là khiến lòng người e sợ, không dám thử.

Ánh mắt Mục Trần lóe lên, một hồi lâu sau, ánh mắt của hắn chợt trở nên lăng lệ, con đường tu luyện vốn lả trải qua khó khăn mài dũa, muốn đạt đến đỉnh cao nhất thì cần phải có dũng khí cùng sự sắc bén trước nay chưa từng có, hiện giờ chính là đại cơ duyên của hắn, nếu bỏ qua, thật không biết đến năm tháng nào mới có thể có cơ duyên thế này.

Nghĩ đến đây, Mục Trần sắc mặt nghiêm nghị, không còn chút do dự cùng sợ hãi nào nữa.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào trong hư vô, trầm giọng nói:" Kính xin vị diện chi linh giúp ta xé thiên chướng!"

Trong hỗn độn hoàn toàn im lặng, vài hơi thở sau, ánh sáng hỗn độn phát ra, một viên hỗn độn quang cầu chừng ngàn trượng phóng lên cao, xoay tròn rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng rơi xuống, hóa thành một điểm hào quang hỗn độn, rơi vào trong đầu Mục Trần.

Mục Trần hít sâu một hơi, hai mắt chậm rãi đóng lại.

Thành hay bại, liền xem lần này đi!