Đại Chu Tiên Lại

Chương 13: Đạo thuật




Dịch: Vong Mạng

***

Lý Mộ đứng dậy, vội vàng gọi: “Lão đại!”

Lý Thanh vẫn giữ thói quen chạy bộ rèn luyện thân thể, nhưng hôm nay mặc một bộ quần trang màu trắng ít thấy, một tay cầm kiếm, một tay cầm quyển sách, nghiêng đầu nhìn Lý Mộ rồi chậm rãi dừng bước chân, hỏi: “Ngươi ở đây chờ ta?”

Lý Mộ lộ vẻ nghiêm túc, nói thẳng vào vấn đề: “Lão đại, tối qua ta lại gặp quỷ.”

Lý Thanh kinh ngạc hỏi: “Lại có âm linh tìm ngươi xin giúp?”

“Không phải vậy.”

Lý Mộ lắc đầu rồi tỉ mỉ kể lại một lượt chuyện xảy ra tối hôm qua.

Thần sắc Lý Thanh trở nên ngưng trọng, có phần không chắc chắn hỏi lại: “Nó có thể điều khiển âm khí tấn công, thậm chí có thể dùng âm khí ngưng tụ ra quỷ trảo?”

“Là ta tận mắt thấy.” Lý Mộ gật đầu rồi lại nói tiếp: “Lão đại, thứ ta gặp tối qua là Oán linh sao?”

Thông qua Lý Thanh, hắn đã biết đại khái về Quỷ vật và đẳng cấp của Quỷ tu. Quỷ vật cấp thấp nhất, chính là Âm linh giống như Trương Vương Thị, thực lực thấp kém, chỉ đủ để duy trì hình thái linh thể, không cách nào đả thương người, thậm chí không thể hiện ra trước mắt con người.

Trên Âm linh là Oán Linh, Oán linh đã có thực lực nhất định, có thể điều khiển âm khí đả thương ngươi, trong số các vụ án ở huyện nha có không ít vụ là do Oán linh quấy phá.

“Là Oán linh. Nhưng không phải Oán linh tầm thường, có thể dùng âm khí ngưng tụ thành quỷ trảo, đạo hạnh của nó đã rất cao, chỉ thiếu chút nữa là có thể trở thành Đệ Tam cảnh Ác linh…” Lý Thanh khẽ gật đầu, giải thích.

“Ác linh!”

Lý Mộ lại càng hoảng sợ, Oán linh dù có thể đả thương ngươi nhưng người bình thường có bảy phách hộ thể nên cũng không quá e ngại. Ác linh thì khác, đó là quỷ vật có thể ngưng tụ thực thể, tạo ra tổn thương chân thật, mỗi lần Ác linh xuất hiện, huyện nha đều cực kỳ để tâm.

Lý Thanh đột nhiên nhìn Lý Mộ rồi nói: “Đưa ta xem chuỗi Phật châu.”

Lý Mộ gỡ chuỗi Phật châu trên tay xuống đưa cho nàng.

Lý Thanh cầm chuỗi Phật châu, cảm ứng một lúc rồi nói: “Nói về pháp lực thôi, chỉ e như ta cũng không phải đối thủ của Oán linh kia, may mà có vị cao nhân Phật môn đó, bằng không hôm nay ngươi đã không còn thấy được ta nữa.”

Trong mắt Lý Mộ. Lý Thanh đã là cao nhân trong truyền thuyết rồi, vậy mà cả nàng cũng không phải đối thú của Quỷ vật kia, điều này khiến lòng hắn lập tức chìm xuống tận đáy.

Hắn miễn cưỡng hỏi thêm: “Chẳng lẽ không cách khắc chế những quỷ vật kia sao?”

“Có, bất kể là Phật môn hay Đạo môn đều có phương pháp khắc chế yêu quỷ nhưng pháp lực của ngươi quá thấp, học không nổi bất kỳ Thần thông nào, mà Đạo thuật …” Lý Thanh nhìn hắn, đáp.

Lý Thanh lắc lắc đầu rồi lại nói tiếp: “Thi triển Đạo thuật dù không cần pháp lực quá thâm hậu, nhưng Đạo thuật tại bất kỳ môn phái nào cũng đều là bí thuật mà chỉ một số rất ít nhân tài mới có thể nắm giữ, bản thân ta cũng không biết. Hơn nữa, phàm là người học Đạo thuật đều phải lập Đạo thệ, không được tự ý truyền Đạo thuật của bổn môn ra ngoài, vi phạm Đạo thệ nhất định sẽ bị Thiên khiển, đây là việc mà người tu hành kiêng kỵ nhất.”

Con đường này xem như không có lối, Lý Mộ suy nghĩ một chút lại hỏi: “Có biện pháp nào tăng cường pháp lực thần tốc không?”

Lý Thanh đột nhiên nhìn hắn với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nói như răn dạy: “Ngươi phải nhớ kỹ, tu hành không có bất kỳ đường tắt nào, chỉ chú tâm theo đuổi tốc độ tu hành, không phải làm hại người khác thì chính là làm hại bản thân.”

Đây là lần đầu tiên Lý Thanh dùng ngữ điệu này để nói chuyện với hắn, Lý Mộ thoáng sửng sốt xong liền gật đầu, đáp: “Ta đã biết.”

Lý Thanh nhìn nhìn hắn, dịu giọng lại rồi nói tiếp: “Ta chỉ không muốn ngươi lầm đường lạc lối, đường tu hành dị thường gian khổ, có vô số Tu hành giả vì không chịu nổi tu hành cô quạnh mà đi đường tà, bọn họ vì tu hành mà bất chấp thủ đoạn, đoạt hồn phách, lấy tinh huyết con người, loại tà tu này trong giới tu hành, người người tru diệt. Dù cho tu vi bọn chúng rất cao thì cũng khó mà thoát khỏi chế tài, tháng trước, một gã tà tu Động Huyền cảnh đã bị cao thủ hai phái Phật Đạo liên thủ giết chết, ngay cả hồn phách cũng không thể lưu lại…”

Lý Mộ vỗ vỗ ngực, cam đoan: “Lão đại yên tâm, dù thực lực ta thấp kém nhưng sẽ không bao giờ đi làm những chuyện thương thiên hại lý kia.”

Nếu tu hành không có đường tắt, cùng lắm thì từ hôm nay trở đi, hắn ăn ở đều trong huyện nha. Hắn cũng không tin đám quỷ vật kia dám vào huyện nha hại người.

Dù sao cũng đã tính toán trường hợp xấu nhất, Lý Mộ nhất thời cũng không còn quan tâm đến yêu quỷ gì đó nữa, một lần nữa nhìn Lý Thanh rồi hỏi: “Lão đại, Đạo thuật là thứ gì vậy?”

Thần thông thì Lý Mộ biết rõ. Dời núi ngăn sông, mượn gió giăng sương, ẩn hình nặc tích, mấy thứ đó đều là thần thông Đạo gia, tích lũy pháp lực bản thân đến một cảnh giới nhất định là có thể tu tập mấy món thần thông bất phàm này, còn Đạo thuật, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới.

“Thần thông và Đạo thuật thực ra đều là pháp thuật. Chỉ có điều, thần thông là Tu hành giả dùng pháp lực bản thân thi triển, Tu hành giả có pháp lực càng thâm hậu thì uy lực của thần thông càng lớn. Còn Đạo thuật là thi pháp dẫn thiên địa lực lượng, yêu cầu đạo hạnh của người tu hành cũng không cao nhưng uy năng lại to lớn hơn.” Lý Thanh giảng giải.

Đạo thuật đem so với Thần thông thì yêu cầu pháp lực thấp hơn, uy lực cao hơn. Lý Mộ đương nhiên muốn học cái trước, chỉ có điều như Lý Thanh mới cũng nói, ngay cả nàng cũng không biết Đạo thuật, Lý Mộ càng không phải nghĩ tới nữa.

“Là ta suy nghĩ không chu toàn mới khiến ngươi gặp phải nguy hiểm.” Lý Thanh suy nghĩ một chút, đưa bội kiếm của mình cho Lý Mộ rồi tiếp: “Cầm lấy.”

Lý Mộ thoáng sửng sốt, trong ký ức của hắn, thanh kiếm này với nàng trước nay đều là vật bất ly thân.

Lý Thanh nói tiếp: “Kiếm tên Thanh Hồng, là một thanh pháp khi, mang theo nó, ngươi không cần phải e sợ yêu quỷ tầm thường nữa.”

“Cái này ngại quá…”

“Cầm lấy.”

Ngữ điệu Lý Thanh rất nghiêm túc khiến Lý Mộ đành phải nhận bội kiếm của nàng.

“Quyển sách này cũng cho ngươi.” Lý Thanh lại đưa quyển sách trên tay cho hắn rồi nói thêm: “Trên này có ghi một chút sự tình trong giới tu hành, ngươi có thời gian thì xem qua một chút, đây đều là những thứ ngươi nên biết.”

Trong khi nói chuyện với Lý Thanh, Lý Mộ ý thức được hắn đối với chuyện trong giới tu hành biết được quá ít, tiễn nàng đi rồi, hắn liền dựa cửa, sốt sắng mở cuốn sách trong tay ra.

Tu hành Cửu Cảnh, Hạ Tam Cảnh, Trung Tam Cảnh, Thượng Tam Cảnh, Hạ Tam Cảnh chính là Luyện Phách, Ngưng Hồn, Tụ Thần, Trung Tam Cảnh là Thần Thông, Tạo Hóa, Động Huyền...

Thần Hành Phù, Dẫn Lôi phù, Tầm Quỷ phù, Chỉ Diên Truyền Tín, Tiên Nhân Chỉ Lộ...

Hô Phong chú, Dẫn Lôi chú, Huyết Sát chú...

《 Đạo Kinh 》, Đạo Hiệt, Đạo thuật...



Trong quyển sách này không chỉ ghi chi tiết các cảnh giới tu hành của Đạo môn mà còn có mấy loại phù triện mang công dụng đặc thù rồi thủ ấn, chưởng quyết, và cả lịch sử phát triển của Đạo môn…

Hơn ngàn năm trước, bách gia tranh phong, Đạo môn cũng chỉ là một nhà trong số đó, về sau nhờ Đạo môn truyền thừa và phát triển, cuối cùng các tiền bối Đạo môn biên soạn ra một bộ Đạo Kinh, kinh này ẩn chưa vô số bí điển Đạo Môn, về sau trở thành cương lĩnh tu hành của người trong Đạo môn.

Đạo Kinh chia Nội – Ngoại hai quyển. Quyển Ngoại thì nội dung hỗn tạp, đa dạng, đề cập đủ thứ từ phù lục, luyện đan, trận pháp, xem bói đến thần thông…vv… Đây cũng chính là nền tảng hình thành các nhánh của Đạo môn ngày nay. Đạo Kinh quyển Nội ghi chép Chân Ngôn vốn có uy lực lớn của Đạo gia, phối hợp thi triển thủ ấn thì chỉ cần một chút pháp lực là có thể dẫn phát thiên địa cộng hưởng, hậu nhân gọi là Đạo thuật.

Quyển Ngoại Đạo Kinh được lưu truyền rộng rãi, người người đều có thể tu tập, cũng không phải bí mật gì, còn quyển Nội ghi chép rất nhiều Đạo thuật ở bên trong thì bị tất cả các tông phái Đạo môn cất giấu rất kỹ, tuyệt không dễ dàng để người ngoài thấy được.

Vậy nên, ngay cả khi thủ ấn Đạo môn lưu truyền rộng rãi, rất dễ có được nhưng không biết Chân Ngôn trong quyển Nội dẫn tới không cách nào dẫn động thiên địa cộng hưởng thì cũng chỉ là vô ích.

Lý Mộ thở dài, hắn chưa từng thấy Đạo Kinh nhưng Đạo Đức Kinh thì cũng biết được mấy câu, không biết tên sách khác nhau một chữ, nội dung có dùng được hay không?

Trời xui đất khiến, hắn đặt quyển sách qua một bên, mô phỏng thủ ấn Đạo thuật nào đó trên sách, vận chuyển một chút pháp lực yếu ớt tới tay rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đạo…”

“Ầm!”

Hắn mới nói được chữ đầu tiên, liền có một cỗ lực lượng cường đại khó tả bỗng nhiên từ hư không xuất hiện. Lý Mộ phun một ngụm máu tươi, sau đó mặt mũi tối sầm, không còn biết gì nữa…

Cùng lúc đó tại huyện nha Dương Khâu huyện, Lý Thanh đột nhiên đưa tay áp lên ngực, cảm thấy tim thình lình đập nhanh không rõ nguyên do.

Chu bộ đầu từ nha phòng đi ra, trên mặt xuất hiện vẻ mê mang.

Tại một thôn xóm vắng vẻ bên ngoài huyện, một lão đạo lôi thôi đang biễu diễn trò ‘Giấy trắng sinh chữ’ cho mấy nông phụ xem, bỗng nhiên rùng mình, ngẩng phắt đầu nhìn lên bầu trời, mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Bạch Vân sơn, Bắc quận.

Đạo môn hiện tại tổng cộng có Tam phái Tam tông, trong đó, tổ đình Phù Lục phái chính là ở đỉnh Bạch Vân sơn.

Bạch Vân sơn, thiên phong cạnh tú(1), mây mù lượn quanh, từng dãy kiến trúc rộng lớn như cung điện ẩn hiện sau làn mây, nhìn vào trong đó có thể lờ mờ thấy không ít bóng người…

Ô...ô...n...g!

Một tiêng chuông bất ngờ vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, đồng thời mây mù trên núi cũng bắt đầu quay cuồng không yên, tựa như sôi trào.

Tất cả các điện đều xôn xao, không bao lâu, từng thân ảnh từ Đạo cung khắp nơi bay ra, tề tụ về ngọn núi chính.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

“Đạo chung sao vô cớ lại kêu?”

“Chẳng lẽ có Đạo thuật mới xuất thế, không biết vị sư thúc nào?”



Khi mọi người đang bàn luận, một lão giả râu tóc bạc trắng, bộ dáng tiên phong đạo cốt lăng không xuất hiện trước mặt.

“Bái kiến Chưởng giáo!”

Một đạo sĩ trung niên bước lên trước, nghi hoặc hỏi: “Chưởng giáo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Đạo chung vì sao đột nhiên kêu vang?”

Lão giả khẽ đảo tay, tức thì một trang sách dáng dấp cổ xưa đột nhiên xuất hiện nằm lơ lửng trên lòng bàn tay lão.

Mọi người thấy trang sách kia, trên mặt ai ai cũng lộ ra vẻ kính sợ. Trang sách đó chính là một phần của Đạo Kinh, trên đó có ghi chép rất nhiều Chân Ngôn Đạo thuật, là nền móng của Phù Lục phái, được gọi là ‘Đạo Hiệt(2)’…

Chỉ có điều, Đạo Hiệt mà thường ngày họ coi như Thánh vật, giờ phút này đang rào rào rung động, tựa như đang run rẩy khiến linh khí thiên địa nơi đây rơi vào một vùng hỗn loạn…

Vô số kẻ lộ vẻ kinh ngạc, rốt cuộc là thứ gì có thể hiện Đạo Hiệt thuộc Đạo Kinh nhất mạch phải run rẩy?

Đạo chung vô cớ kêu vang, Đạo Hiệt sinh dị tượng, tình cảnh quỷ dị này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của mọi người…

Không biết qua bao lâu, lực lượng thiên địa hỗn loạn mới chậm rãi ngưng lại, Đạo Hiệt trong tay lão giả cũng từ từ bình tĩnh. Lão đưa mắt nhìn về phía xa xa, lẩm bẩm tự nói: “Đạo Kinh run rẩy, mới thấy lần đầu, không biết là phúc hay họa…”

Huyện thành Dương Khâu huyện.

Liễu Hàm yên và tiểu nha hoàn bước ra ngoài cửa sân. Tiểu nha hoàn nhếch mắt lên, nhìn xéo mặt đất chỗ bên cạnh, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, chỗ đó có người nằm…”

Chú giải:

1. Thiên Phong Cạnh Tú: Ngàn núi cạnh tranh khoe vẻ đẹp.

2. Hiệt là trang sách.