Đại Ca

Chương 27




Quán cơm tầm hai ba giờ chiều luôn vắng khách, Ngụy Chi Viễn làm nhân viên phục vụ bưng bê cũng khá rảnh, vậy nên một ngày nọ, với khuôn mặt ngây thơ, nó hỏi chủ quán có thể cho nó mượn di động chơi trò rắn săn mồi không, chủ quán chẳng hề để ý đưa cho luôn.

Ngụy Khiêm nghiên cứu bản đồ và hệ thống xử lý rác thải của thành phố suốt một tuần, Ngụy Chi Viễn liền chơi rắn săn mồi tròn một tuần… và truyền một số tin tức cho Tam Béo.

Tin thứ nhất đơn giản: Anh Tam, cứu mạng, đừng nhắn lại, nhận được thì chín giờ tối gọi điện thoại cho anh hai em, cúp sau một hồi chuông – Tiểu Viễn.

Tin thứ hai, Ngụy Chi Viễn để lại tên thành phố và địa chỉ, ghi chú rõ: đừng nhắn lại, đừng tìm tụi em, tự mình kiếm chỗ ở, đến rồi thì gọi điện thoại cho anh hai em, cúp sau hai hồi chuông.

Ngày thứ tư, Ngụy Khiêm nhận được hai tiếng chuông của Tam Béo.

Thế là Ngụy Chi Viễn theo chỉ thị của Ngụy Khiêm, gửi cho Tam Béo tin thứ ba: Tìm một con chó to, xong thì gọi điện thoại cho anh hai em, cúp sau ba hồi chuông.

Ngày cuối cùng, Ngụy Khiêm điều chỉnh trạng thái thân thể cho thật tốt, chuẩn bị đến sàn đấu.

Gã dậy từ sớm, nhân lúc Ngụy Chi Viễn còn chưa tỉnh, cầm bút đen vẽ một con rùa nhỏ trên mu bàn tay thằng bé.

Ngụy Khiêm đã xem một lần từ đầu đến cuối quyển sách toán cũ kia, đồng thời còn bắt chước chủ cũ vẽ cả đống rùa ghi chú, thoạt nhìn phải được đến tám chín phần chân truyền của vị “Thần Quy chân nhân” nọ, vẽ giống như in vậy.

Vẽ xong, Ngụy Khiêm mặc quần áo, bỏ đi cùng tiên khí mờ ảo.

Cùng lúc đó, Tam Béo dắt theo một con chó to, đã lén lút tìm kiếm suốt một ngày một đêm ở ngoại ô phía Tây thành phố.

Một chiếc xe bán tải chạy đến, Tam Béo cuống quýt né tránh đèn xe, kéo dây xích chó, bắt nó cùng rụt đầu trốn với mình, cảnh giác chờ xe chạy qua.

Con chó thè lưỡi, thấy Tam Béo kề cái mặt ngấn mỡ với vẻ sợ hãi lại gần, thuận tiện liền liếm hắn một cái.

Chờ xe chạy đi rồi, Tam Béo mới nổi giận quát nó: “Mẹ kiếp mày vừa ăn cứt xong đó!”

Con chó hiển nhiên chẳng cảm thấy có vấn đề gì về vệ sinh, vẫy đuôi sủa: “Gâu!”

Tam Béo lo lắng nhìn con chó này, chẳng biết cớ làm sao, nó trông rõ là cao to “đẹp trai”, nhưng “IQ” hiển nhiên thấp hơn đồng loại: “Cưng à, tao đã phí một ngày ở đây rồi, không tìm được khéo thằng ôn Ngụy Khiêm kia sẽ toi mất thôi.”

Chó… thôi cứ tạm thời kêu nó là chó Sung Sướng đi – con Sung Sướng hớn hở kéo hắn chạy về phía trước, nhảy nhót “gâu” tiếng nữa, giống như vui vẻ nói: “Cho chết cha thằng ôn đó đi!”

Tam Béo thở dài thậm thượt: “Thì ai nói gì đâu, thằng oắt đó phiền thấy mẹ, tao cũng muốn kệ cho nó chết lắm chứ bộ, chẳng biết lần này lại gây họa gì nữa – tìm xác ở phía Tây, anh Tam mày rõ ràng đóng hài mà mẹ kiếp bắt tao lặn lội đường xa đến làm khách mời trong phim kinh dị!”

Con Sung Sướng đột nhiên dừng lại, thần kinh của Tam Béo tức khắc căng cứng: “Sao vậy? Ở gần đây hả?”

… Kết quả chỉ thấy nó giơ chân tè vào một gốc cây.

Tam Béo: “…”

Lúc này Tam Béo mới phát hiện, con Sung Sướng đã kéo hắn đến một nơi địa thế khá cao, có thể vừa vặn trông thấy nhà máy xử lý rác thải bên dưới, mùi hôi xộc trời, cũng chẳng biết con Sung Sướng có cái mũi nhạy hơn loài người bao nhiêu lần, trong điều kiện thế này sao còn có thể giữ được bản sắc anh hùng vui hơn hớn.

Tam Béo nheo mắt nhìn xuống, hắn đột nhiên phát hiện, có mấy thùng rác to màu sắc bất đồng chưa bị xử lý cùng số rác khác, chiếc xe bán tải ban nãy đi ngang qua đậu kế nhà máy xử lý rác, mấy người xuống xe khiêng số thùng này lên rồi lái đi.

Đó tuyệt đối không phải người của nhà máy xử lý rác thải, Tam Béo thấy rõ – chịu làm việc ở nơi đây, hầu hết là những người đã có tuổi, chẳng mấy thanh niên có thể làm nổi việc này.

Mà mấy người này thì trẻ khỏe, trông rất có sức vóc, dễ dàng khiêng những thùng rác thoạt nhìn cực nặng lên xe.

Chỉ chốc lát, xe đã đi mất.

Tam Béo ngồi xuống lấy bản đồ ra, nói nhỏ với con Sung Sướng: “Không đúng, trên bản đồ nói bên đó chỉ là một khoảng đất trống chứ không có gì khác.”

Con Sung Sướng chẳng buồn để ý, cứ lôi hắn đi.

Tam Béo: “Được, thế thì nghe lời mày, đi tiếp!”

Tam Béo khom lưng như mèo, dọc đường cẩn thận né tránh, phân biệt vết bánh xe và phương hướng, nhờ vào mũi chó để lần theo dấu vết chiếc xe, trời sắp sáng hắn mới tìm được một loạt công trình kiến trúc phi pháp, dường như là xưởng rèn sắt trái phép, chiếc xe bán tải đã chạy đi, mấy thùng rác lại xếp ngay bên ngoài, nắp bị mở ra, một thùng bất cẩn đổ mất, bên trong trống không.

Tam Béo thò đầu cẩn thận nhìn vào thùng rác đổ, thấy nó sạch sẽ đến vô lý.

Trong thùng rác cái gì cũng có, đặc biệt là một số thứ chảy nước, tuyệt đối không thể sạch bong như cái thùng này, chắc chắn nó đã chứa thứ khác.

Tam Béo có dự cảm không tên, hắn cảm thấy mình đã tìm đúng nơi rồi.

Cho đến lúc này, hắn mới phát hiện sự bất thường của con Sung Sướng.

Con Sung Sướng trợn tròn hai mắt, lông dựng đứng, nhe hàm răng sắc nhọn về hướng một loạt thùng rác, móng vuốt cào mặt đất đầy bất an, động tác nằm giữa chạy trốn và công kích – chắc chắn nó đã ngửi thấy gì nên sợ hãi rồi.

Sáng nay quán cơm Ngụy Chi Viễn làm có một người khách kỳ lạ, vừa mở quán hắn đã vào gọi một bát mì, chỉ ngồi đó như giết thời gian chứ cũng chẳng vội ăn.

Ông bà chủ đều hơi sợ, bởi người bình thường không ai lại đến ăn một bát mì vừa nóng vừa cay vào cái giờ chẳng phải sáng cũng chẳng phải trưa, sau lớp áo ba lỗ của vị khách nọ thấp thoáng lộ ra một góc hình xăm, tóc nhuộm vàng hoe, trông không giống người đàng hoàng.

Hôm nay Ngụy Chi Viễn giữ di động của Ngụy Khiêm, để chế độ im lặng, chờ tin tức của Tam Béo.

Nếu tìm được thì Tam Béo sẽ cho chuông đổ một lần, làm xong xuôi thì Tam Béo sẽ gọi thêm lần nữa.

Tiếng chuông lần đầu tiên vào sáng sớm đã qua, nhưng lần thứ hai mãi vẫn chưa đến, Ngụy Chi Viễn rốt cuộc không nhịn được hơi sốt ruột.

Mà khi nó đang cúi đầu nhìn di động, người khách kỳ lạ kia không biết đứng dậy từ lúc nào, lén lút đến gần nó.

Ngụy Khiêm đã đánh xong trận thứ hai.

Ban nãy vừa lên đài gã đã phát hiện sự bất thường. Ngụy Khiêm làm đả thủ đã quen, chỉ cần một người đứng trước mặt, cơ bản có thể ngay lập tức cảm nhận được đối phương có sức uy hiếp hay không. Trận thứ hai gã lên một bậc theo quy định, đối thủ đương nhiên nên mạnh hơn, nhưng người này không lợi hại hơn đối thủ của trận đầu chút nào.

Ngụy Khiêm quật ngã người này dễ như trở bàn tay.

Khán giả thất vọng huýt sáo inh ỏi – bởi trong mắt người ngoài nghề thì đối thủ của Ngụy Khiêm cực kỳ cao to, cơ bắp cuồn cuộn.

Nhưng chỉ có người tự mình lên đài mới biết, cơ bắp của hắn ta thật sự quá to, y hệt thầy dạy thể dục thẩm mỹ vậy, cơ bắp to quá cũng giống như thịt chết, hạn chế nghiêm trọng tốc độ ra tay, ngoại trừ chịu đòn thì hầu như không có tác dụng gì.

Ngụy Khiêm lau mồ hôi, chuẩn bị quay lại phòng thay đồ.

Gã vừa xuống đài thì Triệu Lão Cửu thở hồng hộc chạy tới, túm tay lôi gã vào góc, mới đầu vờ lo lắng nhìn gã từ trên xuống dưới, sau đó làm bộ làm tịch thở phào, vỗ vai gã nói: “Ôi người anh em, không sao là được, không sao là được.”

Ngụy Khiêm biết, sự việc chính thức đến rồi.

Gã không biến sắc, làm bộ ngỡ ngàng hỏi: “Hả?”

Triệu Lão Cửu vỗ đùi cái đét: “Ôi, chú nói cái bọn này nuôi làm gì hả… ban nãy chúng nhầm lẫn đấy! Đối thủ của chú căn bản không phải cấp thấp mà là cấp trung, tay to con đó phải nặng gấp đôi chú ấy chứ! Hồi nãy Cửu ca chỉ sợ chú có chuyện gì…”

Ngụy Khiêm cười khẩy trong bụng, ngoài mặt lại phối hợp làm bộ há hốc mồm.

Hình như Triệu Lão Cửu đột nhiên nhớ tới điều gì, lấy ví da rút ra một xấp nhân dân tệ dày cộp – trông rất dày, Ngụy Khiêm lật qua là biết, ít nhất phải hơn hai vạn.

“Phí ra sân và tiền thưởng thắng trận lần này, cho theo cấp bậc của chú, mỗi loại một vạn đồng, còn năm ngàn là Cửu ca cho riêng, ôi, Cửu ca có lỗi với chú, nếu không phải anh không theo dõi sát sao thì đã không để chú phải khổ.”

Ngụy Khiêm làm bộ làm tịch từ chối một phen, cuối cùng “thất bại” đúng như mong đợi, đem cất tiền vào túi, Triệu Lão Cửu vừa lòng mà ân cần nhìn gã: “Có triển vọng lắm! Đi nào, đi thay quần áo nào.”

Ngụy Khiêm sớm đoán trước các tình huống – đương nhiên, hơn hai vạn đồng là khoản cả đời gã chưa từng thấy, là một kẻ mê tiền đủ tư cách, gan gã run rẩy, đầu óc nóng lên cũng rất bình thường, nhưng nhanh chóng bị ý chí mạnh mẽ kéo về.

Gã rời khỏi đài thi đấu cực kỳ thong thả, nửa đường dừng lại quay đầu nhìn Triệu Lão Cửu một cái, phát hiện hắn ta nở nụ cười đắc ý nhìn theo mình.

Không biết tìm đâu ra một con gà thiến, để gã cho rằng mình đánh bại trung cấp, sau đó dùng tiền để gã tự liều hơn, thậm chí trận tiếp theo cam tâm tình nguyện vượt cấp?

Không thể, đả thủ chân chính đều phân được ai mạnh, ai chỉ hung ác ngoài mặt, trận vừa rồi họ sẽ chỉ cho là may mắn, mấy ai chịu vì hai vạn năm ngàn đồng trong túi mà bí quá hóa liều?

Chắc chắn có, nhưng những người này thông thường cần rất nhiều tiền, thí dụ như mấy kẻ hút chích, vay nặng lãi hoặc là nuôi người bệnh nặng, mà họ cũng sẽ không chỉ ký hợp đồng ba trận thôi.

Với phần lớn quyền thủ cấp thấp ký ba trận, khoản thu nhập của trận này đã vượt qua mong muốn, tuyệt đối không nhiều người can đảm liều thêm một trận nữa.

Đây là ném tiền xuống nước, là bánh bao đánh chó, Triệu Lão Cửu không thể ngu như vậy.

Đầu óc Ngụy Khiêm bình tĩnh chưa từng có, hoạt động gần hết tốc lực, rồi gã đột nhiên dừng bước.

Câu “đi thay quần áo nào” của Triệu Lão Cửu chợt vang vọng trong tai, Ngụy Khiêm đã nghĩ ra chỗ nào bất thường – là phòng thay đồ!

Kể từ lần đầu tiên, Ngụy Khiêm đã lờ mờ cảm thấy đài thi đấu xây dựng rất lạ.

Theo cách nghĩ thông thường, đài thi đấu cấp bậc liền nhau nên nằm cạnh nhau, cũng tiện cho khán giả, đài thi đấu cấp bậc khác quả thật sắp xếp như vậy, nhưng cấp thấp thì không.

Đài thi đấu cấp bậc thấp nhất sát cửa chính, mà cấp bậc thứ hai lại ở trong cùng.

Vậy thì, quyền thủ cấp hai muốn về phòng thay đồ, nhất định phải băng qua một lối nhỏ hẹp dài, nơi đó cực kỳ chật chội, chỉ cho một người qua, bên trong tối đen, nghe nói đèn hỏng còn chưa sửa.

Mà các tuyển thủ khi lên đài đi từ bên ngoài để khách quý được nhìn rõ, xuống đài lại có quy định khác, phải xuống theo lối cho quyền thủ để tránh cản trở tầm mắt khách quý – họ không trêu vào nổi khách quý.

Nói cách khác, quyền thủ cấp hai xuống đài chỉ có lối đó, mà con đường hẹp dài tối om kia đã ở ngay trước mặt Ngụy Khiêm.

Tiền và… huyết tính.

Trong tích tắc, Ngụy Khiêm đã hiểu cách Triệu Lão Cửu làm việc này.

Thử tưởng tượng nếu một quyền thủ nghèo kiết xác, may mắn giành được khoản tiền lớn chưa từng thấy, mừng rỡ như điên đi vào lối này, vào trong cùng thì đột nhiên bị đánh lén, gã sẽ thế nào?

Nếu tên kia không chỉ ra tay đánh gã, còn cướp hết tiền, gã lại sẽ thế nào?

Bất ngờ bị đánh lén trong bóng tối sẽ tạo thành chấn động cực mạnh cho tâm lý, mà một người vừa thắng trận, máu vẫn chưa nguội, tuyệt đối không sợ hãi vì bị tấn công, gã sẽ chỉ phẫn nộ, thậm chí thù hận, sự phẫn nộ mất khống chế mới nhen lên cảm giác bành trướng lý trí vốn khống chế được.

Huống chi còn có tiền.

Không có tiền thì thôi, nhưng đã có được lại bị cướp khỏi tay, ai cũng phải bị chọc giận… Huống chi những người như họ, họ sẽ phát điên.

Đơn giản thô bạo, nhưng chắc chắn có hiệu quả bất ngờ.

Lòng bàn tay Ngụy Khiêm ướt sũng mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, một người thấp giọng hỏi ở đằng sau: “Sao còn chưa đi?”

Ở phía Tây, Tam Béo nổi hết da gà.

Đến tận bây giờ, Tam Béo vẫn chưa biết Ngụy Khiêm và Ngụy Chi Viễn rốt cuộc có chuyện gì, chỉ biết hai thằng ôn con này chẳng nói tiếng nào đã chạy mất tăm, làm bà Tống lo cuống cà kê, không còn mắng hắn là thằng mập nữa, mỗi ngày thấy hắn đều phải hỏi một thôi một hồi y như chị Tường Lâm(1) vậy.

Tam Béo cũng sốt ruột, chuyện Mặt Rỗ đã xảy ra một lần, tuy ngoài miệng không nói nhưng Tam Béo đã có bóng ma tâm lý rồi.

Đã vậy lại còn phải nghe bà Tống lải nhải suốt ngày, càng khiến hắn không chịu nổi.

Cho đến khi hắn nhận được tin nhắn gửi từ số lạ với giọng điệu của Ngụy Chi Viễn.

Tam Béo mua vé từ bọn cò mồi chạy đến ngay hôm ấy, vẫn thấp tha thấp thỏm một cách cực đoan, đặc biệt là khi nhận được tin tức tụi Ngụy Khiêm nhờ hắn tìm xác.

Đương nhiên, chữ “xác” khi nằm trên giấy mới chỉ khiến Tam Béo bất an và lo lắng… Khi tận mắt nhìn thấy những xác chết hàng thật giá thật đó, hắn mới ngay lập tức sợ vỡ mật.

Tam Béo và con Sung Sướng lẻn vào xưởng phi pháp, hình như có thể cảm thấy sự sợ hãi và dè dặt của nhân loại bên cạnh, dọc đường con chó lại không sủa tiếng nào, số khác chắc đã lái xe đi rồi, bên trong chỉ còn một người đàn ông trung niên canh chừng.

Tay trung niên ở trong một gian phòng nhỏ u ám, Tam Béo nhìn qua, thấy đó là một từ đường đơn giản, thờ một tượng Phật, hắn ta đang run rẩy thắp hương phục lạy, một đống phế liệu ngổn ngang trong sân, Tam Béo và Sung Sướng cẩn thận tránh đám đồng nát đó, chạy đến một nơi dường như là để chiết xuất dầu.

Kẻ nhát gan vào đó chắc phải sợ vãi đái luôn – nơi đó có một loạt máng chất toàn xác chết, mặt quay ra ngoài, mắt trợn ngược, miệng há hốc, số xác ngoài cùng vẫn còn cứng, trong cùng thì đã bốc mùi do thời tiết nóng ẩm của Quảng Đông… Máng còn chưa xếp đầy, có lẽ chờ đầy mới thiêu luôn một thể.

Tam Béo lập tức ngã ngồi xuống đất, đồng thời, con Sung Sướng sợ hãi tột cùng sủa “gâu” một tiếng.

  1. Chị Tường Lâm là nhân vật trong tác phẩm Chúc phúc của Lỗ Tấn.