"Cái này là bình sữa cho đứa bé, còn có sữa bột cùng tã giấy, đều chuẩn bị xong!"
"Ừm, cái này để ở chỗ này, chụp ảnh làm kỷ niệm!"
Tiểu Lan cầm máy quay phim, từ cửa phòng bệnh đi vào: "Nào, mọi người nhìn nơi này, chị Thất và anh rể nhìn vào đây, Tiểu Hải chưa chào đời, đây chính là ba mẹ của cháu, hiện tại cháu vẫn còn ở trong bụng, chẳng mấy chốc sẽ ra đời, xem bụng của mẹ cháu, có phải rất lớn hay không? Đó chính là cháu !"
Ma Tử lắc lắc bình sữa, nhìn ống kính cười nói: "Cháu xem cháu rất hạnh phúc, nhiều người chờ cháu như vậy, có phải cha của cháu rất đẹp trai hay không? Có phải mẹ cụng rất đẹp hay không? Còn có dì, dì là dì Ma Tử của cháu !"
"Còn có cậu, là cậu Lộ Băng! Đây là cậu Đông Phương Minh của cháu !"
Trình Thất bất đắc dĩ nhìn về phía chồng: "Bọn họ yêu đến hồ đồ!"
Lạc Viêm Hành nhíu mày: "Anh cảm thấy rất tốt!" Bàn tay không nỡ rời đi, vuốt ve cái bụng nhô lên, quá đáng tiếc nhìn anh không thấy, nhưng cảm nhận được sinh mạng đứa bé.
"Em tin có một ngày anh sẽ nhìn thấy được đấy!" Một cô gái nào đó đè lại tay của người đàn ông, chờ đứa bé ra đời, cô sẽ dẫn anh đi gặp sư bá, cô không thể ích kỷ như vậy, mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu thương anh thì phải thỏa mãn tất cả ước mong của anh, nhưng lúc đó còn có dũng khí đi với anh sao?
Thật ra cô không có đẹp như vậy, là cô gái rất bình thường, nhưng nếu anh nhìn thấy, anh sẽ biết mình hơn người dường nào, không ai bằng.
Mỗi lần cùng anh nói đến màu sắc thì cũng vô cùng đau lòng, cô quyết định, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn cho anh được thấy ánh sáng, tự mình phân biệt được màu sắc của hoa, cấu trúc ngôi nhà, hình dáng đứa bé. . . . . .
Lạc Viêm Hành trở tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô gái, kê vào lỗ tai nói: "Nếu như không nhìn thấy mới có thể ở chung một chỗ với em, anh tình nguyện trọn đời cũng không mở mắt!"
Cô gái áy náy cắn chặt môi dưới, anh đối xử với cô tốt như vậy, mà cô lại vì ham luốn của bản thân. . . . . . Không nói thêm nữa, cười nhìn về phía bọn thủ hạ ở cuối giường liến thoáng không ngừng, đúng vậy, con trai thật hạnh phúc, nhiều người như vì sao vây quanh trăng sáng, cô tin tưởng nó sẽ là đứa bé vui vẻ nhất trên thế giới, chờ quay phim xong, kéo người đàn ông về phía sau nói: "Không phải anh muốn đi Los Angeles sao? Còn không đi?"
“Đợi chút nữa!”
Cô biết anh không nỡ, cũng không nói toạc ra: “Đi sớm về sớm, còn chừng mười ngày nữa đã sang năm mới rồi, nhất định phải bình an trở về, em và con chờ anh, nhất định phải bình an, em và con cũng không thể không có anh!”
Lạc Viêm Hành cưng chiều siết chặt chóp mũi cô gái: “Giống bà mẹ già lúc nào vậy? Vậy thì tốt, anh đi đây!” Khom lưng đặt nụ hôn ở trên trán người yêu, lúc này mới xoay người đi.
“Chồng à!”
Trình Thất đột nhiên ngồi dậy, từ lúc cầm giấy kết hôn đến nay, lần đầu tiên gọi như vậy, cô cũng không biết vì sao có phản ứng này, nhìn bóng lưng dừng lại, cười nói: “Em cũng yêu anh, sẽ không chạy loạn nữa, anh có thể yên tâm!”
Một khi người đàn ông nào đó không quay đầu lại, anh sợ một khi quay đầu lại, sẽ thật muốn vứt bỏ bang hội, không để ý, chỉ thỏa mãn gật đầu một cái, sau đó biến mất khỏi phòng.
“Thật buồn nôn!” Trình Thất vén tóc qua vai, hoàn hảo trong phòng không ai, nếu không mắc cỡ chết, chờ chị tới, còn sống thật tốt, không giống phòng bệnh bình thường, là cha nuôi nói bố trí theo phòng ngủ trong nhà, ngược lại không giống như nằm viện mà giống như nghỉ phép, chỉ là sinh đưa bé, cần phải như vậy sao?
Thời gian trôi thật giống như cát chảy qua đầu ngón tay, mới thoáng đó đã qua mười ngày, mắt thấy bên ngoài khắp nơi dán câu đối năm mới, thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo, mà đến nay người đàn ông cũng chưa trở về, bên ngoài phòng đêm lạnh như băng, mặt đất phủ lên một tầng tuyết dày đặc, thỉnh thoảng một cơn gió lạnh thổi qua, trên cây đại thụ rơi xuống từng đống cầu tuyết.
Bên trong phòng bệnh ánh đèn sáng rực rỡ, cô gái lấy điện thoại di động, không biết tại sao ba ngày trước đã mất đi liên lạc, không phải nói hai ngày sẽ trở về sao? Cũng ba ngày rồi, Lạc Viêm Hành, anh không thể thất hứa, đã nói cùng nhau chờ đứa bé ra đời, cảm thấy bụng mơ hồ đau đớn, không hề để ý, bác sĩ nói chưa thấy dấu hiệu sắp sinh, trừ khi thật rất đau.
Ở một đầu khác thế giới, Lạc Viêm Hành nóng lòng trở về, trong đầu đều là tiếng trẻ con khóc, ra khỏi khu vực không cách nào liên lạc, điện thoại cũng không kịp gọi, bước lên máy bay trực thăng, không đợi máy bay bay cao, lấy điện thoại di động ra muốn gọi thì thân máy bay giống như bị mất khống chế, bắt đầu rơi xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
Đi theo chỉ có Bạch Diệp Thành, đã nhận ra có cái gì không đúng, đứng dậy nắm một khẩu súng giận dữ hét: “Giở trò quỷ gì?” Mà người ở phòng lái lại không quay đầu lại, tiếp tục bình tĩnh điều khiển.
Trong căn phòng bí mật, Khâu Hạo Vũ nhìn camera, khẽ nhíu mày: “Là anh ta đang giở trò quỷ!”
“Ông già, ông ở đây làm gì?” Bạch Diệp Thành vô cùng khoảng sợ xông tới bắt được tay của người đàn ông, sau khi nhìn gương mặt quen thuộc trở nên xa lạ, biết bên trong nhất định có ẩn tình, nhanh chóng rút súng nhắm ngay cái ót kia: “Ông là ai?”
Mặc dù máy bay chạm đất, cũng không có tổn thất bao lớn, cách mặt đất cũng không quá cao, nhưng ông ta muốn làm gì?
Ông già không thèm để ý chút nào bị súng chỉ vào đỉnh đầu, tiếp tục lái, thậm chí lộ ra chút khinh thường: “Không muốn chết, tốt nhất hãy tôn trọng một chút!”
Ông ta nói không sai, nơi này, không người nào có thể khống chế đồ chơi này: “Rốt cuộc ông là ai?”
“Ha ha, tôi là ai? Tôi cũng không biết tôi là ai, Long Hổ Hội các người thật là có bản lĩnh, mười hai năm rồi, đợi ở Long Hổ Hội mười hai năm rồi, vẫn vô ích!” Mất mát lắc đầu, thấy đối phương không hiểu, ánh mắt sắc bén léo lên: “Tôi và các người không oán không thù!”
“Vậy ông đang làm gì?” Bạch Diệp Thành buộc chặt đôi tay, càng đè thấp họng súng, bởi vì anh ta thấy máy bay tiến vào một khe núi, cứ rơi xuống như vậy, nhất định tan xương nát thịt.
Dường như ông già cũng không quan tâm đến sống chết, khổ sở nói: “Nghe nói đến tổ chức Lam Diễm chưa?”
Khâu Hạo Vũ nghĩ đến cái gì, từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tài liệu bốn người kia tiếp xúc trong thời gian trước!”
Lạc Viêm Hành cũng không biết máy bay tới nơi nào, anh chỉ biết nguy hiểm đang đến gần, cởi dậy an toàn, nắm tay vịn ghế nằm, chuẩn bị nhảy ra thân máy bay bất cứ lúc nào.
“Ông chính là người tổ chức Mafia Italia mà bọn họ cố gắng muốn hợp tác?” Làm sao có thể? Lão Chu cũng làm cơ trưởng phi hành đoàn gần mười hai năm, vẫn bình an vô sự, cũng bởi vì không có đào được góc tường? Hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía thủ hạ ngủ say ở ghế lái phụ: “Đứng lên!”
“Vô dụng, cậu ta đã chết! Ông già cười tà một tiếng, cũng không có ý định lái nữa, có chút thích thú lắc đầu cười nói: “Mười hai năm, lại tìm không ra một chút cơ hội, cuối cùng còn phải rơi vào cảnh cùng hủy diệt, không sai, tôi chính là người của tổ chức Lam Diễm, em trai tôi là kẻ đứng đầu trong tổ chức, nhưng Long Hổ Hội các người quá ích kỷ, ăn thịt ngay cả canh cũng không chịu bỏ lại cho chúng tôi, hôm nay có bao nhiêu bang hội muốn diệt trừ các người? Tôi tính toán, ít nhất không dưới một ngàn chứ? Muốn sinh tồn, nhất định phải hợp tác cùng các người? Quá buồn cười, đã nói rõ ràng, hàng năm không chiếm được lợi ích, còn phải không ngừng đưa tiền mồ hôi nước mắt cho các người, tại sao?”
Bạch Diệp Thành gắt gao nhìn chằm chằm bàn điều khiển, anh ta phải dùng thời gian ngắn nhất tìm hiểu vật này, làm thế nào? Anh ta không có học lái máy bay, không biết có khác với xe ở chỗ nào, một tay nắm giữ tay điều khiển, không dài dòng: “Tôi không cần biết ông là ai, không muốn dòng họ của ông chôn theo cùng ông, lập tức quay lại!”.
Ông già cười nhạo một tiếng: “Tôi cũng chết rồi, bọn họ có chết hay không, có quan hệ gì với tôi? Hơn nữa giết chết các người rồi, bọn họ sẽ gia nhập Lam Diễm, những bang hội khác cũng vì chúng tôi mà vẻ vang!”
“Ông quả thật chính là người điên!” Bạch Diệp Thành vô cùng tức giân níu cổ áo người đàn ông, giận dữ hét: “Lập tức quay lại cho tôi!”
“Xem đi, chết đã đến nơi còn lớn lối như thế, không có ích lợi gì, trước khi xuất phát cũng đã bị phá hư rồi, không ngờ Long Hổ Hội lại hủy ở trong tay tôi, ha ha ha ha!”. Vô cùng hưng phấn điên cuồng vỗ ngực ông ta hết cách rồi, mặc kệ ông ta làm như thế nào cũng không thể thoát thân, lần trước muốn giữa đường đẩy Lạc Viêm Hành xuống, nhưng ông ta cũng không muốn trốn thoát liên quan, Long Hổ sẽ không bỏ qua cho ông ta, mười hai năm rồi, mỗi lần đều có cơ hội chôn theo, nếu như chịu nhường cho một chút canh mà không phải lựa chọn bóp chết Lam Diễm, có lẽ ông ta còn muốn chờ đợi thời cơ, sau đó hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Nhưng bọn họ lại bóp chết cơ hội vùng lên của tổ chức, là ông ta quá ngây thơ, cảm giác Lạc Viêm Hành vừa chết, thì sẽ có một trận phong ba nổi lên, ẩn núp mười hai năm, đến nay cũng không thu hoạch được gì, không sao, cùng chết thì cùng chết, dù thế nào đi nữa ông ta cũng không vướng víu, em trai chỉ là cùng mẹ khác cha, không như Lạc Viêm Hành, hiện tại anh sợ nhất chính là chết, còn chưa kịp nhìn đứa bé chưa chào đời, nghĩ như thế, thăng bằng không ít, thì ra chết cũng không phải khinh khủng như vậy, thậm chí có chút mong đợi.