"Đại công cáo thành!"
Ánh đèn trong phòng sáng lên, không giống không khí trầm lặng lúc trước, trong phòng bởi vì có tiếng cô gái mà vô cùng náo nhiệt, người đàn ông
yên tĩnh nằm ở trong ghế sa lon hưởng thụ thế giới hai người, sau khi
cởi bỏ gút mắc, cảm giác hoàn toàn khác nhau, dĩ nhiên, anh cảm thấy
quan hệ này chưa đủ, giấy hôn thú chưa tới tay, cô gái còn có nhiều cơ
hội lựa chọn người khác.
Giống như lời của Trình Thất, tiền không tới tay vậy không gọi tiền!
Ngay cả A Nhiêm cũng cảm thấy sung sướng, bò qua bò lại xung quanh cô
gái, một tấc cũng không rời, so với chủ nhân nặng nề, nó thích Trình
Thất mang cho nó thoải mái hơn.
Trình Thất đẩy mặt của con trăn: "Mau tránh ra, mau tránh ra, Lạc Viêm
Hành, A Nhiêm đi theo anh là nghiệp chướng đời trước của nó!"
"Hả? Chỉ giáo cho?" Một người đàn ông nào đó một tay chống cằm liếc xéo qua, anh có khắt khe với con vật cưng sao?
Một cô gái nào đó thu dọn xong cái hộp sắt, ôm cổ của A Nhiêm lắc đầu: "Anh dẫn nó đi chơi chưa?"
"Bên trong thành phố không có chỗ nó đặt chân mà !" Chó to lớn cũng bị cấm, huống chi trăn.
Nghe vậy Trình Thất đau lòng sờ sờ đầu A Nhiêm: "Không trách được thân
thiết với em như vậy, vẫn lấy lòng, giống như rất sợ em rời khỏi, nó quá tịch mịch, nhất định rất khát vọng thế giới bên ngoài, nhưng bởi vì anh ra lệnh cấm chế nên không dám chạy ra ngoài, mà anh giống như hũ nút,
rất tịnh mịch, không làm cho nó vui vẻ, quá đáng thương!" Thật ra A
Nhiêm rất hoạt bát, thân thể khổng lồ là sự kiêu ngạo của nó, cũng là bi ai của nó, đúng vậy, ai lại mang theo con trăn bự đi dạo phố?
A Nhiêm bị đánh cũng không để ý, tiếp tục từ phía sau bò lên người cô
gái, chống cằm trên đầu vai, thân thể vàng óng ánh chiếm một mảng diện
tích lớn, lớp vảy lấp lánh kinh người, có ai biết con vật này tuyệt đối
không có lực sát thương? Bắt nạt kẻ yếu?
"Vậy em dứt khoát dời qua đây đi, mỗi ngày chơi với nó là được !" Người
đàn ông nói vô cùng nhẹ nhõm, người được lợi ích lớn nhất đương nhiên là anh, nằm mơ cũng ảo tưởng hai người giống như trước kia, cùng ở chung
một nhà, kể chuyện xưa cho anh, nấu cơm cho anh, tắm cho anh, mỗi lần
ngủ chuẩn bị chăn màn. . . . . .
"Đừng cho rằng em không biết anh đang nghĩ mưu ma chước quỷ gì, muốn
đánh cắp bí mật trong bang của em, nghĩ tốt nhỉ, được rồi, điện đã sửa
xong, có cần gì thì gọi điện thoại cho em, hễ kêu là tới, em đi đây!" Từ bàn, đi vòng qua ghế sa lon lại bị kéo, không hiểu cúi đầu nhìn thấy
người đàn ông đang bất mãn nhìn cô: "Lạc Viêm Hành, cho em chút thời
gian, hôm nay bọn Ma Tử cũng không biết chuyện của chúng ta, em phải bàn bạc với bọn họ một chút!”
“Phải bao lâu?”
“Em làm sao biết? Phải đợi sau khi ban hội vững chắc mới có thời gian
suy tính chuyện khác, hiện tại phải giải quyết chuyện La Ngọc Khôn, dù
sao em sẽ không trả lại tiền cho ông ta!” Vỗ vỗ sổ tiết kiệm, đó là tiền cô chín chết một sống mới có được, được rồi, mặc dù có chút thất đức,ai biểu lúc trước La Hiểu Hiểu đánh vào mặt cô? Đánh người không đánh mặt, đánh thì phải trả giá thật lớn.
Xem ra chính mình thật thù dai.
Lạc Viêm Hành chắc lưỡi: “Nhóc tham tiền, nhưng nếu ông ta muốn tìm em làm phiền, phải nói cho anh biết.......”
Trình Thất chê cười: “Đây là chuyện của Phi Vân Bang, đừng ở trước mặt em ra oai!”
“Được, được, được, chuyện của em em tự giải quyết, được chưa?” Đứng dậy
cùng nhau đi theo ra ngoài, đến cửa mới dùng sức một cái, kéo mạnh thân
thể nhỏ nhắn vào trong ngực, giương môi cười tà nói: “Xa cách người yêu
thật muốn sao.......?”
Má ơi, người đàn ông này trở nên buồn nôn như vậy từ lúc nào hả? Trình
Thất không được tự nhiên muốn tránh thoát, đối phương lại càng ôm chặt,
nuốt nước miếng, cắn răng nâng cái ót: “Ừm!”
Lạc Viêm Hành một tay đỡ nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, ngón tay cái ma sát cái miệng nhỏ nhắn mềm nhũn, từ từ cuối đầu, há mồm tỉ mỉ thưởng thức, dịu dàng như nước, đầu lưỡi dễ dàng thành công trượt vào, triền
miên cảm thụ ấm áp trong khoang miệng một người khác, quét qua từng cái
răng ngà, thật giống như đang đếm hết có mấy cái răng, động tác vô cùng
chậm rãi.
Trình Thất chưa từng nghĩ tới người đàn ông này tao nhã lịch sự như thế, so với chủ động, thích đối phương đem đến cho cô cảm giác dịu dàng hơn, ôm gáy người yêu nhắm mắt hưởng thụ, hôn nhau không có bất kỳ tư tưởng
tà dâm nào, dĩ nhiên, chuyện dâm tà thường thường do nước chảy đá mòn
đưa đến, không tới chốc lát, liền bắt đầu nhón chân lên cuồng nhiệt đáp
lại.
Người đàn ông cũng không phải Liễu Hạ Huệ, một tay nâng cái ót cô gái,
một tay nắm thật chặt cái eo nhỏ nhắn dáng chặt vào bụng của mình, ganh
đua so sánh kỹ thuật hôn, giống như đấu mưa to gió lớn.
“Khì khì”
Đang hôn cuồng nhiệt, hai tiếng sát phong cảnh làm cho Trình Thất hé mắt.
Chỉ thấy A Nhiêm ở bên ngoài nửa mét nhiều lần trộm dò xét không chớp
mắt, nhanh chóng đẩy người đàn ông ra, nhếch nhác sải bước vọt tới,
thiếu chút nữa đã ở lại qua đêm, người đàn ông này, cũng không phân biệt rõ nơi chốn nào sao? Giữa bàn dân thiên hạ, cô còn chưa phóng khoáng
tới mức đó.
Lạc Viêm Hành quệt quệt nước miếng nơi khoé miệng, cười hô: “Đi đường cẩn thận một chút!”
“Biết rồi” Trình Thất cũng không quay lại, phất tay.
Một người một trăn lưu luyến đưa mắt nhìn cô gái càng lúc càng xa, cho
tới sau khi biến mất, A Nhiêm mới thất vọng yểu xìu, lại nhàm chán.
Quả nhiên, Lạc Viêm Hành vỗ vỗ đầu con vật cưng nói: “Đi ngủ lại đi!”
A Nhiêm nghe vậy không còn hơi sức bò lên lầu ba, vì sao đột nhiên cảm
thấy trong phòng đột nhiên lạnh buốt? Không hề có nhân khí.
Lạc Viêm Hành cũng đi, tâm tình thoải mái, nằm ngang trên giường lớn,
nếu không tại sao nói con người là động vật vĩnh viễn không thể thoả
mãn? Cánh tay phải sờ soạng khoảng trống, anh tin tưởng không bao lâu,
vào lúc này, cô gái nhất định đang nằm ở đầu vai của anh nói chuyện trời đất, thật ra có nhìn thấy hay không nhìn thấy cũng không đáng kể, vợ
chồng làm bạn, chết cũng không tiếc.
Bạch Lang đường
“Gì? Người mù?”
Trong phòng ngủ truyền ra tiếng than thở của Ma Tử, hai cô gái ngồi xếp
bằng cạnh TV, so với những anh em khác, Trình Thất cho rằng bọn họ là
người thân thiết nhất, đối với cô mà nói, Ma Tử là anh em, càng là chị
em tri kỉ không thể thiếu, vuốt vuốt hộp điều khiển ti vi thở dài nói:
“Đúng vậy, sáu tuổi bắt đầu mù rồi, lúc ấy tôi đem hai tỷ trả lại cho
anh ấy!”
Ma Tử còn đắm chìm trong sự thật Lạc Viêm Hành là người mù, lắc đầu nói: “Không thể nào, nhìn thế nào cũng không giống là người mù!”
“Tôi cũng nghĩ vậy, anh ấy nói bí mật ở trong cái đĩa này!” Giơ giơ cái đĩa trong tay.
“Đợi chút, chị nói trả lại cho anh ấy hai mươi tỷ rồi hả? Chị Thất, làm
như vậy là đúng, nếu không phải anh ấy không thấy đường, khẳng định
không có thuận lợi như vậy, mắt là cửa sổ tâm hồn, một biểu hiện rất nhỏ cũng có thể bị nhìn ra, tôi không thể lợi dụng sự tàn tật của người ta
mà lừa gạt, quá không ngay thẳng rồi!” Vậy có khác nào Khâu Hạo Vũ lợi
dụng Salsa không biết gì phá bỏ đứa bé kia?
Trình Thất bật cười: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng anh ấy còn nói đây là chúng ta dựa vào bản lãnh của mình kiếm được, cho nên đưa lại cho tôi!” Đem sổ nhỏ ném tới.
Ma Tử không biết là vui vẻ hay phiền muộn, nghĩ đến cái gì, trêu chọc
nói: “Tại sao tôi có cảm giác các người giống như hai vợ chồng tranh
đấu? Chị xem đi, đầu tiên chị trộm thứ quan trọng nhất của chồng, chồng
rất tức giận, khi chị trả lại cho anh ấy, vốn người chồng vô cùng tức
giận, nhưng bởi vì chị chủ động xin lỗi mà tha thứ cho chị, cam tâm tình nguyện đưa hết đồ cho chị, thật rất giống!”
“Chuyện này.. Thật ra..... “ Trình Thất lúng túng gãi gãi cái ót.
Thật ra? Thật ra cái gì? Thấy vẻ mặt bối rối của cô gái, Ma Tử nhất thời trừng mắt: “Chị Thất, chị......”
“Không sai, tôi và anh ấy đang cái đó!”
“Đang cái nào?”
Trình Thất không ngờ thủ hạ kinh ngạc như vậy: “Lui tới!”
Ma Tử nhìn ra đây không phải là nói đùa, hơi thở càng ngày càng không
thuận, đần độn ngay người mấy giây mới vặn bã vai Trình Thất: “Chị Thất, chị thật muốn đưa Phi Vân Bang cho anh ấy à? Tôi........ Không phải đã
nói cùng nhau giành chính quyền sao? Tại sao có thể chấp tay nhường cho
người ta?” Chị Thất và Lạc Viêm Hành, không phải vẫn là đối địch sao?
Trình Thất liếc thủ hạ một cái: “Ai nói lui tới thì phải giao bang hội
cho anh ấy? Diễn trò đùa quốc tế à, anh ấy cũng không kiên trì thống
nhất nữa, sau khi kết hôn nhiều nhất là liên minh, Phi Vân Bang vẫn là
Phi Vân Bang!”
“Nhưng......., Tôi luôn đối chọi với anh ấy, chị xác định Lạc Viêm Hành
thật lòng? Mà không phải đang đùa chúng ta?” Trời ạ, gương mặt Chị Thất
như đang hạnh phúc, nghĩ lại, như vậy cũng không có gì không tốt, mình
và Khúc Dị sớm muộn phải kết hôn, hơn nữa Chị Thất cũng đến tuổi kết
hôn, Lạc Viêm Hành quyền cao chức trọng, xứng đáng với Phi Vân Bang, vấn đề là một mực gọi người ta là cháu trai, đột nhiên trở thành chồng của
Chị Thất.......
“Không thể nào, tôi có gì đáng để anh ấy đùa bỡn? Hơn nữa anh ấy lại
không nhìn thấy. Trong lòng anh ấy, Trình Thất tôi là cô gái xinh đẹp
nhất thiên hạ!”
Ma Tử thấy thế, không ngừng hâm mộ, tình cảm của Chị Thất và Lạc Viêm
Hành mới thật là tình cảm chứ? Cô và Khúc Dị........ Cũng thế, mỗi một
đoạn hôn nhân cơ bản đều giống nhau, còn có niềm vui nào có thể nói?
Luôn có một chút không tốt mới có thể làm nổi bật những hạnh phúc hoàn
chỉnh, đến bây giờ Khúc dị cũng không tặng cho cô một bó hoa tươi, chiếc nhẫn kim cương, cầu hôn...... Không có gì cả
Trình Thất đã nhận ra Ma Tử giống như có chút mất mát, không cần nghĩ
cũng biết là vì Khúc Dị, nhưng hôm nay nước đổ khó hốt, cũng đã lên
giường, gần đây dường như Ma Tử cũng thay đổi, mỗi ngày cầm điện thoại
di động mong mỏi cái gì, chắc là tình cảm đang nhanh chóng ấm lên, tại
sao tên Khúc Dị này không hiểu được làm thế nào để lấy lòng cho cô gái
vui vẻ, làm cho thủ hạ mình rất thất vọng vậy?
"Thật ra tôi nghe nói Khúc Dị đã không còn đánh bạc !"
"Cũng mười ngày rồi, anh ấy cũng không có tới tìm tôi, cũng không gọi
điện thoại, tôi muốn anh ấy phải hối hận, không có gì, dù sao lúc ban
đầu đã nói không yêu cầu xa vời, Chị Thất, xem hết cái đĩa đi!" Cầm lấy
hộp điều khiển mở TV, là cô yêu cầu quá nhiều, không trách được Khúc Dị.
Trình Thất không biết phải khuyên nhủ như thế nào, chuyện tình cảm, cô
tin tưởng Ma Tử có chừng mực, nếu như Khúc Dị thực không muốn, cũng
không thể bức bách phải không? Khúc Dị là ân nhân của Phi Vân Bang, aiz, nếu là kẻ địch thì còn có thể đến nhà đánh, trong lúc vô tình thấy thủ
hạ kinh hãi ngồi thẳng người, cũng nhìn sang.
Trong màn hình hiện ra một đứa bé trai tóc đen đang đứng ở góc tường
trong căn phòng bí mật khóc thút thít, bộ dáng ước chừng sáu bảy tuổi,
khuôn mặt trẻ thơ xinh đẹp kinh người, mặc tây trang màu trắng quý giá,
vô cùng giống hoàng tử Phương Tây, chỉ là vô dụng nghẹn ngào thực làm
cho người ta chua xót, một người đàn ông trung niên đầu trọc đang ngồi
bên cạnh, lớn tiếng răn dạy.
"Khóc cái gì mà khóc? Mẹ chết mà thôi, có ai mà không trải qua mẹ chết ? Không được khóc!"
"Mẹ ô ô ô, cậu. . . . . . Mẹ chết rồi ô ô ô ô! Cháu không nhìn thấy được ô ô ô ô."
‘Chát! ’
Một cái tát đánh cho đứa bé trai té nhào xuống đất, người đàn ông níu
tóc của nó gầm lên: "Chết thì thế nào? Cháu chỉ biết khóc, Lạc Viêm
Hành, đàn ông đổ máu không rơi lệ, từ nay về sau nếu để cho cậu nhìn
thấy được một giọt nước mắt, cậu sẽ giết cháu !" Đôi tay bưng lấy thật
chặt khuôn mặt của bé trai: "Ai nói cháu không nhìn thấy được? Có cậu ở
đây, sẽ không để cho cháu không nhìn thấy, mẹ cháu chết rồi, em gái của
cháu thiếu chút nữa cũng đã chết, đôi mắt của cháu bị mù, tất cả đều do
người phụ nữ kia làm hại, biết tại sao bà ta muốn hại cháu không? Bởi vì bà ta cũng có con trai, bà ta không muốn cháu thừa kế gia sản, cho nên
cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cháu, Lạc Viêm Hành, cháu tỉnh lại cho cậu, tương lai còn phải báo thù cho mẹ của cháu, bắt đầu từ bây giờ,
luyện tập chuyển động hai tròng mắt của cháu cho cậu xem!"
Bé trai run rẩy lau khô nước mắt, sợ hãi đến cả người run run, giống như rất sợ người đàn ông tức giận, vô luận cái đầu nhỏ xoay thế nào, con
ngươi màu xanh lá cũng không chuyển động được.
‘Chát!’
"A!"
Người đàn ông tàn nhẫn nắm cổ áo của bé trai: "Làm được một lần, nhanh
như vậy đã quên vận dụng như thế nào? Trước kia chuyển động như thế nào
hả?" Sau khi liên tiếp đánh nhiều lần, trên trán người đàn ông nổi lên
gân xanh, ngón tay cái cứng rắn chọc vào trong hốc mắt đứa bé trai, hung dữ nói: "Nếu vô dụng, còn muốn nó làm gì?"
"Ô ô ô không cần. . . . . . đau quá, cậu ơi, ô ô ô ô cậu, cháu sai rồi. . . . . ." Đứa bé trai giống như con cá nhỏ rời khỏi mặt nước, đạp lung
tung, nhưng làm thế nào cũng không chống lại được hơi sức của người đàn
ông, đau đến không ngừng kêu gào, nhưng từ đầu đến cuối không có dùng
chân đạp bị thương cánh tay của người đàn ông.
Ma Tử nhìn thấy vô cùng hoảng sợ : "Chuyện này. . . . . . Là Lạc Viêm
Hành?" Người ‘cậu’ này không khỏi quá ép buộc làm khó người khác sao?
Mới vừa mất mẹ, mất đi cặp mắt, không che chở cho tốt, ngược lại còn
ngược đãi như thế, nhìn cánh tay nhỏ bị đánh, không còn nguyên vẹn.
Trình Thất lau nước mắt chua xót, thì ra khi còn bé Lạc Viêm Hành sống
như vậy, Nhị gia mà cô sùng bái lại có tuổi thơ không may mắn như thế.
Sau khi xem hơn một giờ, hình ảnh đã là một năm sau, đứa bé trai dùng
thời gian một năm, học xong làm thế nào chuyển động đôi con ngươi mù,
hơi không chú ý một chút người ‘cậu’ đó sẽ đánh tàn nhẫn một trận, mỗi
lần nhìn đứa bé trai một mình trốn ở góc phòng, cuộn tròn khóc thút
thít, trong lòng chua xót không lý do, đây chỉ là đứa bé.
Hơn một năm, cô phát hiện đứa bé trai cũng không rời khỏi căn phòng bí
mật, ăn uống vệ sinh đều chỉ một chỗ, có khác gì ngồi tù? Chỉ là xem ra
thính giác của nó càng ngày càng nhạy bén, rất đáng vui mừng.
Ở trong đĩa CD tiếp theo, đổi thành nơi khác, là một bãi tập thật lớn,
dĩ nhiên, phía trên bày đầy các loại bụi gai, dây gai ngăn cản người đi
về phía trước, một khi giẫm vào, vết thương sẽ chồng chất, trong màn
ảnh, đứa bé trai sớm bị đâm chích vô cùng thê thảm, áo sơ mi trắng như
tuyết nhuộm máu đỏ một mảng, còn đi chân trần.
Người ‘cậu’ ngồi ở trước máy vi tính, nhìn chằm chằm màn ảnh nói không
ngừng:”Trái 5 bước, cách ba mét…Cậu nói cách ba mét, cháu nhảy qua quá
lớn như vậy làm gì?” Tiện tay nhặt bên bình rượu hung hăng đập tới.
Bởi vì dẫm lên dây gai đứa bé trai té ngã đau đớn lăn lộn ở trong bụi
gai, bình thủy tinh lại ném tới mắt cá chân, tiếng khóc càng thêm to,
hình như e ngại người đàn ông xông tới quyền đấm cước đá, nhanh chóng
đứng lên chờ đợi phát hiệu lệnh, cứ như vậy, té ngã bò dậy, bò dậy lại
ngã vào trong dây gai, lặp tới lặp lui hơn 3 tháng, mới có thể hoạt động nhanh nhẹn ở trong từng đống mẩu thủy tinh và bụi gai.
Trình Thất nhìn đứa bé trai trai từng ngày lớn lên, cũng không ngừng
động viên nó đi đến cuối cùng, trợ uy cho nó thành công, giống như chính bản thân mình đứng trước nghịch cảnh, quên rằng đứa bé trai này đã
trưởng thành là đấng mày râu 30 tuổi rồi.
Gần như suốt hình ảnh huấn luyện, người ‘cậu’ đó chưa từng cho sắc mặt
tốt một lần nào, nhưng Trình Thất nhìn ra được, người ‘cậu’ này huấn
luyện cho anh cũng là vì bảo vệ tính mạng của anh, nếu thật lòng căm
hận, sẽ không nhân lúc nửa đêmlen lén chạy vào đắp chăn cho anh, quét
dọn phòng, cuộc sống hào môn thật sự đáng sợ như thế sao?
Từ huấn luyện con ngươi, cho đến vô số khuôn đúc hình người cao thấp,
hầu như chỉ cần nói ra chiều cao khuôn đúc, kiểu đầu người, con ngươi
của đứa bé trai cũng có thể nhìn chính xác không lầm, cổ, đôi môi, rồi
đến dựa vào bản năng có thể chạy qua con đường chín cua mười tám rẽ, sau đó mỗi ngày huấn luyện chừng 1 tiếng đồng hồ, cô nghĩ, hẳn là công đức
viên mãn mới quay trở lại nhà.
Từ lúc mới bắt đầu, đứa bé trai khóc thút thít đến cuối cùng không còn
nước mắt để khóc, vẻ mặt không còn hồn nhiên nữa, càng thêm lãnh khốc,
mỗi khi chủ nhật, cũng sẽ có hơn mười cao thủ võ thuật đánh cậu như bao
cát, đến cuối cùng đổi thành cậu ném bọn họ ra lôi đài, một thiếu niên
13 tuổi có thể một mình đấu hơn 10 tên đàn ông, nhìn thiếu niên vô cùng
đẹp trai lộ ra khí thế giết người, Trình Thất không biết nên ủng hộ cho
cậu hay…
Thật ra đứa bé này rất ngây thơ, sau khi thành công nổi tiếng, móc ra
khẩu súng bắn hạ gục hơn 10 ông thầy, đối mặt với những ông thầy ngã
trong vũng máu, thiếu niên quỳ xuống một gối, mặc dù cậu không khóc,
nhưng Trình Thất biết trong lòng cậu nhất định không dễ chịu, dường như
người ‘cậu’ đó đã thật lâu không có xuất hiện.
Làm bạn bên cạnh thiếu niên cũng trở thành một thiếu niên khác, Khâu Hạo Vũ!
“tại sao Lạc Viêm Hành giết mấy ông thầy?” Ma Tử gật đầu hả hê, đây mới thật là Lạc Viêm Hành đúng không?
Nhìn khuôn mặt quen thuộc, Trình Thất vừa nhả khói thuốc vừa nói:”Tôi
nghĩ có lẽ anh ấy sợ không cách nào xuống tay với cha của mình, cho nên
sẽ phải loại bỏ lòng thương hại!” Một người bị thù hận che mắt, cuối
cùng đoạn ngắn là thiếu niên ở Long Hổ Hội dốc sức làm đủ mọi thứ, từ đi đại học cho đến khi làm con trai của thủ lĩnh Long Hổ, cô không hiểu vì sao Lạc Viêm Hành muốn quay lại những thứ này, là vì để nhớ lại những
ngày gian khổ, để tránh đến lúc đó nhân từ nương tay?
Đâycũng là phương pháp tốt, dù sao cuối cùng người nhà của anh tất cả đều chết ở trong tay anh.
Ma Tử cất xong CD, vì sự tao ngộ của đứa bé trai lúc ban đầu mà khóc,
nhưng sau đó phát hiện không còn nước mắt để khóc, bởi vì đứa bé trai
không bao giờ cần người đồng tình:”Thật không thể tưởng tượng nổi, hãy
nói đi, một người mù, tại sao có thể giả bộ thành người bình thường hơn
20 năm? Không trách được rõ ràng Khâu Hạo Vũ không có bao nhiêu chiến
công, nhưng là phụ tá đắc lực mà Lạc Viêm Hành không thể thiếu hụt, Chị
Thất, chuyện này không phải chuyện đùa, không thể tiết lộ, tuy nói hôm
nay anh ấy là Hội trưởng Long Hổ, nhưng dù sao đó không phải của nhà họ
Lạc, khẳng định cũng có không ít người không phục, một khi bị những
người đó biết anh ấy thật sự không nhìn thấy gì, chắc chắn sẽ tố cáo,
cho dù ủng hộ anh cũng không dám giao mệnh cho một người mù!”
“Tôi cũng chỉ nói cho cô biết mà thôi!” Trong lòng Trình Thất đang rối
như tơ vò, cất giấu cái đĩa giống như bảo bối, cất giấu những thứ rất có giá trị, ngàn vàng khó cầu, đều nói trên đài vinh quang một phút, dưới
đài 10 năm công lao, Lạc Viêm Hành chính là ví dụ điển hình, mọi người
chỉ biết anh thành công, hâm mộ anh, ghen tỵ với anh, nếu như có thể, cô cảm thấy Lạc Viêm Hành muốn nhất cũng chỉ là một gia đình hạnh phúc.
“Aiz, hơn nữa so với chúng ta, anh ấy còn thảm hơn nhiều, người cùng
cảnh ngộ Chị Thất, nếu anh ấy thật lòng yêu chị như vậy chị cũng chờ đợi đi, tôi chúc các người hạnh phúc!” Ma Tử ôm chặt Trình Thất, nhất định
phải quý trọng.
Trình Thất cười khổ:”Tôi biết rồi!” Cô cũng không nỡ để cho anh chịu
đựng khổ sở nữa, đã đến lúc nên hưởng thụ ngọt ngào, cô hay là anh cũng
thế, người bên cạnh cũng vậy, nào có ai khổ cả đời?
Mặc dù Khâu Hạo Vũ đáng ghét, nhưng cô vẫn phải cám ơn anh ta, cũng xem
như hiểu tại sao người nọ tức giận như vậy, bị không còn mặt mũi ra
ngoài gặp người, vốn luôn sống ở trong căn phòng bí mật để chỉ huy, thật vất vả ra ngoài hóng mát một chút, nhưng lần này cơ hội hóng mát cũng
bị mất, còn tới giúp mọi người xông ra khỏi trùng vây, còn nói cái gì
nguyện ý đưa tiền đền bù.
Trong lòng giảm bớt chán ghét rất nhiều, đều là đứa bé số khổ!
Trong một gian phòng ngủ khác, Salsa ngủ không yên, nằm ở bên cửa sổ
ngắm trăng, không đi, tiếp tục đợi tại thành phố I sao? Vì sao trong
lòng có một chút vui vẻ? Tiểu Bát giống như biến mất khỏi thế gian, cũng không có tới tìm cô nữa, đã làm sai chuyện không phải nên nói. ‘Xin
lỗi, về sau sẽ không bao giờ đứa bé tổn thương nữa sao’, như vậy cô sẽ
nói ‘không sao’!
Tiểu Bát, thật là nhớ Tiểu Bát, mặc dù không biết tại sao không thể chủ
động đi tìm, nhưng không muốn chủ động đi tìm anh, thì ra mình cũng sẽ
có lúc tức giận, làm thế nào? Thật là nhớ Tiểu Bát, rất nhớ anh.
Chị Ma Tử cũng có anh Khúc rồi, anh trai Lộ Băng và chị Tiểu Lan ở chung chỗ mỗi ngày, cô cũng thật muốn ở chung với Tiểu Bát, cũng không phải
là cái loại chơi đùa, mà là muốn ở cùng một chỗ nhưng không cách nào nói rõ bằng lời, thấy chị Ma Tử đi tới, vội vàng chạy về trên giường đắp
chăn.
Ma Tử thấy trong phòng của Salsa có ánh sáng mới đi tới, sau khi nhìn
thấy một loạt động tác của thiếu nữ, rất đau lòng, tình yêu thật đúng là không phân biệt nam nữ già trẻ, một khi yêu, mùi vị sẽ thay đổi, Salsa
yêu Khâu Hạo Vũ như vậy sao? Mặc kệ đối phương tổn thương cô thế nào,
cũng không thể quên được? Vừa định đi vào trách mấy câu, nhưng suy nghĩ
một chút vẫn thôi, nói không chừng Khâu Hạo Vũ sẽ bị con bé ngốc này làm cảm động? Sau đó thay đổi triệt để?
Đứng ở cạnh cửa tức giận dặn dò: "Nếu thật nghĩ đến anh ta như vậy thì
đi tìm anh ta đi!" Hi vọng anh ta không có quyết định sai: "Chị Thất
muốn trách tội thì trực tiếp đổ lên đầu của chị!"
Salsa lặng lẽ ló đầu ra, chớp chớp mắt to, thật có thể không? Có thật
không? sau khi chờ Ma Tử đi, lập tức hưng phấn lấy điện thoại di động ra tìm kiếm mã số kia, gọi điện thoại? Không được, cô sợ nghe được âm
thanh của anh sẽ nhịn không được lập tức chạy tới, đã lâu không thấy,
quá nhớ nhung rồi, nhưng gởi tin nhắn lại không biết chữ, chỉ có thể
dùng ghép vần ‘nhớ anh, ngày mai đi tìm anh’ gửi qua.
Trên giường lớn sang trọng quanh năm không tìm thấy ánh sáng, người đàn
ông đang chờ đợi đi vào giấc ngủ, giữa hai lông mày vô cùng mệt mỏi, sau khi nhìn thấy một số kí tự ghép vần, tất cả mỏi mệt tan theo gió, chậm
rãi ngồi dựa lên, kinh ngạc, hoảng sợ, tay chân luống cuống, tại sao có
thể như vậy? Không phải đã nói đứa bé kia là tự tay anh hại chết sao?
Tình yêu của cô gái này cũng quá bất thường rồi, nhìn không thấu, không chân thật.
Xem ra người của Phi Vân Bang vẫn còn ở thành phố F, có nên nói cho đại
ca biết hay không? Quên đi, bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này,
mình thật có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Không phải anh không tự tin,
mà tình yêu của cô gái tới quá mãnh liệt, quá không bình thường, dưới
tình huống này bất kỳ cô gái nào cũng sẽ lựa chọn buông tha.
Rất muốn hỏi cô một chút, không cảm thấy mình yêu không có tôn nghiêm
sao? Hơn nữa anh cũng không đáng được cô bỏ ra như vậy, hôm nay làm cho
ngay cả bản thân anh cũng cảm giác mình sai, đúng vậy, anh phát hiện
Salsa vì chuyện này trà không nhớ, cơm không nghĩ rồi, càng ngày càng tự giễu, giống như điên cuồng.
Thật ra cô gái kia có thể tìm một người đàn ông tốt, ít ra sẽ không hư
đến nổi lừa cô đi phá bỏ đứa bé, sau đó còn ném ở ven đường, cô gái càng thương anh thì càng tức giận, cô cũng không có câu oán hận nào sao? Còn không thể chờ đợi muốn ngã vào, cũng không tìm người xứng đáng giao cả
đời.
Ngày thứ hai, quả nhiên Salsa ăn mặc thật xinh đẹp đứng ở cửa lớn của
Long Hổ, về phần như vậy có thể hại Phi Vân Bang hay không cô không
biết, Chị Ma Tử cho phép cô tới, lần đầu tiên Chị Ma Tử đồng ý cho cô
tới gặp Tiểu Bát, thật vui vẻ, đợi không đến mười phút, đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy đến, cô nhận được, đó là xe của Tiểu Bát, hưng phấn vẫy: "Tiểu Bát. . . . . . Nơi này, Tiểu Bát nơi này!"
Tự nhiên Khâu Hạo Vũ thấy được cô gái, dừng xe ở bên chân cô gái, mất
hồn nhìn vóc dáng nổi bật, cùng nụ cười ấm áp không nên có trên gương
mặt, thật sự không hiểu nổi cô gái này có bệnh hay không có đầu óc, lại
có thể cười được, điên rồi, lạnh lùng nói: "Lên xe!"
"Tốt!" Sau khi Salsa mở cửa xe, vừa muốn ngồi vào vị trí, nghi ngờ nhìn
La Hiểu Hiểu ở bên trong xe, cau mày: "Tại sao cô ấy lại ở chỗ này?"
Chính La Hiểu Hiểu cũng không biết tại sao Khâu Hạo Vũ muốn hẹn cô,
nhưng hôm nay bị Long Hổ đè ép, không thể không đến, cô gái này thoạt
nhìn quen quen, lại không nhớ nổi là ai, chỉ đành phải liếc mắt: "Có lên hay không?"
"Ồ!" Trong lòng Salsa cực độ không biết mùi vị gì, chầm rì rì lên xe,
không ngừng quan sát La Hiểu Hiểu, nghĩ lại, tại sao Tiểu Bát cùng loại
phụ nữ này ngồi chung một chiếc xe ?
Sau một lúc, cô hiểu, đôi tay xách túi xách theo sát phía sau hai người
chạy vào bên trong trung tâm thương mại, nhìn chung quanh một lúc, tóc
dài bay bay, con ngươi cách ba giây lại dừng ở trên lưng của người đàn
ông, tại sao cô không thể sóng vai cùng anh? La Hiểu Hiểu và anh là quan hệ thế nào?
Khâu Hạo Vũ đột nhiên đưa tay ôm vòng eo La Hiểu Hiểu, cười nói: "Thích gì?"
La Hiểu Hiểu cũng hít một hơi lạnh, nghiêng đầu sững sờ nhìn người đàn
ông, anh có ý tứ gì? Đợi chút. . . . . . Sẽ không phải là thầm mến mình
chứ? Cũng đúng, người đàn ông nào không thích người đẹp? Nhưng mà cô gái ở phía sau rõ ràng không kém gì với cô, chỉ là khí chất đó. . . . . .
Xem ra chính mình so với cô càng được đàn ông yêu thích hơn, xem như cây to Lạc Viêm Hành ôm không tới, mặc dù vẫn yêu, nhưng so với tình thế
khẩn cấp trước mắt, chỉ cần Khâu Hạo Vũ có thể giúp cô giải quyết, có
thể thử thích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhún vai nói: "Tùy tiện!"
Chậc, chậc, chậc, Khâu Hạo Vũ thầm mến cô, từ khi nào vậy? Rất có cảm giác thành tựu rồi.
Salsa lập tức trợn mắt, xông lên mạnh mẽ tách hai người: "Các người làm gì?" Sức lực quá lớn, đẩy La Hiểu Hiểu ngã trên mặt đất.
"Cô điên rồi?" Khâu Hạo Vũ thấy có người vây xem, thẹn quá thành giận
nhìn về phía cô gái còn muốn nổi giận: "Là cô tự mình muốn đi theo, có
thể cút bất cứ lúc nào!" Xoay người đở La Hiểu Hiểu, tùy ý đi vào một
tiệm điện thoại di động.
Có thể cút bất cứ lúc nào. . . . . .
Trong đầu Salsa kêu ong ong, rốt cuộc có ý tứ gì? Tiểu Bát không thể nào đối xử với cô như thế, lần trước còn tới cứu cô, chẳng lẽ mình thật sai rồi sao? Hơn nữa, La Hiểu Hiểu cũng không chọc giận cô, không nên đánh
người ta, nhưng trong lòng thật rất không thoải mái nha, Tiểu Bát rất
tức giận, chạy tới, thấy Khâu Hạo Vũ cầm trong tay một chiếc điện thoại
di động vô cùng tinh xảo, liền cười nói: "Tiểu Bát, thật xin lỗi, lúc
nảy tôi không cố ý, có thể tối hôm qua ngủ không ngon, cho nên. . . . .
." Lúng túng khom lưng 90 độ.
Bàn tay của Khâu Hạo Vũ cứng ngắc, tại sao có thể như vậy? Theo lý
thuyết không phải nên xoay người rời đi sao? Lại còn tới nói xin lỗi?
Hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của anh, thật không có tôn nghiêm
sao? Vì sao nhìn bộ dáng cô gái này, trong lòng nặng nề như thế? Thấy
đối phương vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, giương môi nhét
vào trong tay La Hiểu Hiểu: "Tặng cho cô!"
"Tôi cũng muốn!" Salsa bất mãn bạn tốt thiên vị như thế, xòe bàn tay nhỏ bé yêu cầu: "Hơn nữa tôi muốn cái này!" Chỉ chỉ trong tay La Hiểu Hiểu.
La Hiểu Hiểu khinh bỉ kê vào lỗ tai nói: "Tôi thật đúng là chưa từng
thấy qua người nào không biết xấu hổ, không nhìn ra sao? Trong mắt anh
ấy, cô là bóng đen, không muốn mất mặt thì đi nhanh lên!" Hạo Vũ làm sao bị loại phụ nữ này quấn lấy? Đàn ông mà, cô hiểu, chắc là nhìn thấy cô
gái xinh đẹp, cho nên khi phụ cô, hôm nay người ta đòi chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm sao, đây là xã hội gì?
Salsa tức giận không nhịn nổi, đưa tay muốn gạt bỏ, lại bị Khâu Hạo Vũ
đẩy ra, thở phì phò hô to: "Tiểu Bát, tại sao anh có thể như vậy?" Rõ
ràng có lỗi trước, không xin lỗi thì thôi, đây là thái độ gì? Thật không có lễ phép.
Khâu Hạo Vũ ôm chầm La Hiểu Hiểu đi tới trước mặt cô gái, không nhịn
được nhíu mày: "Về sau đừng quấn lấy tôi nữa, càng không nên tới tìm
tôi, rất phiền!" Lạnh lùng lướt qua.
"Tiểu Bát, tôi. . . . . . Tôi làm gì sai? Tôi thay đổi không được sao ô ô ô ô, tôi biết rõ sai rồi, ô ô ô!" Salsa đuổi lên trước, giang hai tay
ra chặn lại đường đi của hai người, nghĩ bể đầu cũng nghĩ không ra, rốt
cuộc lỗi ở chỗ nào, chẳng lẽ là mới vừa rồi đẩy bọn họ? Hay Phi Vân Bang trộm hàng của bọn họ ?
Người đàn ông chợt siết mạnh bàn tay, tại sao muốn yêu hèn mọn như vậy?
Dễ dàng tin tưởng một người như vậy? Có lẽ phải trốn tránh, anh không
muốn nhìn cô gái này nữa, mỗi khi nhìn thấy cô, anh cảm thấy mình rất
đáng ghét, ngay cả bản thân anh cũng cảm giác mình rất đáng sợ, là cô
gái thật tốt quá sao?
Nhận thấy dường như Khâu Hạo Vũ có vẻ xúc động, La Hiểu Hiểu không quan
tâm, trực tiếp ôm gáy người đàn ông, hôn mạnh, thật vất vả có cơ hội cứu vãn, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Khâu Hạo Vũ vừa định đẩy ra, nhưng vì chặt đứt ý niệm của cô gái, không
thể không làm như vậy, dứt khoát đổi khách làm chủ, ôm hông của La Hiểu
Hiểu, triền miên nóng bỏng hôn sâu.
Salsa ngây ngốc, cũng hiểu ý tứ trong đó, Tiểu Bát cùng với mình là bạn
bè, bạn bè và bạn bè không thể hôn, chỉ có người yêu nhau mới có thể
thân mật như vậy, há hốc mồm cứng lưỡi nhìn, hai hàng nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, vừa lắc đầu vừa thối lui hai bước, thấy chung quanh
người càng tới càng nhiều, mình giống như tên hề, trong lòng nghe chua
xót, mạnh mẽ kéo ra nụ cười: "Tiểu Bát, hôm nay tôi không thoải mái, hôm nào gặp lại!" Tiểu Bát và La Hiểu Hiểu là người yêu, sự thật này làm
cho cô quá khó tiếp nhận.
Phải trở về suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ thật kỹ, mất hồn đi về phía thang máy, nhưng cô cũng có thể làm người yêu của anh, đã từng cùng có đứa
bé, không phải là người yêu sao? Hay thật giống người ta từng nói, sẽ
không có người đàn ông nào nguyện ý cưới cô? Bởi vì cô là một kẻ ngốc.
Khâu Hạo Vũ buông La Hiểu Hiểu ra, liếc mắt nhìn cô gái ngây ngốc mất
hồn đi xa, thật xin lỗi, nếu như có thể làm lại tất cả, có lẽ chúng ta
có thể. . . . . .
"Ôi chao, đây không phải là anh trai oai phong sao? Trời ạ, thật sự là
anh trai oai phong, anh trai oai phong, xem ra hiện tại anh sinh sống
tạm ổn sao!"
"Dạo này, muốn nổi danh quá dễ dàng chứ?"
Khâu Hạo Vũ đen mặt lôi kéo La Hiểu Hiểu đi ra khỏi đám người, sau lưng
chỉ chỉ chõ chõ vẫn không cách nào đi quên được, cũng không biết câu
chuyện cũ này lúc nào mới kết thúc.
Sau khi Salsa trở lại Bạch Long đường đã khóc không thành tiếng, nước
mắt rơi như mưa, chạy đến trong phòng Trình Thất ôm người chị thương yêu nhất, khóc rống: "Chị. . . . . . Ô ô ô Salsa không muốn làm kẻ ngốc, ô ô ô …chị, chị tìm thầy thuốc cho em có được không, ô ô ô ô. . . . . .
Thật khổ sở. . . . . . Ô ô ô!" Cô muốn thông minh như các chị, cũng tài
giỏi, không bị người mắng, Tiểu Bát thật xấu, thật xấu!
Đầu tiên Trình Thất không hiểu ra sao, sau đó nhe răng điên cuồng hét
lên: "Có phải em lại đi tìm tên Lưu manh đó hay không? Hả? Chị cũng đã
nói bao nhiêu lần rồi, không nên đi tìm anh ta, em có còn biết xấu hổ
hay không? Em ngu ngốc sao?" Đáng chết, trở về khóc với cô cái gì mà
khóc? Khâu Hạo Vũ chết tiệt, nhất định lại khi dễ cô bé, ba ngày không
đánh nhảy lên đầu lật ngói, vấn đề là cô có lý do gì đi đánh người ta
đây?
Không muốn cảnh cáo Salsa không nên quấn lấy người ta cũng đã rất tốt rồi, tại sao lại dạy ra thứ không có tiền đồ như vậy ?
Sau một tiếng, Ma Tử bị chỉ vào mũi mắng nửa giờ, lòng dạ của Khâu Hạo
Vũ này quá sắt đá rồi? Phiền muộn nói: "Tôi biết sai rồi!"
"Cô nói xem, cô cũng đã bao nhiêu tuổi rồi? Khâu Hạo Vũ là một người như thế nào cô cũng không phải không biết, còn bảo con bé đi tìm anh ta,
con bé ngốc, cô cũng ngốc sao?"
Đối mặt Trình Thất tức giận ngập trời, Salsa cũng không dám khóc, đôi
tay nhỏ bé vặn vẹo, cúi đầu, yên lặng lấy điện thoại di động xóa mất mã
số của người đàn ông: "Chị, chị đừng mắng chị ấy nữa, về sau. . . . . .
Em sẽ không đi tìm anh ấy nữa, nếu không. . . . . . Salsa chết không
được tử tế!" Xoay người vùi mình vào trong chăn, không khóc nữa, giống
như lập tức trưởng thành, thế nhưng phát ra một chuỗi tiếng nấc thật
đáng thương.