Trong hành lang yên tĩnh, hai người ngồi mặt đối mặt, Lạc Viêm Hành thay tây trang màu xám bạc tương đối trang trọng, một bông tai màu da đeo bên tai trái, ngoài ra còn một chiếc máy trợ thính màu đen, mắt kính viền bạc ưu nhã nằm ở sống mũi, đang lười biếng quan sát từng cử động của cô gái, cho dù bả bị thương nặng, cũng sẽ không cho người có lòng có một chút cơ hội chèn ép.
Cũng không phải là không sợ đau, chủ yếu là trong bang hội có quá nhiều kẻ địch muốn kéo anh xuống ngựa.
Trình Thất vẫn nhìn cảnh sắc ngoài phòng, không có ánh mặt trời chói mắt, ngoài phòng từng trận gió mát, bầu trời đầy mây không mưa thật hiếm thấy, tình cảnh này, thật làm cho người ta mong đợi, sân cỏ màu xanh biếc yên tĩnh mênh mông bát ngát, nơi đối diện cửa chính 100m còn có vườn hoa đầy màu sắc, nhìn rất xinh đẹp, nhưng. . . . . .
Không nhịn được hỏi: "Anh không cảm thấy cô đơn sao?"
Lạc Viêm Hành nhíu mày, không chút để ý dựa ra phía sau: "Không phải Trình bang chủ có chuyện cần sao?"
Một cô gái nào đó cau mày, kiêu ngạo là con heo đất, không thể trả lời trước vấn đề của cô sao? Nếu nói anh không lễ phép nhưng vì nói công việc mà ăn mặc nghiêm túc, nói anh lễ phép, sao mỗi lần hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, vẫn cảm thấy ngoại trừ công việc thì không có lời nào để nói với cô? Buồn bực bắt chéo chân lắc lư, gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Bộ dạng người đàn ông rửa tai lắng nghe.
"Hôm qua Khúc Dị. . . . . ." Vừa muốn đem nguyên do nói ra, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy một chén sứ trắng trên bàn thủy tinh ngây ngẩn cả người, lúc này trong lòng nói không ra là cảm giác gì, tóm lại rất rối loạn, chỉ thấy trên chén sứ óng ánh trong suốt, một dấu môi son màu đỏ nhạt vô cùng dễ thấy, còn chưa kịp dọn đi, có thể thấy được đối phương cũng vừa đi không lâu, cộng thêm người đàn ông mới vừa tắm. . . . . .
Hầu như không cần nghĩ cũng biết một giờ trước, nơi này xảy ra chuyện gì, người nào? La Hiểu Hiểu? Cô gái lái chiếc Rolls-Royce phiên bản số lượng có hạn, và là con gái bảo bối duy nhất của quân khu thủ trưởng số 1 ở ngoại ô thành phố F? Hay dựa vào dịch vụ để tìm gái? Hoặc là người minh tinh, người mẫu nào?
Một lúc sau mới phát hiện ra đầu óc mình bị nước vào, anh nguyện ý tìm phụ nữ nào thì có quan hệ gì với cô? Cô cũng không có tư cách hỏi chứ?
Lạc Viêm Hành cũng không biết vì sao đối phương đột nhiên mất hồn, đưa tay nói: "Tiếp tục!"
Trình Thất mím môi, ánh mắt từ trên ly trà dời đi nhìn người đàn ông vẫn bình tĩnh như thế, xem ra chuyện tìm phụ nữ đối với anh mà nói đã sớm thành thói quen. . . . . . Điên rồi, điên rồi, mình đang suy nghĩ gì?
Trong căn phòng bí mật, Khâu Hạo Vũ tốn sức di chuyển đùi phải bó thạch cao nhìn ra phía ngoài, tùy thời chuẩn bị rời đi, nhìn chằm chằm màn ảnh cắn răng, có lời gì bà cô nói mau a, quá mót cũng nín hơn nửa canh giờ, khi dễ anh ta bị thương một mình đi đứng bất tiện không cảm thấy vô sỉ sao?
Trình Thất hung hăng giật tóc một cái, âm thầm mắng mấy câu mới nghiêm túc nói: "Vì hôm qua Khúc Dị tới cửa tạ lỗi, sự kiện kia chúng tôi có thể không so đo nữa, còn có. . . . . . Anh ta thấy chúng tôi nhận mối làm ăn khắp nơi tương đối nguy hiểm, anh ta đem công việc phân cho chúng tôi một đơn hàng, chuyện này tôi hi vọng anh không cần nhúng tay, tóm lại chúng tôi sẽ làm tốt là được!"
Đầu ngón tay thon dài chống cằm, suy nghĩ mười giây, gật đầu nói: "Làm được thì tốt, làm không xong, tự gánh lấy hậu quả!"
Tự gánh lấy hậu quả. . . . . . không phải Khúc Dị đã nói xảy ra chuyện anh ta có thể ra ngoài bảo lãnh sao? Có Long Hổ làm chỗ dựa, cũng giống như đeo một khối thẻ bào Miễn Tử bên người, hôm nay khối thẻ bài Miễn Tử này không có, ngược lại phải chăm chỉ suy nghĩ một chút, có phải nên buông tay hay không, lần nữa nhìn về phía chén sứ này, không sao cả buông tay: "Nếu lạc Nhị gia không phản đối, như vậy. . . . . . Gặp lại!"
"Cô thật không sợ chết?" Lạc Viêm Hành bắt chéo mười ngón tay gác lại trên bụng, nhìn cô gái đang muốn đứng dậy: "Hơn nữa không phải từ trước đến giờ phản đối gia nhập vào tôi sao?"
"Mời làm rõ ràng, tôi chỉ phụ trách nhận vụ làm ăn, lấy tiền, nhiều nhất chỉ là đồng bạn hợp tác!" Buồn cười, giúp ai chính là người của người đó sao? Ông chủ này của cô rất quá đáng, hơn nữa cũng không chịu giúp đỡ? Yêu cầu cần thiết chính là giao thiệp với cảnh sát, phải liều mạng.
Bộ dạng Lạc Viêm Hành rất chán ghét: "Tôi nhớ gần đây Khúc Dị nhận một vụ làm ăn trong nước, Trình Thất, cô hiểu giao thiệp với cảnh sát như thế nào sao? cô quen thuộc tất cả đường đi nước bước của bọn họ sao?"
"Tôi chưa quen thuộc!"
"Nêu chưa quen thuộc, cô có gì nắm chắc bắt vào tay? Phi Vân Bang của cô làm được đến nay không dễ dàng đâu?"
Trình Thất bóp quyền, đứng dậy lạnh lùng nói: "Lạc Nhị gia đang lo lắng sao? Ha, thật buồn cười, Phi Vân Bang bị như vậy, là do ai tạo thành? Xem như chưa quen thuộc, chúng tôi cũng phải duy trì, sợ chết cũng sẽ không làm được như hiện tại!" Trừng mắt liếc nhìn, xoay người đi về phía cửa.
"Vậy các anh em của cô thì sao? Sống chết của bọn họ cô cũng không quan tâm sao?"
"Ít ra chưa cần tới anh trông nom!"
Thấy cô gái sắp ra khỏi cửa, Lạc Viêm Hành đứng dậy gầm nhẹ nói: "Trình Thất, cô không cảm thấy cô quá cố chấp sao?"
Trình Thất đạp cửa chính một cước cho hả giận, xoay người giận dữ không thể không bước về phía người đàn ông: "Lạc Viêm Hành, tôi cảnh cáo anh, chuyện Phi Vân Bang của tôi còn chưa tới phiên anh để ý, tôi biết rõ, anh nhìn tôi không vừa mắt, không sao miệng ở trên người anh, anh thích nói như thế nào là chuyện của anh, nhưng mời anh về sau đừng ở trước mặt tôi giả bi mèo khóc chuột!"
"Tôi mèo khóc chuột?" Lạc Viêm Hành giận dữ không chỗ phát tiết,, cũng đứng dậy đối nghịch: "Hôm nay uống lộn thuốc sao? Tại sao không phân rõ tốt xấu? Nếu không phải vì hai tháng trước kia, tôi...."
"Ơ! Anh thế nào? Sớm đã đem tôi đập chết?" Xẹt qua một nụ cười tự giễu, cô thật đúng là phải cảm ơn hai tháng này.
Giữa hai lông mày Lạc Viêm Hành vặn thành một chữ 'sông', lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ hôm nay rốt cuộc tại sao cô nổi điên, khuyên cô một câu, hành động theo cảm tính sẽ làm người khác hối hận cả đời!" không sợ chết là tốt, cũng là loại mà anh kính nể, cũng không biết tại sao cô gái chẳng để ý sống chết như thế, làm anh vô cùng tức giận, nhưng khuyên không nghe, để mặc cô thôi.
Vẻ mặt âm trầm ngồi xuống, không thèm nói lời nào nữa.
Trình Thất biết mình đang giận cái gì, dấu môi son đó, chỉ là vì không biết gì sẽ tức giận thôi, nhìn về phía gương mặt đẹp trai của người đàn ông hiện đầy lo lắng, từ lúc nào bắt đầu? Là mười bảy năm trước hay là lần đầu tiên gặp mặt từ sau mười bảy năm? Hay là đêm đó ở cửa hộp đêm nói chuyện phiếm?
Mạc Trung Hiền nói, thích một người lúc ấy dễ dàng mặt hồng tim đập nhanh, hơn nữa mới vừa, đã hai lần rồi, hôm nay bởi vì dấu môi son chết tiệt kia lại nóng nảy một cách khó hiểu, sau khi tỉnh táo lại, có thể hiểu chuyện này là biểu hiện ghen, thì ra trong lúc vô tình đã bị rung động rồi.
Đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười, thật đáng buồn, có lẽ trời cao đã định trước Trình Thất cô không chiếm được một phần tình cảm nào trọn vẹn, một Mạc Trung Hiền đi, một Lạc Viêm Hành tới, Mạc Trung Hiền cũng tốt, thích tiền, muốn cho anh ta hồi tâm chuyển ý, trực tiếp dùng tiền đập là được, nhưng Lạc Viêm Hành không như vậy.
Tự nhận không có gì có thể hấp dẫn được anh.
"không phải cô yêu thích tôi chứ?"
"Anh tỉnh lại đi, chỉ là không muốn các người tiếp tục phá hỏng danh tiếng ở nơi này!"
"không phải hi vọng tôi báo đáp cho cô sao? Muốn báo đáp như thế nào?"
"Dứt khoát lấy thân báo đáp đi, như thế nào?"
Tuy rằng cả hai lần đều không phải cố ý, nhưng đối phương cũng liên tục chối hai lần, rất thú vị, còn chưa bắt đầu đã tuyên bố thất bại, tại sao cô không thích loại người cặn bã thì chính là nhân vật cấp bậc Quân Vương? không thể thích người bình thường sao? Nhưng nghĩ đến một giờ trước, không biết đối phương đang cùng cô gái nào ở trên giường mây mưa liền muốn nôn mửa.
Lạc Viên Hành vừa muốn tiếp tục khiển trách, quá kích động, làm cho đầu óc choáng váng, đưa tay đè lại bên não, cắn răng nói: "không thể nói lý!" Đánh anh thành như vậy, lại làm cho Hạo Vũ mang tiếng xấu, không có tìm cô tính sổ, ngược lại tìm tới anh tranh cãi, thật kì cục, hôm nay có chọc giận cô sao?
Trình Thất thấy đối phương bịt đầu mới nhớ tới chuyện mấy ngày trước đây, bị thương thành như vậy không ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt lại có thể chạy về tìm vui vẻ, không thèm nói nhiều nửa câu nhổ mấy bãi nước miếng: "Hạ lưu!" Dứt lời, cũng không quay đầu lại đi về phía ngoài cửa lớn.
Hạ lưu.... Người đàn ông bị nghẹn lời? Lén xông vào nhà người là cô chứ? không có sự cho phép nhìn lén người ta tắm cũng là cô chứ?
A Nhiêm cảm thấy chủ nhân không vui, sau khi đưa mắt nhìn Trình Thất đi khỏi mới đưa đỉnh đầu đặt ở trên đùi người đàn ông, cố gắng an ủi.
Quả thật trong lòng Lạc Viêm Hành phiền não, tiếp xúc càng lâu, anh lại càng phát hiện cô gái này rất ác liệt, dã man không hiểu chuyện, không phân biệt tốt xấu, ưu điểm đã từng ảo tưởng không một tồn tại, có thể nói đến mức vô cùng bất mãn, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ anh và cô. . . . . . Căn bản cũng không phải là người một đường.
Là anh suy nghĩ nhiều quá sao? Nhưng không phải mười bảy năm trước chung đụng rất tốt sao? Lớn lên Trình Thất chẳng những vô cùng kiêu ngạo, vả lại luôn lấy mình làm trung tâm, vô duyên vô cớ phát giận, mà anh lại không nhìn thấy sự thay đổi trên mặt cô, không biết đối đáp ra sao, trên tính cách có xung đột thật lớn, anh không thích cô gái cố tình gây sự.
Cho dù kẻ nào dưới tình huống này cũng sẽ ôn tồn, cô thì tốt hơn, chẳng những đề ra yêu cầu, còn có vẻ như anh thiếu cô cái gì, không cảm thấy ích kỷ sao?
Chỉ là giấc mộng 17 năm cứ như vậy tan biến trong nháy mắt, cưới cô là ước mơ duy nhất trong 17 năm, nếu muốn buông tha, nói dễ dàng sao? Quên đi, nhìn lại một chút, nếu như tính tình vẫn chết không thay đổi như vậy, xem như này hai tháng chỉ là một giấc mộng du.
Không còn hơi sức nằm vật xuống, cô độc? Đúng vậy, cô độc, ở phòng ốc không hề có hơi người, rất sợ bị người phát hiện mình bị đui sự thực, ngay cả người giúp việc cũng không dám thân cận, dường như sau khi mất đi ánh sáng, vẫn luôn sống có một mình, cho rằng tìm được cô gái kia, cuộc sống sau này sẽ trở nên khác đi thì ra cũng chỉ là như thế.
Trình Thất vừa đi, vừa hùng hùng hổ hổ, mở miệng ngậm miệng đều là hai tháng trước đây, ai mà thèm, nếu như chỉ là vì hai tháng trước đây, cô hi vọng anh có thể biến mất, không cần làm ra chuyện khiến người hiểu lầm, lại càng không vì hai tháng này mà đối xử tốt với cô.
Lo lắng sống chết của cô, không phải vì hai tháng này sao?
Lạc Viêm Hành muốn tóm thâu bang hội, Trình Thất đã sớm nhìn thấu ý đồ của anh, cũng không phải là có ác ý, chỉ hi vọng Phi Vân Bang có chỗ dựa, không hề lẻ loi một mình, khắp nơi bị người chèn ép, chỉ là muốn bảo vệ cô, hơn nữa vào Long Hổ Hội, cô tin tưởng lấy được tiền lương tuyệt đối không thấp hơn so với hiện tại, đối phương càng như vậy thì càng oán giận.
Bởi vì hai tháng tháng này.
Hơn nữa còn muốn một mũi tên hạ hai chim, chẳng những báo ân còn có thể nhét vào một đám tinh anh, báo ân điều kiện tiên quyết cũng không quên tính toán, khư khư cố chấp, anh không cảm giác sao? Tất cả nói rất nhiều lần, Phi Vân Bang Đối với cô có ý nghĩa vô cùng quan trọng, dường như người ta không quan tâm những chuyện đó, điều này cũng có thể nhìn ra người đàn ông kia đối với cô quả thật không có ảo tưởng gì.
Chỉ là đơn giản báo ân, cho dù có một chút thích cô cũng sẽ tìm cô giúp cô làm cho Phi Vân Bang lớn mạnh, không thích cũng tốt, cô có thể đem mầm non khỏe mạnh lớn lên trong lòng nhổ tận gốc.
Năm ngày sau.
Đêm nào cũng ở trong phòng, Lạc Viêm Hành tự mình rót đầy một ly rượu đưa đến lòng bàn tay của một ông già: “La thủ trưởng, xin mời.”
La Ngọc không không lên tiếng nhận lấy, dường như đối phương rót rượu cho ông ta cũng chỉ là chuyện đương nhiên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thấy con gái vẫn kéo tay áo của ông ta, liền yê thương vỗ vỗ bàn ta nhỏ bé, sau đó nhìn Lạc Viêm Hành cười nói” “Hôm nay Lạc Nhị gia làm ăn càng ngày càng lớn, cũng phải cần quân khu làm người bảo đảm chứ!” Lộ ra từng tia giễu cợt.
“La thủ trưởng quá lo lắng, chỉ là mấy lô hàng hóa mà thôi!”
“Đây chính là hàng nguy hiểm, Lạc Nhị gia, tôi biết rõ hàng năm cậu phải vào không ít đạn dược mà quân khu này của tôi có thể làm địa điểm trữ hàng cho cậu, nhưng đảm bảo …” Ông ta yêu tiền nhưng yêu mạng hơn, mỗi một khẩu súng của quân đội đều do phía trên cấp phát theo cấp bậc, đột nhiên có thêm một kho hàng, phía trên tới đều tra ra, Lạc Viêm Hành có Trần Vĩnh Bình che chở, ông ta phải làm sao?
Đến lúc đó quốc gia sẽ chỉ định bỏ xe, bảo vệ tướng.
Lạc Viêm Hành không nghĩ tới người này dai như thế, quả thật, sự việc đã bại lộ, quốc gia chỉ biết giữ được mình, mà La Ngọc Khôn chính là người chịu tội thay, chuyện này Trần Vĩnh Bình lại không có ra mặt, phải thuyết phục như thế nào? Đột hiên phát hiện nếu đem La Ngọc Khôn đổi thành Trình Thất, chuyện này một câu nói thì có thể giải quyết.
La Hiểu Hiểu thấy cha ra sức từ chối liền hung hăng bấm bàn chân to lớn một cái, kê vào lỗ tai nói: “Ba, ba đang nghĩ cái gì chứ? Nhanh đáp ứng đi a!”
“con biết cái gì?” La Ngọc Khôn hung ác trợn mắt nhìn con gái , Lạc Viêm Hành này cũng thiệt là, kiếm nhiều hàng như vậy, sao không có thể tìm ra một địa điểm trữ hàng? Cần phải dùng quân khu của ông ta? Nhưng thù lao hấp dẫn, làm ông ta không cách nào không động lòng, hôm nay một khi hợp đồng ý, từ nay về sau xem như châu chấu một thuyền với thủ lĩnh xã hội đen, bảnlĩnh lớn bằng trời cũng không cách nào cởi ra.
Ai biết ngày nào đó Lạc Viêm Hành xảy ra chuyện, có thể đẩy ông ra ngoài làm tấm mộ hay không? Ông ta tin tưởng Trần Vĩnh Bình tuyệt đối sẽ đem toàn bộ tội danh nằm vùng đổ lên người mình, tất cả không liên quan đến Lạc Viêm Hành, Trần Vĩnh Bình là người cấp trên, đời này xem như ông ta khôn chọc nổi, hôm nay biện pháp duy nhất chỉ có một, đó chính là làm cho Lạc Viêm Hành vĩnh viễn cũng không phản bội ông ta, cho dù thật sự xảy ra chuyện, cậu ta cũng sẽ giúp mình thoát hiểm, vừa vặn con gái đối với cậu ta vô cùng si tình.
“Như vầy đi, chỉ cần Lạc Nhị gia đồng ý kết thân cùng con gái tôi, từ đay về sau, địa bàn của La Ngọc Khôn tôi để mặc cho cậu tới lui, thế nào?” không cần lo lắng đối phương sẽ từ chối, dù sao chưa nghe nói Lạc Viêm Hành có vợ con, vì Long Hổ Hội, quả quyết cậu ta sẽ không từ chối, hơn nữa con gái xinh đẹp như hoa, cưới con bé cũng không ủy khuất.
“À?” trên mặt Hàn Dục quệt một cái, lão già này thật đúng là có gan mở miệng.
La Hiểu Hiểu siết chặt bàn tay nhỏ bé, ngượng ngùng nhìn về phái bạch mã hoàng tử, nguyện vọng sắp trở thành sự thật, chưa bao giờ có cảm giác vui vể như vậy, mặc kệ anh có yêu cô hay không, chỉ cần kết hôn, có đứa bé, cô cũng không tin anh sẽ nhẫn tâm vứt bỏ cô, tình yêu sớm muộn sẽ có.
Lạc Viêm Hành chỉ im lặng một giây, sau đó vừa uống rượu vừa lắc đầu: “Mặc dù tôi không phải là loại người cổ hủ, nhưng hôn nhân vẫn giữ quan niêm hai bên phải có tình yêu, không thể miễn cưỡng được.”
“Haha, Lạc Nhị gia nói đùa, dạo này, tình yêu gì đó, đối trá, hơn nữa tình cảm cũng có thể xây dựng đấy.” “Tôi không cho là thế, hôn nhân, nhìn như không sao cả, nhưng là cuộc sống quan trọng, nơi dó chứa đựng hạnh phúc mà nơi khác không cách nào thay thế được, hơn nữa La tiểu thư …”
không đợi người đàn ông nói xong, La Ngọc không không nhịn được: “Tôi không thích quanh co lòng vòng, cậu nói có đồng ý hay không đi!”
“Ba!” La Hiểu Hiểu lại bấm bắp đùi cha một cái.
La Ngọc Khôn thấy Lạc Viêm Hành không hề có ý tứ cúi đầu, nếu như đứng dậy rời đi, trở về con gái vẫn không thể một khóc, hai ầm ĩ, ba thắt cổ sao? Đây chính là bảo bối của ông ta, sao chịu được? Tìm cho mình một bậc thang bước xuống: "Tôi cũng không phải là người được voi đòi tiên, như vậy đi, về sau Lạc Nhị gia có thể tiếp xúc với con gái của tôi nhiều một chút, cứ như vậy được chứ?" Về phần có được hay không, đó chính là chuyện của con gái mình.
Lạc Viêm Hành hào phóng gật đầu: "Không thành vấn đề!"
"Cái này đúng rồi nha, đến đây, Hiểu Hiểu, còn không mau rót rượu cho Lạc Nhị gia?" La Ngọc Khôn vui vẻ cười to, ông ta tự tin sức hấp dẫn của con gái, Lạc Nhị gia, hừ, một ngày nào đó cậu ta sẽ tới gọi ông ta là cha vợ, có loại con rể này, chết cũng không tiếc.
La Hiểu Hiểu vô cùng kích động, rót đầy ly cho người đàn ông, lần đầu tiên tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, tim gan đập cuồng loạn, chỉ là ngồi chung một chỗ cũng có chút phát run, lúng túng nói: "Em đi toilet một chút!"
Bạch Diệp Thành khổ sở lắc đầu một cái, bàn chuyện buôn bán, lại còn muốn Anh Hành bán nhan sắc, aiz!
Ra cửa, La Hiểu Hiểu mới che miệng thét chói tai, nguyện vọng thành sự thật, nằm mơ cũng không ngĩ đến ngày này đến nhanh như vậy, mặc dù người đàn ông từ chối kết hôn với cô, hơi có chút thất vọng, nhưng điều này đã rất tốt, nhưng tại sao anh phải từ chối? Thật sự như thủ hạ nói sao, là vì cô gái nhà quê đó?
Trình Thất, nghe nói gần đây bọn họ lui tới thân thiết, cô gái kia càng thường đến Nhà họ Lạc, vừa muốn vào nhà vệ sinh nữ, nhắc tào tháo, tào tháo đến, chỉ là một bóng lưng liền nhận ra chính là kẻ nhà quê lần trước nhìn thấy ở khách sạn Quốc Hào.
Trình Thất đang rửa đôi tay, xoay người vừa muốn rời đi, liền bị người ngăn cản đường đi, không có nhìn, dứt khoát vòng qua, đối phương lại ngăn cản cô lần nữa, ngửa đầu mắng: "Uống nhiều quá thì về nhà nghỉ. . . . . . Cô. . . . . . Là?" Nhìn quen mắt.
Hai tay La Hiểu Hiểu ôm ngực, cười tà nói: "Trình Thất?"
"Không sai!" Là La Hiểu Hiểu, nghĩ tới tiểu thư con nhà quan lái chiếc Rolls-Royce cực phẩm, cô ta cản mình làm gì?
"Chậc, chậc, chậc, người này thưởng thức thật là đặc biệt, một chút cũng không thay đổi!" Một cô gái nhà quê, mặc quần của đàn ông, xem Trình Thất như tình địch là sai lầm lớn nhất của cô trong cuộc đời này, trong lúc vô tình thấy một bóng dáng to lớn cao ngạo đi về phía này, mặc kệ có phải là tình địch hay không, chỉ cần tiếp xúc với Lạc Viêm Hành, cũng sẽ không có quả ngọt để ăn.
Đang lúc tâm tình của Trình Thất không tốt, lần này, càng thêm nổi giận, đã nói Kỳ Dịch này mỗi lần chọn địa phương đều không tốt, lười dây dưa với loại phụ nữ ăn sung mặc sướng, đưa tay xô đẩy nói: "Chó ngoan không. . . . . . Ách!"
Ai ngờ La Hiểu Hiểu chợt ngã về sau, ‘ầm’ một tiếng đụng vào bồn rửa tay, vốn chỉ muốn bị đẩy ngã mà thôi, ai ngờ người định không bằng trời định, bởi vì Trình Thất rữa mặt đổ nước dưới đất, La Hiểu Hiểu trượt chân, cái ót ‘bộp’ một tiếng đập xuống sàn nhà: "A!"
Âm thanh thét chói tai kinh sợ làm Trình Thất đưa tay bịt kín lỗ tai, đỡ? Gặp quỷ mới có thể đi đỡ, hả hê cười cười, quay người lại, lại bị bức tường thịt chặn kín, cô nói tại sao hôm nay lại có nhiều người ở không đi gây sự như vậy? Ngước mắt vừa nhìn, sửng sốt.
Sắc mặt Lạc Viêm Hành vô cùng tối tăm, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái kia vẫn còn vui vẻ đắc ý.
"A. . . . . . Máu. . . . . . Máu. . . . . ." La Hiểu Hiểu gian nan bò dậy, bàn tay nhỏ bé run rẩy sờ cái trán trợt xuống, máu tươi đầy tay, không chút nghĩ ngợi, tức giận đưa tay nắm tóc Trình Thất.
Làm sao Trình Thất có thể để cô như nguyện? Vung quả đấm muốn đánh qua, nhưng bị một quyền cản lại ‘Bốp’ một tiếng rơi xuống, cũng vung không mạnh, căm hận nghiêng đầu: "Buông ra!"
Lạc Viêm ra tay, La Hiểu Hiểu biết nên dừng tay, ủy khuất nghẹn ngào: "Chỉ nói cô ta vài câu mà thôi!"
Lạc Viêm Hành rất muốn bóp đứt cổ tay Trình Thất, thất vọng nói: "Cô thật là càng ngày càng quá đáng rồi !" Âm thanh lạnh lùng đủ làm cho không khí xung quanh ngưng kết thành băng.
Lúc này, Trình Thất mới hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, dấu môi son đó chắc hẳn là La Hiểu Hiểu để lại chứ? Không tệ, môn đăng hộ đối, mạnh hơn cô nhiều, khiêu khích nói: "Không sai, là tôi đánh cô ta đấy, mắc mớ gì tới anh? Lạc Viêm Hành, nhà anh thật rộng? Hôm nay tôi đánh thì thế nào?" Rống giận xong, nghiêng đầu nhấc chân đá tới cô gái đang giả bộ vô tội.
Người đàn ông không ngờ cô gái chẳng những không thừa nhận sai lầm, còn phách lối như vậy, không đợi đối phương quát tháo được như ý, dùng sức mạnh hất ra, ôm chầm La Hiểu Hiểu bị sợ liên tục lùi về phía sau trở về đường cũ.
Trình Thất nhìn thấy cái ót sắp nhắm ngay vòi nhọn bồn rửa tay, kinh hãi, chợt lộn mèo, vẫn không thể né tránh thân thể bị thương, gân cùi chỏ tê dại xẹt mạnh qua vòi nhọn, lập tức che lại đau đớn khom lưng ngồi xổm xuống, dường như cả cánh tay trong phút chốc hư hỏng, đau đến hít một hơi lạnh, đáng chết, tại sao đau thế này? Cũng may không phải đụng vào ót, nếu không ngày này sang năm chính là ngày giỗ của cô rồi.
"Trình Thất!" Chờ cả nửa ngày không được, Kỳ Dịch cho rằng cô gái uống quá nhiều, không tìm được đường trở về, ai ngờ đối phương đang ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo, có thể thấy được không phải đau đớn bình thường, trái tim hung hăng bị bóp chặt, điên cuồng xông tới, tay chân luống cuống hỏi "Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"
Còn chưa đi xa, Lạc Viêm Hành nghe vậy cũng xoay người lại.
"Anh Hành, dường như cô gái kia bị thương, ngồi xổm trên mặt đất !"
Mới vừa rồi dùng sức quá mức? Không suy nghĩ nữa, buông La Hiểu Hiểu tiến lên hỏi thăm: "Không sao chứ?"
Trình Thất cười lưu manh đứng dậy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán mồ hôi hột từng giọt tiếp nối, hừ lạnh nói: "Sợ rằng Lạc Nhị gia phải thất vọng, vẫn còn sống !"
Kỳ Dịch vừa nghe, mười ngón tay đột nhiên siết chặt, nheo mắt trừng về phía người gây ra họa, là anh ta.
Lạc Viêm Hành nghe lời nói cô gái có ý châm chọc, áy náy nói: "Tôi. . . . . . Ưmh!"
‘Ầm! ’
Thiết Quyền như gió đánh về phía khóe miệng của một người đàn ông nào đó, ngã xoay tròn. . . . . .
"Bịch!"
"Viêm Hành, các người làm gì?" La Hiểu Hiểu bất chấp tất cả xông lên trước quỳ rạp xuống bên người người đàn ông, đau lòng ôm lấy: "Viêm Hành, anh không sao chớ?"
Ngay cả Trình Thất cũng ngơ ngẩn, tên nhóc Kỳ Dịch này, hơi sức không nhỏ nha, lại có thể tung một quyền đánh ngã Lạc Viêm Hành?
Lạc Viêm Hành sờ cằm, tự nhiên sẽ không im hơi lặng tiếng, đang muốn theo thế cá chép vẫy đuôi phản kích . . . . . .
Trình Thất níu tay áo Kỳ Dịch kéo về phòng: "Đi thôi!" Hai chữ, không có chút hơi ấm.