Một nhóm người bị đâm chọc đau đớn, cũng trợn to mắt nghiêng đầu nhìn sang, thật giống như đang nhìn cha mẹ của mỗi người, Lộ Băng tự nhận là mình không xấu xí, thân thể khỏe mạnh, không hiểu tại sao cha mẹ cũng muốn vứt bỏ anh ta, hiện tại dường như anh ta đã hiểu rõ rồi, mặc kệ anh ta sinh ra có tốt thế nào, bọn họ cũng có các lý do bỏ rơi anh ta, có thể bởi vì không có tiền, cũng có thể mẹ là người tình của người ta, vì hạnh phúc của mình, từ bỏ anh ta, mặc cho một mình anh ta ở cô nhi viện tự sống chết.
Từ bỏ chính là từ bỏ, cần gì đi hỏi lý do? Không có bọn họ, anh ta không sống đến sắp ba mươi tuổi sao ? Chỉ là một nhớ tới những đứa bé trong cô nhi viện bởi vì không được chăm sóc chu đáo mà bạn chơi đùa chết đi, liền vô cùng oán hận những cha mẹ không có trách nhiệm, luôn sống ảo tưởng, ở Phi Vân Bang, cho dù người nào có đứa bé trước, bọn họ cũng sẽ liều mạng bảo vệ nó, nói cho nó biết, cháu không những có cha mẹ, còn có chúng ta, mẹ nó, ai dám vứt bỏ cháu, chú là người thứ nhất chém chết họ.
Không ngờ đông đảo anh chị em, lại là Salsa, cũng là bọn họ không tốt, vì phát triển bang hội bỏ quên Salsa, sắp hai tháng rồi, mọi người lại không phát hiện, xem như Khâu Hạo Vũ không muốn, vậy cũng phải hỏi bọn họ có muốn hay không? Có tư cách gì tự tiện làm chủ?
Nhớ tới bộ dáng Salsa khóc lóc nức nở, như vậy con bé vẫn không ngốc, khàn khàn nói: "Ngay cả cô ấy cũng biết đứa bé có ý nghĩa như thế nào, nhưng anh không hiểu, Khâu Hạo Vũ, anh còn là đàn ông sao?"
"Có bản lãnh thì các người giết tôi đi, không có bản lãnh ha ha. . . . . ." Khâu Hạo Vũ đột nhiên giương môi tà ác nói: "Trở về lão tử sẽ để cho các người chết không toàn thây!" Không dám đánh vào chỗ trí mạng thì tính là bản lãnh gì?
Ma Tử nhìn người đàn ông đứng lên cũng không nổi, vẫn còn cậy mạnh, nếu không phải Chị Thất căn dặn không thể làm chết người, càng không thể để tàn tật, thật muốn một gậy đánh xuống giải quyết anh ta, đánh thì không thể đánh được rồi, chỗ có thể đánh cũng bị đánh nát, đây không phải là Mạc Trung Hiền, nói cắt là có thể cắt, có trách thì trách Phi Vân Bang không có bản lãnh, luôn kém người ta một bậc, ngay cả có cha mẹ như vậy, mới có nhiều đứa trẻ mồ côi không chỗ nương thân như vậy.
"Nếu như tôi chết đi, có thể đổi lại đứa bé kia, tôi cam tâm tình nguyện!" Ma Tử phủi bụi đất trên người, vô cùng tùy ý, cũng vô cùng nghiêm túc nói xong.
Khâu Hạo Vũ vốn định cười một tiếng cho qua, nhưng thấy cô gái mới vừa còn vô cùng hung hãn, nhưng lúc này như hoa lê đẫm mưa, ném đi thù hận, lần nữa bội phục tình nghĩa anh em giữa nhóm người này, bắt đầu nghi ngờ cô gái tên Salsa, thật sự không chịu nổi như anh ta nghĩ sao? Chẳng lẽ trong đó có hiểu lầm gì? Nếu không, tại sao đám người kia tức giận như thế?
Nhưng anh tận mắt nhìn thấy cô gái đó nằm ở trong trong ngực người đàn ông kia, nhớ tới chuyện này lại lần nữa cắn răng, nhìn về phía Lộ Băng, vô cùng kì quái nói: "Ngay cả người phụ nữ của mình cũng trông chừng không nổi, như vậy còn là đàn ông?"
Lộ Băng sửng sốt một chút, anh ta đang nói gì? Suy nghĩ gần hai phút mới hiểu ra, nhớ lại đêm đó Salsa nằm trong ngực anh ta ngủ thiếp đi, cô bé kia mệt mỏi, ôm trong ngực người nào cũng ấm áp, hơn nữa, mọi người chỉ xem cô như em gái, căn bản không cần kiêng dè cái gì, lại bị người ta hiểu lầm, buồn cười nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: "Nếu như có thể, bất kỳ người đàn ông nào trong Phi Vân Bang cũng nguyện ý chăm sóc cô ấy cả đời, chỉ tiếc ở trong lòng chúng tôi, cô ấy vĩnh viễn cũng chỉ là một cô em gái cần được bảo vệ, mà tôi ở trong lòng cô ấy hay tất cả mọi người và Chị Thất không có khác biệt!" Trừng mắt liếc, đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài.
Ma Tử không hiểu bọn họ đang nói cái gì, cơn giận còn chưa tan, đánh lại không thể đánh, thấy bên cạnh để một đống dây thừng, ác ma trong lòng bắt đầu quấy phá.
Khâu Hạo Vũ rất rõ ràng, vì ngăn cản xem mắt, đi ra ngoài làm loạn, chuyện này căn bản chỉ có đứa ngốc mới muốn làm chứ? Nhưng cô gái kia không có chỗ nào không bình thường, dĩ nhiên, cũng không thiếu các cô gái phản đối kết hôn mà tìm người đàn ông làm bạn trai, anh ta thật sự đã hiểu lầm sao? Trong nháy mắt trong đầu hiện ra hình ảnh cô gái đi vào phòng phẩu thuật, tin tưởng anh ta như thế, không có chút nào nghi ngờ. . . . . . Đứng ở trạm xe buýt gào khóc như kẻ điên. . . . . .
Trái tim, hung hăng bị bóp chặt, đều là lỗi của anh ta sao? Cũng bởi vì thấy cô nằm ở trong ngực người khác? Đột nhiên cảm thấy mình thật là trẻ con, đần độn nhìn đôi tay mình, có lẽ đây là báo ứng chứ? Làm rất nhiều chuyện xấu, gián tiếp giết chết nhiều người như vậy, hôm nay lại giết chết đứa bé vô tội của mình.
Lúc ấy trong đầu đều nghĩ không thể nhận đứa bé, chưa từng nghĩ tới hậu quả, A Nam nói đúng, không có thời gian để hối hận.
Cho dù anh ta không thương cô gái kia cũng có thể đem con trở về, tình hình xấu nhất, đứa bé đi theo đám người kia, không hẳn có được sự chăm sóc.
Đột nhiên thân thể lại bay lên không trung, bị Bàn Tử có sức như trâu vác lên đầu vai, vả lại đôi tay bị trói, giận dữ hét: "Các người lại muốn làm gì? Buông tôi ra, cảnh cáo các người, không cần dính vào, nếu không. . . . . . Ưmh!"
Một tiếng kêu đau, xung quanh lọt vào yên tĩnh, Ma Tử xoay xoay cây gậy, nhìn về phía người nào đó bị ngất khinh bỉ nhổ mấy bãi nước miếng.
Khâu Hạo Vũ đúng không? Cuồng vọng tự đại đúng không? Sĩ diện hảo đúng không? Từ nay về sau, cô thật muốn xem anh ya còn mặt mũi nào để nói.
Bệnh viện, Trình Thất ngồi ở trước giường yên lặng, dịu dàng vuốt ve gương mặt cô gái, thật vất vả mới dỗ cho cô ngủ, thấy có hai hàng nước mắt trên đầu ngón tay, tiếp tục lau khô, vẫn cảm thấy cô bé này cũng không hiểu đứa bé là cái gì, cũng nói với cô, đứa bé chỉ là búp bê, không ngờ nhạy cảm như vậy.
‘Đứa bé không phải búp bê. . . . . . ’
"Không phải búp bê, vậy ở trong lòng em, rốt cuộc nó là cái gì?" Em có hiểu không? Đứa bé là tất cả của người mẹ, một khi nó xuất hiện sẽ là bộ phận vĩnh viễn không thể thiếu trong đời em, hơn nữa xem như sinh ra, em sẽ chăm sóc nó được không? Bản thân mình cũng là một đứa bé, không cách nào tưởng tượng được.
Có lẽ cô bé thật sự không hiểu, cô từng xem qua một tin thời sự, nói một người mẹ trời sanh si ngốc, bị chia lìa với con trai từ lúc mười tháng tuổi, người khác đều mắng cô không biết chăm sóc đứa bé, cho nên trời nóng, đem đứa bé ngâm trong chum nước, thiếu chút nữa chết ngộp, cho nên mới dẫn đến ly hôn, sau đó lưu lạc ở đầu đường, nhưng thật ra người mẹ đó cảm thấy trời quá nóng, muốn cho đứa bé mau mát một chút không phải sao?
Chỉ là dùng sai cách, chờ khi con trai trưởng thành, đi học đại học, ngày ngày cô đi nhặt ve chai góp tiền đưa qua, máu mủ tình thâm không phân chia tàn tật, huống chi Salsa không phải là người si ngốc, đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Tuyệt đối không nghĩ tới đứa nhỏ này sau khi có đứa bé lại để ý như thế, cô và mình đều giống nhau, vẫn đang mong đợi một mục tiêu, ngôi nhà thuộc về mình, chồng của mình, con của mình, nếu như cô cũng giống như bọn họ thì tốt biết bao?
Dịu dàng, thành thạo, thoải mái, muốn vóc người có vóc người, muốn gương mặt có gương mặt, nhất định sẽ sống hạnh phúc hơn so với mọi người, nếu như chỉ là nếu như, sẽ không trở thành sự thật.
Bác sĩ nói cô bị bệnh bẩm sinh từ lúc mang thai, xem như Hoa Đà tái thế cũng bất lực, nếu không phải khi còn bé uống quá nhiều thuốc thảo dược dân gian, có lẽ trí lực chỉ tăng trưởng đến khoảng mười một tuổi, có thể thấy được cha mẹ cô đã cố gắng qua nhưng cái gì cũng đã thử, ngược lại tuyệt vọng, phát hiện càng ngày càng không có hi vọng mới có thể vứt xuống trạm xe lửa?
Mặc kệ là cái gì, cô cũng sẽ không đưa Salsa trở về lại, mặc kệ nhà cô có nghèo thế nào, hôm nay Salsa có thể mang đến cho bọn họ bao nhiêu tài phú, bọn họ cũng không biết, ban đầu là bọn họ bỏ rơi cô, loại này sai lầm, tuyệt đối không thể tha thứ.
"Đứa bé. . . . . . Đứa bé. . . . . ."
"Đứa ngốc, đi vào phòng phẩu thuật cũng không biết phản kháng sao? Không biết bên trong là chỗ nào sao?" Đâu còn bé đâu, aiz!
Hôm sau
"Bản tin trên TV, hôm nay ở trên sân thượng chính phủ phát hiện một người đàn ông khỏa thân. . . . . ."
"Này. . . . . . Không phải là Hạo Vũ sao?" Vẫn hết sức tìm kiếm, Hàn Dục chỉ vào TV hỏi Lạc Viêm Hành.
Bạch Diệp Thành gần như muốn đem mặt dán lên màn hình, thật đúng là Hạo Vũ.
"Người đàn ông này không mảnh vải che thân, đôi tay treo ở trên không trung, lúc đầu các ký giả cho rằng một nhóm người biến thái làm ra, nhưng bước đầu kết luận là người đàn ông tự nguyện, nhớ trước đây không lâu bởi vì một sự kiện các tiểu thương và người bán hàng rong tiến vào cảnh khu cũng phải mua vé vào cửa làm cho nhiều thương nhân bất mãn, có lẽ người đàn ông muốn dùng cách này để ra oai với chính phủ, nhất định là tiểu thưong nào đó trong cảnh khu. . . . . ."
Trong màn hình, Khâu Hạo Vũ trợn tròn hai mắt, sững sờ nhìn ngàn vạn dân chúng phía dưới vây xem, vừa cúi đầu nhìn, thật không nhịn nổi, sau đó tức giận rống to cái gì.
Gương mặt đó bị phóng lớn vô số lần, bị tất cả dân chúng ghi nhớ thật sâu ở trong bộ não.
Vốn là nên vô cùng tức giận, Lạc Viêm Hành phun ra một hớp sữa tươi, anh có thể xác định 100% đó chính là Hạo Vũ, bởi vì đây là tác phong của đám người kia: "Khụ khụ khụ. . . . . . Phốc. . . . . ."
Thấy đại ca chẳng những không tức giận, ngược lại cũng bởi vì nén cười bị nghẹn, gương mặt đẹp trai ửng hồng, Hàn Dục lau mồ hôi, Hạo Vũ a, về sau anh còn có thể gặp người à? Phải đi cứu anh hay thấy chết mà không cứu đây? Nếu để cho mọi người biết anh là một trong những người đứng đầu Long Hổ thì mặt mũi Long Hổ sẽ đặt chỗ nào?
"Chuyện này. . . . . . Làm thế nào?" Bạch Diệp Thành ngây ngốc.
"Cái này. . . . . . Xem trước một chút rồi nói!"
Anh em là cái gì là? Mẹ nó, đây chính là anh em, bỏ đá xuống giếng, cũng không thể trách bọn họ, Hàn Dục hơi mím môi, tự đưa ra phương án giải quyết: "Vậy đi thuê mấy người bán hàng rong trong cảnh khu, nhanh chóng mang người về trước!" Anh nói là toàn thân bị thương, tại sao lại gương mặt hoàn hảo không chút tổn hại? Thế nào cũng phải đánh cho thành đầu heo chứ? Ít ra còn có thể giấu đầu hở đuôi.
Ba Sĩ, xe ôm, lần này được rồi, xuất hiện anh trai oai phong, mất mặt quá, Trình Thất, dù sao cô cũng nên giữ cho anh ta một cái quần con chứ?
"Phốc, ha ha ha ha ha những ký giả này rất biết đoán mò, làm tôi cười chết ha ha ha ha ha Aha!" Bên trong một gian phòng bệnh khác, Ma Tử cười đến thiếu chút nữa lăn ra đất.
Vốn là bầu không khí đầy thương cảm, trong nháy mắt sôi nổi hẳn lê , ngồi cạnh bên đầu giường, Trình Thất cũng buồn cười, đáng đời!
Cái miệng nhỏ nhắn của Salsa khẽ nhếch, nhìn chằm chằm TV thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, mất đi đứa bé cô rất đau lòng, có thể thấy được mọi người đều đau lòng theo, còn chưa phải thoải mái, hôm nay bộ dáng này của Tiểu Bát có thể làm mọi người vui vẻ, cô vẫn rất vui lòng.
"Xin hỏi anh trai oai phong, có phải anh rất bất mãn đối với chính phủ hay không. . . . . ."
"Anh trai oai phong, anh nói một chút cảm tưởng lúc này? Vết thương trên người anh cũng là chính anh đánh sao?"
"Anh muốn đi như vậy sao? Hay muốn cúi đầu trước chính phủ?"
"Vậy không phải anh làm tất cả đều uổng phí sao?"
"Cút!"
Người đàn ông nghiêng đầu căm hận rống giận, các ký giả hoảng sợ liên tục lùi về phía sau, nhưng chỉ trong mấy giây lại ùa lên, hỏi lung tung này nọ.
Khâu Hạo Vũ lúng túng cúi thấp đầu, hận không được tìm một cái động chui vào, thân thể đau thấu xương, trải rộng toàn thân, so với mặt mũi, những cơn đau này có thấm vào đâu? Bước nhanh vào bên trong xe: "Lái xe!" Trình Thất, cô. . . . . . Chờ đó cho tôi. (aiz, chờ cái gì, muốn bị hành hạ tàn nhẫn hơn đây mà).
"Anh trai oai phong đừng đi a, anh trai oai phong. . . . . ."
‘Vèo! ’
Xe bằng tốc độ nhanh nhất bay ra khỏi đám người, thành công bỏ rơi đám ruồi nhặn phía sau.
Nữ ký giả xinh đẹp không thể không nhắm ngay Camera giải thích: "Cảm xúc của người trong cuộc rất kích động, đối với chính phủ rất bất mãn, cái chữ ‘cút’ bao hàm tất cả, cũng nói lên tiếng lòng của những tầng lớp thấp bé chúng ta bị chính phủ chèn ép, chúng ta phải tự hào về anh ấy, không biết lần sau anh ấy làm thế nào?" Cuối cùng dừng lại một giây, chắc là đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể tăng cao tỉ lệ người xem TV, nhìn về phía ống kính lễ phép cười nói: "Chúng ta sẽ tiến hành theo dõi bản tin, cám ơn đã xem!"