Khương Điềm nghe Tô Dĩ Nam nói xong, lập tức đẩy ngực hắn nói: "Anh mau làm đi. Em không ở trên đâu."
Lần đó ở phòng thay quần áo, vì để chắc chắn Tô Dĩ Nam phá thân cô mới có thể lựa chọn cưỡi trên côn thịt hắn, miễn cho Tô Dĩ Nam hối hận.
Hiện tại cô sao lại có thể không biết xấu hổ cưỡi trên người Tô Dĩ Nam chứ.
Nhưng Tô Dĩ Nam thấy Khương Điềm không muốn, hắn đơn giản trực tiếp ôm cô lên trên người mình. Côn thịt thô to xoay tròn một vòng trong hoa huyệt. Côn thịt hung hăng cọ xát một vòng, khiến hoa huyệt Khương Điềm vừa đau vừa thoải mái.
"Anh mau thả em ra!"
Cả người Khương Điềm ghé vào trên người Tô Dĩ Nam, ngón tay gắt gao bắt lấy bả vai của hắn:
"Nghe lời! Mau cưỡi anh đi. Em chỉ cần làm côn thịt loén bắn ra trong tiểu nộn bức một lần anh liền đưa em về nhà."
Khóe miệng Tô Dĩ Nam hé gợi lên một nụ cười khẽ. Hắn dựa vào lưng vào lưng ghế, dù bận vẫn ung dung nhìn Khương Điềm tự mình cưỡi côn thịt lớn.
Dưới thân Khương Điềm chứa côn thịt thô như vậy làm gì còn sức lực. Cô trực tiếp ghé vào trên người Tô Dĩ Nam bất động.
Bạch bạch bạch~
Tô Dĩ Nam chụp tay đánh lên mông Khương Điềm. Chỉ nghe thấy trên mông cô phát ra một đạo âm thanh vang dội. Tuy rằng sức lực hắn không lớn, nhưng đánh vào trên mông Khương Điềm vẫn để lại một dấu đỏ.
"Động nhanh đi!" Tô Dĩ Nam ra lệnh.
"Không!" Phản nghịch trong lòng Khương Điềm đột nhiên tới. Tô Dĩ Nam muốn cô cưỡi côn thịt, cô càng không muốn cưỡi.
"Chính em nói đấy nhé?"
"Đúng! Em mới không cưỡi đâu!"
Hiện tại tư thế này có thể khiến Tô Dĩ Nam dễ dàng nhìn rõ ràng hoa huyệt cô. Nếu cô vừa động, Tô Dĩ Nam tuyệt đối có thể nhìn rõ cô cưỡi hắn như thế nào.
Như thế mất mặt muốn chết. "Phải không?"
Tô Dĩ Nam vừa dứt lời, trực tiếp đỡ lấy eo Khương Điềm hướng lên trên mạnh mẽ mà động. Côn thịt một chút lại một chút cắm vào hoa huyệt cô.
"Đừng, đừng nhanh như vậy mà."
Khương Điềm nhanh chóng bị tiết tấu của Tô Dĩ Nam dọa tới. Người đàn ông này dường như muốn làm cô đến chết.
"Anh đâm em nhanh lắm sao?"
Khóe miệng Tô Dĩ Nam câu lấy một nụ cười xấu xa. Vừa nói, tốc độ thao huyệt lại lần nữa nhanh hơn, côn thịt lớn trực tiếp cắm vào tử cung. Côn thịt giống như hạt mưa, gõ vào vách tử cung.
Khoái cảm mãnh liệt khiến Khương Điềm lại sinh ra xúc động muốn đi tiểu giống như trước đây.
Khương Điềm sợ tới mức vội vàng hô: "Để em tự mình cưỡi, không cần anh thao em."
Nói đùa, nếu cô tiếp tục không làm theo lời Tô Dĩ Nam, cô có cảm giác chính mình sẽ bị hắn thao tới chết.
Được như ý muốn, Tô Dĩ Nam lúc này mới dừng lại để Khương Điềm cưỡi trên eo mình.
Đôi tay Khương Điềm chống trên vai Tô Dĩ Nam, bắt đầu tự mình di động mông nhỏ. Mông nhỏ sau khi thoáng nâng lên lại nặng nề mà đi xuống.
Côn thịt nháy mắt cọ xát thật mạnh hoa huyệt. Khương Điềm bị khoái cảm giống như điện giật này làm cho da đầu tê dại.
Thân thể cô nháy mắt liền mềm như nước, ngã vào lồng ngực Tô Dĩ Nam.
"Mít Ướt, tiếp tục đi. Hiện tại em không dùng sức sẽ không ép ra được 'sữa bò' đâu."
Ngón tay Tô Dĩ Nam vuốt ve tới lui trên mông Khương Điềm. Sau khi ngón tay ở rãnh mông cô gian xảo hoạt động một lát, trực tiếp cắm vào cúc huyệt.
"Đừng, đừng đùa nơi đó."
Khương Điềm hét lên một tiếng, mông nhỏ không tự chủ được mà từ từ nâng lên. "Không muốn anh chơi chỗ đó thì cưỡi nhanh một chút