Đại Ca Và Mít Ướt - Điềm Bính Tả Thủ

Chương 52: Cực phẩm




Vốn dĩ Khương Tuyết còn cho rằng Tô Dĩ Nam nhất định sẽ không lấy được những nguyên liệu quý giá này, ai ngờ hắn lại đáp ứng được cơ chứ?

"Hai vị đây nói muốn quán cung cấp đủ các món có những nguyên liệu trên. Bây giờ quán đã cung cấp đủ rồi, không biết bao giờ hai vị mới trả tiền nhỉ?"

Hai tay Tô Dĩ Nam khoanh lại trước ngực, ung dung nhìn mẹ con bọn họ. Nếu đổi lại là người khác hắn đã sớm cho vài quả đấm rồi.

Nhưng mẹ con hai người này tuy có rác rưởi đến đâu thì tốt xấu gì vẫn là người nhà của Mít Ướt. Nếu hắn trực tiếp ra tay đánh hay người này thì không được, nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn không tìm được cách khác để trừng trị bọn họ.

"Nhưng 300 vạn cũng nhiều quá rồi."

Trên người Sầm Mỹ Vân bây giờ lấy đâu ra 300 vạn? Mấy năm nay Khương gia làm ăn khấm khá thật nhưng cũng chưa giàu đến mức vung tay một cái tiêu tốn mấy trăm vạn.

"Không phải vừa rồi phu nhân nói người phục vụ chúng tôi là hạ tiện sao? Vậy người trong giới thượng lưu như phu nhân chẳng lẽ lại muốn quỵt tiền?"

Mỗi một câu nói của Tô Dĩ Nam đều giống như đang tát thẳng vào mặt của Sầm Mỹ Vân cùng Khương Tuyết. Vừa rồi cô ta còn ở trước mặt Khương Điềm với Tô Dĩ Nam giương oai, kết quả mới chỉ qua một giờ đồng hồ, cô ta lại rơi vào tình huống quẫn bách như vậy.

"Gọi giám đốc của mấy người đến đây!"

Khương Tuyết cắn răng nói. Bây giờ trên người hai mẹ con cô ta không có nhiều tiền như vậy, cách duy nhất bây giờ chính là để giám đốc ở đây biết ba cô ta là ai. Cô ta không tin một quán cafe nho nhỏ lại dám không nể mặt Khương gia.

Giám đốc của quán rất nhanh đã tới, đó là một người đàn ông trung niên, tuổi ngoài 40.

"Đây là danh thiếp của ba tôi. Ông biết nên làm thế nào rồi chứ?"

Khương Tuyết vừa nói vừa đưa danh thiếp cho giám đốc.



Sầm Mỹ Vân vội vàng nhìn cô ta: "Tuyết Nhi, sao con lại tuỳ tiện đưa danh thiếp của ba con cho người lạ thế?"

Khương Tuyết ghé vào tai bà ta nói nhỏ: "Ba ở trong giới cũng có chút tiếng tăm. Tên giám đốc này thế nào cũng nể mặt ba, có khi chúng ta còn không phải trả tiền bữa này nữa đó mẹ."

Không thể không nói bàn tính của Khương Tuyết rất chuẩn. Nhưng cô ta lại tuyệt đối không ngờ rằng sếp của vị giám đốc này lại chính là Tô Dĩ Nam.

Ở trước mặt Tô Dĩ Nam thì ông giám đốc này làm gì có gan giở trò.

Giám đốc nhìn Khương Tuyết một cái sau đó lấy điện thoại ra gọi cho số máy được in trên danh thiếp.

Rất nhanh điện thoại đã được nhận, nhưng thái độ của ông giám đốc không hề giống như trong tưởng tượng của Khương Tuyết.

Ngược lại giám đốc còn tường thuật lại tất cả những gì hai mẹ con cô ta làm ở quán cho Khương Tùng nghe, còn nói ông ta nhanh chóng đến trả tiền nếu không sẽ báo cảnh sát.

Nháy mắt mặt mũi Sầm Mỹ Vân trắng bệch, bà ta hung hăng lườm Khương Tuyết một cái.

Khương Tuyết không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Cô ta chỉ có thể bày ra vẻ mặt ấm ức nói: "Mẹ, con cũng không biết ông ta sẽ không nể mặt ba. Nhưng mẹ nhìn con nhỏ Khương Điềm kìa, đứng ở đó câm như hến chẳng thèm nói giúp một câu. Không biết nó còn coi con với mẹ là người nhà của nó không nữa."

Nghe cô ta nói như vậy, quả nhiên ánh mắt của Sầm Mỹ Vân khi nhìn Khương Điềm lại càng thêm lạnh lùng:

"Đúng, vẫn là Tuyết Nhi hiểu chuyện. Còn con ranh kia nuôi nó lớn giờ nó coi mình như người xa lạ vậy đó."

Khương Điềm nghe mấy lời bà ta nói xong, ngực không nhịn được mà kịch liệt phập phồng. Cô quả thật sắp bị đôi mẹ con này làm cho tức đến nỗi muốn cười rồi.

Hai người này vừa bước vào quán đã châm chọc mỉa mai, một hai đòi đồ ăn đắt tiền. Bây giờ bị chọc thủng thì quay sang cắn ngược, nói cô mới là người sai???