"Tô Dĩ Nam, mặt cậu..."
Hai chữ "hồng quá" còn chưa nói xong, Khương Điềm đã bị Tô Dĩ Nam che lại miệng kéo đến chỗ khác. Nếu để cho mọi người biết hắn đường đường là đại ca của Thất trung, ai nghe thấy tiếng cũng phải sợ vỡ mật nay lại bị một câu làm đỏ mặt, sau này hắn còn mặt mũi đâu mà lăn lộn ở Thất trung nữa???
Khương Điềm bị Tô Dĩ Nam kéo đến bãi đỗ xe của trường học, chỉ thấy đầu tóc của cô đã bị làm cho xù lên, gương mặt nhỏ trắng nõn còn hơi đỏ ửng, làm người hận không thể cắn một ngụm.
Hầu kết của hắn lăn lộn một lát, sau đó lạnh lùng nói: "Mít Ướt, bây giờ tôi muốn nói với cậu một chuyện. Tôi cũng không phải người tốt gì, nếu cậu đã về ở chung với tôi thì tôi cũng không dám bảo đảm mình sẽ không làm chuyện gì đó với cậu."
Khương Điềm nghe Tô Dĩ Nam nói, đôi mắt chớp chớp, nghiêng đầu nhìn hắn:
"Nhưng tôi cũng không có ngại nha. Lúc cậu sờ sờ tôi còn rất thoải mái."
Nghe cô nói vậy, trong lòng Tô Dĩ Nam không tránh khỏi có chút khó chịu. Hoá ra Khương Điềm phối hợp với hắn, cho hắn đụng vào chẳng qua là vì cô cảm thấy dễ chịu.
Không phải hắn không thích chạm vào Khương Điềm, mà bởi vì hắn thích cô nên cũng mong muốn cô thích mình chứ không phải vì hắn sờ cô thoải mái. Nói đến đây cũng kì quái, hắn thế mà lại nhất kiến chung tình với Khương Điềm.
"Mít Ướt, cậu phải nhớ kĩ một chuyện. Cho dù nam sinh khác sờ ngực có thoải mái thì cậu cũng tuyệt đối không được cho bọn họ chạm vào mình. Nghe chưa?"
Tô Dĩ Nam xoa xoa đầu cô, đầu cô bị hắn xoa cũng biến thành ổ gà.
Khương Điềm không nghĩ tới hiện tại Tô Dĩ Nam đã có tính chiếm hữu đối với mình. Vậy trong tương lai Tô Dĩ Nam nhất định sẽ thích mình rồi.
Nghĩ đến đây cô vô cùng vui vẻ, sau đó nặng nề gật đầu với Tô Dĩ Nam.
Trở lại Tô gia.
Trong thư phòng, Tô Dĩ Nam đang mải mê chơi game, còn Khương Điềm ngồi một bên làm bài tập.
Khương Điềm nhìn bài thi toán học, lông mày nhíu chặt lại.
Đời trước thành tích môn toán của cô vốn đã không tốt, sau khi tốt nghiệp cũng không hề tiếp xúc với môn Toán nữa. Bây giờ cô nhìn đến mấy đề toán này chẳng khác gì đang xem sách trời cả.
Nghĩ đến Tô Dĩ Nam đời trước chính là tổng giám đốc của Tô thị, còn là thủ khoa trường đại học Z.
Vì thế Khương Điềm cầm bài thi lon ton chạy đến bên cạnh Tô Dĩ Nam.
"Tô Dĩ Nam, tôi không biết làm bài này. Cậu dạy cho tôi đi."
Khương Điềm đưa bài thi cho hắn.
"Cậu nhờ tôi giảng đề?"
Khoé miệng Tô Dĩ Nam co rút, hắn chính là người đứng bét toàn khối được chưa? Xem ra chỉ số thông minh của Mít Ướt nhà hắn không cao lắm. Cũng dám tìm hắn hỏi bài.
"Đúng vậy, cậu lợi hại như thế nhất định sẽ làm được."
Khương Điềm chớp chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời sùng bái nhìn hắn. Giống như nhìn Văn Khúc Tinh* hạ phàm vậy.
(Văn Khúc Tinh: Văn Khúc Tinh quân là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian)
Tô Dĩ Nam đang muốn nói cô tìm sai người rồi, nhưng nhìn đến ánh mắt chờ mong của Mít Ướt, hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó nói:
"Đề này rất đơn giản. Cậu chờ tôi năm phút, tôi xem qua đề đã."
Khương Điềm nặng nề gật đầu, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tô Dĩ Nam.
"Cậu đừng có đứng, mỏi chân thì sao? Ngồi vào đây."
Tô Dĩ Nam vỗ vỗ đùi mình.
Khương Điềm cũng không nghĩ nhiều mà cứ thế ngồi lên. Chẳng qua khoảng cách giữa bàn với ghế quá hẹp, cô ngồi vào đùi Tô Dĩ Nam rồi còn phải xê dịch mông để điều chỉnh tư thế ngồi sao cho thoải mái.
Kết quả cẳng chân cô cứ vặn vẹo qua lại, mông nhỏ lại đụng phải một "cây gậy" vừa thô vừa cứng.
Cô càng lộn xộn thì "cây gậy" này càng thô, độ ấm nóng bỏng cứ thế truyền thẳng sang mông nhỏ của cô.