Đại Ca Uống Trà Sữa Không

Chương 72: 72: Danh Thanh





Ngọc Cảnh Anh như nguyện đậu vào trường đại học A, cùng với chuyên ngành mà mình khá yêu thích.

Sắp tới năm học mới, điều làm anh hứng thú nhất không phải đi tham quan trường mà là đi tìm nhà trọ chuẩn bị “ra riêng” với người yêu mình.

Nhắc đến chuyện này làm Lâm Bối Bối cực kì ghen tị.

Sao A Anh được ra ở trọ mà cậu thì lại không được cơ chứ? Bố mẹ quá là ác độc đi mà.
Ngọc Cảnh Anh lúc này đang lướt mấy trang mạng tìm nhà.

Thực ra với tiềm lực của nhà họ Ngọc, không khó để tìm một ngôi nhà xinh xẻo tiện nghi cho cả hai.

Tiếc là Ngọc Cảnh Anh muốn tự mình trải nghiệm cảm giác đó, cho nên không để bố mẹ hay anh cả giúp mình.
“A Hoài, em nói xem, có phải em đang rất hưng phấn vì được ở chung nhà với anh không?”
Ngọc Cảnh Anh nắm tay người yêu mình, nũng hịu hỏi.

Nhưng mà nhìn vào thái độ của cả hai liền biết ai là người hưng phấn hơn liền.

Anh cười toe toét thấy răng không thấy mắt.

Khoé miệng như kéo đến tận mang tai, ánh mắt loan loan tràn ngập vui sướng.


Mẹ anh nói chuyện quả không sai.

Gả con ra ngoài là mất luôn con mà.
Danh Hoài đút một ngụm trân châu cho người yêu mình, sau đó mới yêu chiều xoa xoa đầu anh.

Cả hai chiều này đi đặt cọc nhà, sau đó thuận tiện ghé qua trường làm thủ tục nhập học cho cậu luôn.

Đối với người yêu có phần hơi trẻ con này của mình, cậu muốn dành hết tất cả sự yêu chiều vô bờ bến, cho nên anh nói gì cậu cũng gật đầu cho anh vui.

Tiêu Oánh hay bảo cậu chăm người yêu như chăm con, nhưng là người ngoài sao hiểu được A Anh của hắn mới tốt đẹp dễ thương như thế nào.
Danh Hoài không nhịn nổi a.
Ngọc Cảnh Anh đôi mắt liếc láo liên, nhìn nhìn đại học S cực kì rộng lớn.

Đây là đại học hàng đầu ở nước này, chất lượng sinh viên cực kì ưu tú.

Có người yêu học ở trường này, trong mắt A Anh là một điều đáng tự hào a.
Cả hai đang tíu ta tíu tít bàn chuyện sắp tới thì bỗng nhiên một âm thanh lạ cắt ngang cuộc nói chuyện.
“Là Danh Hoài đúng không?”
Cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn người vừa chen ngang.

Đó là một anh chàng cực kì đẹp trai, người cao đến hơn mét tám, bất quá A Anh có thể nhìn thấy sự không đứng đắn trong đôi mắt đó.

Quả thực, linh cảm của anh không sai.

Câu tiếp theo của người này đã phá hỏng không khí tốt đẹp, cũng làm khuôn mặt đẹp trai trở nên xấu xí cực kì.
“Oh.

Tôi nghe nói là nhà cậu có một quãng thời gian khá khó khăn về mặt kinh tế.

Sao cậu lại vào trường này? Chi phí học tập ở đây không rẻ đâu.

Nhưng mà nếu cậu muốn qua tôi có thể nói với ông nội hỗ trợ phần nào.”
Danh Hoài nghe ra ý chế giễu nhưng thái độ cực kì bình tĩnh.

Bất quá A Anh thì không được như vậy.

Anh tức giận đến mức xù lông lên, nắm đấm chặt lại.


Nếu không phải Danh Hoài giữ tay anh thì anh đã xông lên cho tên này một trận rồi.
“Này tên kia, giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ.

Đúng là miệng chó không phun được ngà voi mà.”
“Mày…”
Người kia nghe mình bị chửi thẳng mặt thì tức điên lên.

Nhìn tên trắng bóc như tiểu bạch kiểm trước mặt, hắn càng thêm tức giận cười nhạo.
“A Hoài là được thầy cô trường này tìm tới tận nhà trao học bổng toàn phần.

Không đến lượt mày hay ông nội mày phải lo đâu.

Cút xéo đi.”
Ngọc Cảnh Anh tức giận xổ cho đối phương một tràng dài không thèm nể nang mặt mũi.

Anh cũng biết sự tình nhà Danh Hoài, biết ông nội cậu vì mặt mũi mà bỏ mặt hai mẹ con cậu lưu lạc khắp nơi.

Nghe Tiêu Oánh kể lại lúc đó cô Triệu vừa mới sinh còn chưa kịp cữ đã bị đuổi đi.

Đây là thể loại ông nội gì cơ chứ.
“Mày..

mày..”
Người kia mặt đỏ tía tai vì xấu hổ, các tân sinh viên đang nhìn chằm chằm về phía bên này, tất nhiên là đã nghe được câu chuyện.

Đâm ra, hắn ta xấu hổ chết đi được.

“Danh Thanh, anh không có chuyện gì làm thì cũng đừng xía vào chuyện của tôi.

Chúng ta không có mối quan hệ thân thiết đến vậy đâu.”
Danh Hoài vừa nói vừa cầm tay Ngọc Cảnh Anh tiến vào toà nhà giáo viên để làm tiếp hồ sơ, để lại một bóng lưng cho Danh Thanh càng khiến hắn ta tức không có xả.
Danh Thanh vứt cặp sách của mình xuống đất, thẳng chân đạp lên mấy cái, rồ dại làm mấy sinh viên đứng gần đó cũng phải tản đi.

“Mẹ mày..

thằng chó.

Con một ả **** cũng dám lên mặt với tao.”
Đối với Danh Hoài, Danh Thanh cực kì căm ghét, à không phải nói là hận đến xương tủy.

Không có Danh Hoài, Danh Thanh liền trở thành trưởng tôn cao quý nhà họ Danh, muốn gì được nấy, thân phận quả thực không ai sánh bằng.
Chỉ là cho đến khi tới tuổi đi học, danh tiếng lực học của Danh Hoài ngày càng nổi trội, người nhà họ Danh vô tình hay cố ý đều nghe thấy.

Đặt cạnh một người có lực học bình thường như Danh Thanh thì cậu càng nổi bật.

Danh Thanh càng trở nên bình thường, thấp kém, ông nội lại nói bóng nói gió rất nhiều lần.
Làm sao có thể chịu được đây?