Hắn cứ đi qua đi lại giữa hai đám nữ nhân, lên xuống lên xuống, thật
không ai hiểu nổi hắn đang nghĩ gì, đã qua ba khắc [1] rồi, mà hắn vẫn
còn sức lực đi tới đi lui, thật khiến mọi người càng hồi hợp cùng phẫn
nộ.
E hèm, thật ra kẻ phẫn nộ chỉ có một người thôi, chắc không xa lạ với mọi người đâu, hít một ngụm khí, chân liền bước ra, cúi đầu xuống, cung kính nói “Vương, nếu ngài thích tản bộ không bằng ngài có thể ra hậu
viện cùng các tiểu ái thiếp của ngài ‘vờn hoa bắt bướm’ cho thư giãn
tinh thần, hà cớ phải phí thời gian của tất cả mọi người như vậy?”
Tiện nam nhân, đi chết đi, xú nam nhân, nam nhân thối, hừ, tuy rằng
khẩu khí cung kính, thái độ lễ phép nhưng trong lòng nàng đang rủa hắn,
thấu hận không thể cắn chết hắn ngay lập tức.
“Ồh, ý tứ của nàng nói bổn vương làm tốn thời gian của các nàng?” Độc Cô Thát Tề nghiêm nghị, giả ngu hỏi lại mọi người.
“Vương, chúng tiểu nữ tuyệt không có ý đó”, mọi người đồng thanh đồng tiếng cùng trả lời, đồng thời tất cả mọi ánh nhìn của các nữ nhân liền
chuyển hướng sang Yêu Hồn, thầm ai oán nàng dám ăn nói bậy bạ trước mặt
Độc Cô Thát Tề .
Tiện nam nhân, nàng to gan ngẩng đầu lên, trừng mắt với hắn, hắn thì
nhướn mày lên, nhún nhún vai, nhìn thấy bộ dạng hắn khuôn mặt hắn như
viết: không ngờ ‘gậy ông đập lưng ông’ chứ gì!
Ách, tức quá, tức quá, thật ra nàng nghi ngờ họ có phải là nữ nhân giống nàng không?
Vì sao lại không bênh vực đồng loại của mình? Lại đi bán đứng nàng?
Hừ, căm phẫn thật đáng căm phẫn, nàng liền lớn dạ nói “Họ không có ý đó
nhưng tiểu nữ có”
Phải, tức giận lên đi, hắn chỉ chờ giây phút này thôi, dù trong lòng
hắn vui mừng nhảy múa như ‘địa chủ được mùa’ nhưng khuôn mặt hắn vẫn
không biểu lộ ra bộ dạng gì cả, ngược lại còn lạnh lùng nói “Vậy sao,
tốn chút thời gian cho bổn vương nàng liền không hài lòng?”
Siết chặt tay, các đốt xương tay liền kêu răng rắc lên, nàng thẳng thắn nói “Ân, đúng như ngài nói”
Xong tất cả các nữ nhân bên phải liền thầm cầu phúc cho nàng, hy vọng kiếp sau nàng đầu thai bớt ngu xuẩn đi chọc giận con sử tử đáng sợ như
Độc Cô Thát Tề
“To gan”, hắn rống lên, đại điện liền trở nên lạnh lẽo, thậm chí
tiếng của hắn còn vang dội vọng lại hồi sau mới dứt, tất cả mọi người
đều im lặng không ai dám lên tiếng cả
Đối với các nữ nhân của hắn không ai là không biết hoặc chứng kiến
qua, còn đối với các yêu nữ thì họ liền chấn động đến sợ hãi vì lần đầu
diện kiến với vẻ mặt hung tợn của hắn, Yêu Hồn cũng sợ đến sửng cả người ra.
Nhưng tính khí cao ngạo như chim công của nàng đâu dễ bị tiếng bò
rống (=))) của hắn đánh bại được chứ, nàng như chim công xòe đuôi nói
“Tiện nam nhân, nhà ngươi có nhất thiết phải rống như bò điên không, có
biết lỗ tai của bản cô nương sắp bị ngươi làm thủng”
“Người đâu, mau nhốt ả tiện nhân này vào ngục tối, chờ bổn vương xét
xử sau”, hắn đen nửa mặt mà phân phó hai tên đại hán bắt giam nàng vào
ngục tối
“Vương”, Yêu Cơ cả gan liền lên tiếng gọi, rồi quỳ xuống nói “Tiểu
muội còn nhỏ, tri thức kém kính mong ngài lượng thứ, giơ cao đánh khẽ”
“Vương” Yêu Huyết cũng quỳ rộp xuống xin hắn niệm tình.
“Nhị tỷ, thất muôi không được quỳ trước hạng người như hắn, ta không
cần, muốn chém muốn giết tùy ý ngươi”, dù bị hai tên đại hán nắm giữ
nhưng khẩu khí của nàng không thuyên giảm mà càng tăng âm lượng lên
“Ngũ muội/Ngũ tỷ” cả hai đồng thanh gọi nàng, nhíu mày ý chỉ kêu nàng cẩn thẩn lời nói
“Hai nàng đã nghe thấy chứ, nàng ta căn bản không cần hai nàng xin xỏ dùm nàng ta” Độc Cô Thát Tề lạnh nhạt nhếch mép hờ hững nói, vừa mới xa nhau có vài canh giờ sao hiện tại liền trở mặt không nhận người quen.
“Vương”, lần này là tất cả yêu nữ cùng quỳ xuống mong hắn lượng thứ
“Không cần quỳ, muốn giết cứ giết hà tất phải tỏ ra quân tử như vậy,
ngươi căn bản là tiểu nhân”, nàng hung hăng nói, chỉ cần biết mọi người
có lòng như vậy là được rồi, còn lại không cần thiết nữa, bất chợt nàng
cảm thấy đau lòng? Vì sao vậy, vì sao nàng lại đau lòng?
“Hảo, nàng đã cầu xin bổn vương không lý nào bổn vương không làm theo ý chỉ của nàng, người đâu còn không lôi nàng ta xuống”, Độc Cô Thát Tề
ác nghiệt nói, nàng liền được họ giải xuống.
“Còn các nàng đứng lên đi, các nàng nên tôn trọng tôn chỉ của nàng
ta” sau khi Yêu Hồn đi thì Độc Cô Thát Tề liền tặng cho các nàng một nụ
cười điên đảo chúng sinh, trở lại bộ dạng hay cười hay nói của mình, vẫn phong lưu nhàn nhã mà trêu ghẹo các nữ nhân.
Yêu Huyết đổ lệ cho dù không cam tâm vẫn đứng lên, bất chợt nàng sảy chân, rất may Yêu Mỵ liền vươn tay đỡ nàng ta.
Ngũ tỷ vì sao tỷ lại ngu xuẩn như vậy, thiên đường có lối tỷ không đi liền bước xuống địa ngục? Chẳng phải tỷ đã nói sẽ cùng Tây Phong đại ca của tỷ đi ngoạn khắp nơi sao, vì sao…ô….ô…ô…
Toàn bộ hành động cùng cử chỉ của Yêu Huyết liền lọt vào cặp mắt bán
nguyệt thâm thúy của hắn, hắn có một nhận xét đồng thời tán dương nàng,
nhưng khi những lời nói trong thâm tâm của nàng đều lọt vào tai hắn thì
hai mắt hắn sáng quoắc lên, cả người nồng nặc mùi thuốc súng.
Thủy Liên không hiểu chuyện liền tưởng hắn vì giận chuyện của ả tiện
nữ khi nãy mà sinh khí nên õng ẹo nói “Vương, thỉnh ngài bớt giận, không bằng để thần thiếp trừng trị tiện nhân khi nãy rửa mối nhục cho ngài”
Tất cả mọi người chưa hết bình tâm lại liền nghe được câu nói của
Thủy Liên ai cũng thầm cầu nguyện cho Yêu Hồn đợt hai, có ai không biết
Thủy Liên dựa vào ân sủng của Độc Cô Thát Tề mà ngang tàn phách lối, làm càn, mắt chó xem thường người?
Không cần nhìn xa nhìn gần cũng biết nàng ta rất ác độc, những tỳ nữ
theo hầu nàng ta chưa đến một hai tháng kẻ không mất tích vô cớ liền bị
hủy dung nhan, tệ hơn nữa là bị chặt chân chặt tay…nghĩ tới đây ai cũng
rùng cả mình.
Ba khắc [1] một khắc = 15 phút