“Cầu xin ngươi, nữ nhân nhà ngươi không thiếu, không nhất thiết phải
là ta, mặc dù ta biết ta có chút nhan sắc ( ==’ ) nhưng mà các nàng so
bì với ta như phượng hoàng so sánh với chim tước” lệ vươn vấn trên gò
má, giọng có chút nghẹn ngào thốt nên lời.
Như thế nào mà nàng khóc? Nàng khóc là do nàng chịu không nổi cá tánh của cái tên đại nam nhân này, nàng chán ghét hắn, cách hành xử của hắn
thật ngang ngược và bá đạo, nàng không thích!
“Đối với ta, nàng luôn mỹ lệ nhất, ta không cần họ, ta chỉ cần nàng,
bởi vì ta yêu nàng, hãy làm nữ nhân của ta”, đối mặt với sự nài nỉ của
nàng, hắn không bận tâm đến, hắn chỉ muốn có nàng, hắn tin hắn có thể
làm nàng hạnh phúc!
Câu nói này khiến cho nàng bị chấn động, nhưng dần dần chuyển biến
thành – chán ghét hơn, ân, chán ghét cực điểm, cười mỉa nàng liền nói
“Mọi nữ nhân trên gường ngài, ngài liền dụ ngọt họ bằng cách này”
“Nàng là người đầu tiên”, đè nén đi sự tức giận khi thấy nàng khinh
thường hắn, dẫu sau truy nữ nhân là phải mặt dày, vô sỉ, mà nàng chính
là người đầu tiên ở trên gường hắn dám lý luận với hắn và cũng là người
hắn nói ‘yêu’, nếu là kẻ khác hắn đã không lưu tình ‘ăn’ lấy bạn tình
của mình từ đời nào rồi.
Khẩu khí của hắn rõ ràng chắc như đinh đóng cột, từ trong đôi mâu của hắn nàng nhìn thấy ngoài trân thành còn có – dục vọng!
“Nhưng ta không thích ngài” nàng lạnh lùng nói, đôi mắt vô hồn nói
một cách mong lung, chỉ cầu xin hắn buông tha nàng đây chính là ân điển
lớn nhất hắn ban cho nàng.
“Nhưng ta thích nàng”, phản bác lại lời nàng, hắn tuyệt không cho
nàng rời đi, cũng không cho nàng yêu nam nhân khác, nàng phải là của
hắn, hắn mặc kệ tất cả
“Ngươi không thể ăn nói ngang ngược như vậy, ngươi không lo đến cảm
nhận của ta, ngươi chỉ thích thân thể ta” cắn chặt răng, nàng chậm rãi
nói, giọng nàng run run.
Đôi mắt to tròn long lanh, thân thể mềm mại của nàng đang run rẩy,
tiếng nói mỹ lệ yêu kiều của nàng liền biến thành một loại xuân dược
thúc đẩy hắn, hắn ấn hạ xuống cổ của nàng nói “Nam nữ yêu nhau không
nhất thiết bằng lời nói, mà chính là sự giao hoan trên gường, ta tin nếu nàng thử qua, nàng sẽ yêu mến ta”
Trợn mắt lên nhìn hắn “Ngừng, ta không muốn quản, ngươi là con ngựa
đực, ta ghét ngươi”, nàng vùng vẫy đẩy hắn ra, liền chạy xuống gường,
nào ngờ chỉ vài ba bước nàng liền bị hắn tóm cổ về.
Mặc kệ, hắn không quản, vốn dĩ muốn hảo hảo yêu thương nàng, lý luận
cùng nàng trút hết bầu tâm sự của mình, dỗ ngọt nàng, cưng chiều nàng
thế mà nàng lại làm hắn thất vọng, nam nhân nhẫn nhịn tới cực điểm thì
căn bản không thèm quản nữ nhân kia có trao tim cho hắn hay không mà
nhất quyết đòi lấy cho bằng được.
Nhìn thấy cảnh này ta liền quay mặt ra đi, hôm nay ta mới có dịp diện kiến kẻ so với đại ca ta còn bá đạo, còn hung ác gấp trăm lần, bất chợt lại có một ngọn lốc xoáy vô hình hút ta vào trong đó…..
Tiếng khóc thút thít của một nữ tử làm cho kẻ nghe thấy cũng phải
tiếc thương, nàng đang vùi mặt vào gối khóc thảm thương, cứ như vừa trải qua một cực hình hay một ô nhục?
Tất cả đều phản bội nàng, ngay cả thân thể cùng lý trí của nàng đều
phản bội nàng, vì sao nàng có thể cảm thấy vui vẻ khi cùng hắn
…chứ….ô…ô…ô…
Cánh cửa to lớn bật ra, mùi hương thơm mát xộc vào mũi nàng mang theo một thân ảnh to lớn khiến nàng giật mình, liền cuộn người vào chăn.
“Linh nhi”, không hiểu từ khi nào mà hắn đã ngồi kế bên mép gường, vươn tay sờ lấy thân ảnh run rẩy của nàng.
Nàng không trả lời hắn, vẫn vùi mặt vào chăn mà khóc lóc, hắn liền
xốc chăn nàng lên, bắt gặp bộ dạng thảm hại của nàng thì mày kiếm nhăn
lại, không thấy ghét mà chỉ thương tiếc
Đổi lại là những nữ nhân không phục tùng hắn thì hắn đã phanh thây ra thành tám khúc từ đời nào rồi, nàng thì khác với họ, nàng khóc làm cho
hắn liền nhói đau đến thương tâm vì nàng!
Lên gường với hắn thật sự là một cực hình sao? Từ khi nào mà hắn hết
sức quyến rũ nữ nhân như vậy? Khiến cho bạn tình khóc vì hắn sao? (Sai
rồi anh ơi =)) )
“Linh nhi, ngoan, không khóc”, hắn liền dỗ dàng nàng đang khóc đến sống đến chết.
Không khóc mới lạ, nàng hận bản thân nàng, ô…ô…ô…, thấy nàng chỉ biết khóc hắn luống cuống tay chân không biết làm cách nào để dỗ dàng nàng….
……..
“Uy, mấy ngày nay Vương của các ngươi ở nơi nào”, thanh thanh cổ họng, Yêu Nghiệt liền níu kéo một tiểu nô tỳ lại hỏi
Tiểu nô tỳ sợ đến đầu cúi xuống tận ngực, nhưng vẫn bình thản cung
kính trả lời “Thưa tiểu thơ, chúng nô tỳ chỉ là thuộc hạ nhỏ nhoi không
thể biết được hành tung của chủ tử”
“Đồ phế vật, cút đi”, Yêu Nghiệt hung hăng quát khi câu trả lời không hợp ý với nàng ta, tiểu nô tỳ đang quỳ rộp xuống đất nghe vậy liền chạy trối chết, thật ra nếu ai hầu hạ việc mục dục canh y [1] của chủ tử thì sẽ biết thôi…nhưng mà có cho họ 10 lá gan họ cũng sẽ không ăn nói bừa
bãi.
Trong lúc Yêu Nghiệt buồn bã đến nhàm chán thì tại Đông cung, một căn phòng to lớn, mọi vật đều là đồ thượng hạng, là trân bảo hiếm có trên
thế gian đều được trưng bày tại đây, cũng có hai kẻ đang cùng nhau cò kè mặc giá.
“Ăn” thanh âm lạnh lẽo đến mức kẻ khác phải rùng rợn vang lên, đáp
trả lại là một tiếng hừ kèm theo tính khí kiêu ngạo như một nữ vương của Yêu Hồn.
“Nữ nhân nhà ngươi nhất thiết phải chọc giận bổn vương?” khuôn mặt
tuấn duật mị người của Độc Cô Thát Tề đã đen hết phân nửa, hằng giọng
nói.
Ngoảnh mặt sang một bên, nàng giận dỗi nói “Bắt nhốt dân nữ nhà lành
là điều không ra thể thống gì cả, không nhất thiết phải nghe lệnh ngươi”
“Nàng không còn là dân nữ nhà lành, nàng là – nữ nhân của bổn vương”, giọng chắc như đinh đóng cột, hắn kiên quyết nói.
“Ngươi là đồ vô lại”, nàng tức giận đến đứng phắt lên trừng mắt với
hắn mà nói, nhoẻn môi cười một cách giảo hoạt, bàn tay thon dài cầm chặt cằm nàng nói “Ta là nam nhân của ngươi, không nhất thiết phải tự xỉ
nhục bản thân nàng như vậy”
Nàng gọi hắn là đồ vô lại, thân nàng làm nữ nhân của đồ vô lại vậy
thì nàng…..hiểu ra ý của câu nói này, nàng giận tới độ tím mặt, hít thở
không thông liền ngồi xuống ghế, nếu không nàng sẽ ngất lịm đi vì tên
tiện nam này.
Mục dục canh y [1] là đi tắm