Bất chợt ta cũng đau lòng! Ta cười
lạnh, ta mang thân phận gì chứ, chẳng qua chỉ là một đứa mồ côi! Ta biết đây chính là bà ngoại của ta….của cái thể xác này vì khuôn mặt của bà
ta có vài nét giống với cháu của mình, ta rất hy vọng được gặp mẹ ta….mẹ của cái thân xác này, xem xem nàng ta có bộ dạng như thế nào, có phải y hệt nàng?
Bất chợt ta lại bị hút đến một nơi khác, nơi này rất giống một thôn
nhỏ, ngước đầu lên nhìn tấm bảng to lớn được treo giữa hai cột to lớn
được điêu khắc cực kỳ tinh xảo
Nguyên lai là , có một lần ta đọc sách nói rằng
nơi này chính là thiên đường của âm nhạc, nơi này có các giọng ca thánh
thót những khúc nhạc bồng bềnh mang người khác đến chốn bồng lai thiên
cảnh, ta luôn ước mình được đến đây, nào ngờ có thể thực hiện trong giấc mơ?
Linh hồn ta lạc lối vào dòng người đang đi trên đường, họ đều đụng
vào ta nhưng họ lại không phát hiện ra ta, vì chính xác ta đang là một
linh hồn!
Phố xá sạch sẽ rộng lớn, người nào cũng ăn mặc hở hang không kém các
nữ nhân ta vừa gặp, oa, nhìn xem khăn xoan đầu của họ thật đẹp nha, tiếc rằng ta chỉ nhìn được chứ không sờ được…..
Aiz, còn nữa chân của ta cứ như không phải của ta, vì nó cứ đi lung tung, cứ như đang tìm người vậy!
Bất chi bất giác ta đi tới một nơi có rất nhiều người đang vay quanh
lại, từ xa xa ta đã nghe thấy tiếng trống vang lên, tiếng tỳ bà đang
ngâm nga làm khúc dạo đầu, còn có cả tiếng lục lạc va chạm vào nhau,
thiên, bất chợt trong lòng ta dâng trào lên một cỗ xúc động phi thường
mãnh liệt.
Khóe miệng ta cong cong lên, vội hòa mình vào đám người kia, ta thầm
nghĩ: thật may mắn khi là một linh hồn, hắc hắc, xuyên qua đám người
kia, hiện hữu lên trên đồng tử ta là một nữ nhân, không vì nàng ta ăn
mặc kín đáo ít hở hang mà ta hoảng hốt, mà là nàng ta giống hệt ta y
đúc, cứ như cùng đúc từ một khuôn ra!
Điệu nhạc ngân vang, thân ảnh nho nhỏ không gầy gò nhưng đầy đặn, đủ
làm cho các nam nhân hồn xiêu phách lạc qua điệu múa câu hồn lạc phách
kia, những dảy lụa trắng tinh khiết hòa nguyện cùng màu đỏ, tạo nên một
cảnh sắt tuyệt đẹp, đôi chân thon dài khẽ đưa ra, lắc lư cái hông, liền
tạo nên một vũ điệu khiến người ta khâm phục.
Khuôn mặt đẹp, nụ cười thập phần chói lóa luôn hiện lên trên cánh môi anh đào đỏ thắm ướt át, khiến người khác nhìn không chớp mắt, không hổ
danh là Yêu Hồn khi ai đó nhìn vào nàng ta hồn cũng bị nàng ta câu đi
lúc nào không hay.
Những đôi mắt nóng bỏng tràn đầy dục vọng của bọn nam nhân luôn hướng thẳng đến thân ảnh của nàng, không ngoại trừ kẻ đang ngồi trên một tửu
lâu, trong một góc chết che chắn đi thân hình cao to cường tráng của hắn ta, hơi thở đều đặn nhưng tràn ngập hàn băng.
“Vương, có cần thuộc hạ mời nàng ta lên đây hầu rượu?” kẻ bề tôi
trong thấy chủ nhân của mình như thế làm sao mà không biết điều, liền
cung kính hỏi han
Tay hắn giơ lên, ám chỉ kêu hắn không được hành động bừa bãi, kẻ bề
tôi rất biết điều liền im hơi lặng tiếng lùi ra xa cho chủ tử ngắm nhìn
cảnh đẹp trước mắt
Đôi mắt bán nguyệt thâm thúy nheo lại tràn ngập hứng thú với tiểu mỹ
nhân phía dưới, thê thiếp hắn không thiếu, chẳng qua là thiếu đi sự hoạt bát và ngây thơ như tiểu mỹ nhân này đây
Một thân ảnh đi lên lầu vội quỳ rộp xuống một chân chống đỡ, chân kia đặt đầu gối trụ xuống đất, một tay nắm chặt thành quyền tay còn lại dũi thẳng đặt ngang qua giơ lên tận đầu, mặt cúi xuống đất, cung kính nói
“Khải bẩm vương, ngài có khách từ Đạm Tình Nhai”
‘Đạm Tình Nhai’ là của sư muội của hắn “Được, lui đi”, phất ống tay
áo kẻ bề tôi vội lui ra xa, trước khi đi ánh nhìn của hắn vẫn chung thủy ngắm nhìn tiểu mỹ nhân kia, nhưng…hết cách, hắn thề rằng nếu gặp lại
tiểu mỹ nhân này lần thứ hai, tuyệt đối không dễ dàng buông tay như hôm
nay.
Bóng lưng cao to choàng lấy một khăn choàng to lớn tràn ngập uy vũ, cùng với hai nô gia dần biến mất trong không trung!
Bài hát cũng đã kết thúc, Yêu Hồn sớm đoán trước nhiều trư ca ca đang nhỏ dãi thèm thuồng muốn nuốt nàng vào bụng, nên nàng sớm phi thân tẩu
thoát, lúc đi nàng trong giống một tiên nữ không dính bụi trần, để lại
cho họ một ấn tượng không thể nào đẹp hơn nữa, ước chừng cả đời này cũng không nhạt phai được.
Ta cũng vội vàng đi theo bóng lưng xinh đẹp kia, ta nhìn thấy hình như trên tay nàng ta quấn chặt lấy một dải lụa màu trắng???
Ngón chân chạm nhẹ mắt đất, Yêu Hồn cười nũng nịu “Đại ca ngươi đến khi nào mà không lên tiếng a”
Từ trong con hẻm một lão nhân gia đầu tóc bạc phơ khuôn mặt thập phần phúc hậu thu hồi lại dải lụa vào trong vạt áo, vận bộ bào màu lục càng
tôn lên sự quyền uy bậc nhất của lão ta, cười cười lão nói “Nếu không có đại ca, muội có chắc thoát được các sắc lang không?”
Yêu Hồn liền cúi đầu, nở ra nụ cười chột dạ thập phần giống với biểu hiện của ta! Thì ra ta được sự di truyền nha.
Bất chợt nàng ta ngẩng đầu lên, chu môi bắt đầu bắt bẻ “Uy, nếu không tại đại ca bỏ rơi người ta thì người ta có cần thiết phải hạ mình nhảy
múa để kiếm tiền sống qua ngày không” từ trong túi nhỏ xinh xinh kế bên
hông, nàng liền móc ra một xâu tiền và đếm?
Rất may mắn rằng ta không di truyền tính nết thấy tiền sáng mắt của nàng ta =))
Tây Phong Âu lắc lắc đầu, trưng bày ra một khuôn mặt già nua cực kỳ
ảm đạm “Được, đại ca biết đại ca sai, tiểu muội tử chớ giận, đại ca còn
việc giải quyết, tiểu muội tử cứ về Thiên Hương Lâu chờ đại ca giải
quyết hết mọi việc rồi cùng nhau khởi hành tới Hạ Kỳ trại được chứ!”
Khoang tay trước ngực, Yêu Hồn nhõng nhẽo bảo “Không, muội muốn đi ngay bây giờ cơ!”
Tây Phong Âu xụ mày bạc phơ của mình, tiếp tục năn nỉ “Tiểu muội tử
bảo bối không nên sinh khí, đại ca sẽ sớm ngày hoàn thành rồi bù đắp cho muội, thế nào?”
Đầu xoay qua hướng bên kia, hai tay khoanh trước ngực lộ rõ bộ dạng
thập phần khó chiều chuộng, khiến cho ta dở khóc dở cười, bất chợt một
chú bồ câu trắng tinh từ đâu đáp xuống giải cứu cho cái lão nhân gia tội nghiệp bên dưới.
Tiện tay tháo gỡ đi ống trúc được đeo ở dưới chân chú bồ câu, nàng
liền gở lấy một tờ giấy nhỏ ra đọc, vốn dĩ nước da hồng hào trắng trẻo
nay đã tái đi hơn một nửa “Tiểu muội tử, có chuyện gì sao” thấy được sắc mặt khó coi của Yêu Hồn, Tây Phong Âu quan tâm liền hỏi han
Cố thanh thanh cổ họng, nàng nói “Đại ca, thực xin lỗi, có gì muội sẽ liên lạc qua thư sau”, nói xong nàng ta liền chạy ra đầu hẻm, tiện tay
tháo gỡ đi chú ngựa đen to lớn được cột tại một quán nhỏ bên lề đường
Phi thân lên ngựa, liền thúc roi “Gía…”, ngựa ô bay qua dòng người
“Uy, tiểu cô nương, đó là ngựa của tại hạ”, lúc này một nam tử thập phần tuấn tú cũng gọi là một suất ca la lên.
Xoay đầu lại nàng liền nói “Thất lễ, ta đang cần gấp”, rồi điên cuồng thúc roi xuống hông ngựa, phút chốc biến mất trước mắt mọi người, Tây
Phong Âu thở dài liền đi tới “Thật xin lỗi, đây là chút bạc mong công tử nhận cho”
Ta cũng lắc đầu than thở dù vội thì đúng nhưng trộm cắp là sai a, còn để lại hậu họa cho kẻ khác gánh, về điểm này ta luôn cảm thấy may mắn
vì không giống nàng ta.