“Ta muốn tham gia”, một thân ảnh bước vào, khuôn mặt nghiêm nghị nói, tất cả mọi người trong đại sảnh liền để mắt tới Tú La Lệ đi theo sau là Tú La Duệ.
“Thỉnh ngồi” Hoàng Bá Thuật thay Hoàng Bá Thuần đáp lời, liền cùng Hoàng Bá Thụy Minh nhường chỗ cho họ.
Tú La Lệ vừa ngồi xuống thì trừng mắt với Hoàng Bá Dạ Sương đang ngồi đối diện, khiến nàng hơi ấp úng.
Hoàng Bá Thuần bắt đầu kể “16 năm trước, trong một lần tới Tây Vực tiện thể tìm một bằng hữu bị mất tích gần một năm……”
Những cơn gió lạnh lẽo mạnh mẽ hất tung những cát vàng trên mặt đất,
ngọn gió mang theo những hạt cát phiêu bạc khắp đại mạc, cũng giống như
mỗi người sinh sống hay đi qua đây đều phải phiêu bạc trên đại mạc.
“Chắc chắn đêm nay sẽ có một trận bão cát” xoay đầu lại, Huyền Vũ Dạ Nguyệt khẽ nói với người ở đằng sau.
Mày kiếm khẽ nhăn lại, hắn nói “Tiểu thê tử, muội đừng xem huynh lần
đầu tiên mới tới được không” dẫu sao hắn cũng thường theo Huyền Vũ Dạ
Nguyệt đi tới Tây Vực mặc dù không tới chốn đại mạc này nhưng mà nàng
làm cho lòng tự tôn của nam nhân bị tổn thương trầm trọng nha.
Huyền Vũ Dạ Nguyệt khẽ phồng miệng lên không vui nói “Đã nói đại mạc khác xa với đất liền tại huynh mà muội mới lo lắng đó”
Ngồi trên chú lạc đà Hoàng Bá Thuần thở dài nói “Nhất dạ phu thê
-bách dạ ân, vả lại Vỹ đệ cũng từng là giao hảo của huynh”, mặc dù chưa
tới mức là tri kỷ thân thiết nhưng mà hắn vẫn cảm thấy trong lòng ray
rứt không yên.
Nàng khẽ thở dài, ngắm nhìn bầu trời tại Tây Vực, những đám mây trong xanh tích tụ lại khắc hẳn với trung nguyên một trời một vực, nhưng đại
mạc nổi tiếng là nơi ma quỷ sinh sống, rất hắc ám rất khủng bố.
Nàng cùng hắn đi Tây Vực hưởng tuần trăng mật bù, nhưng khi về lại
nhận được tin tức từ Âu Nhã Vũ rằng Âu Nhã Vỹ sau lần đi ngao du bốn bể
thì hoàn toàn biệt tăm cứ như lặng khỏi thế giới này vậy.
Bức thư liên lạc cuối cùng của Âu Nhã Vỹ nói là , nên nàng mới mạo muội xuất thân đi một chuyến…
“Muội lại thế nữa sao”, nhận ra trên khuôn mặt của Huyền Vũ Dạ Nguyệt có chút khác lạ thì hắn thở dài nói, chỉ tiếc mỗi chú lạc đà chở được
một người vì sức gió trên đại mạc khác thường nếu không hắn sẽ bay qua
ôm lấy tiểu thê tử của mình và an ủi nàng.
Trong lòng cả hai đều thấp thỏm cùng ray rứt không yên, cả hai đều có tâm sự như nhau, chẳng qua là không thể tâm sự cho nhau nghe thôi.
Lạc đà cứ đi cứ đi, khi trời dần mờ tối “Thuần, huynh xem bên kia có
khói”, theo ánh nhìn của Huyền Vũ Dạ Nguyệt thì hắn nói “Ân”
Nguyên lai là có một nhóm thương nhân đã tụ tập sẵn ở những phiếm đá to lớn nhô lên để tránh đi bão cát đêm nay.
“Này, đôi bạn trẻ, có hứng thú cùng tá túc”, một lão bá giơ giơ tay
mà nói khi cặp mắt già nua nhìn thấy những vị khách không mời mà tới
“Ân, đa tạ lão bá” Hoàng Bá Thuần nhảy xuống rồi tới đỡ Huyền Vũ Dạ Nguyệt xuống lạc đà
“Xem nay bão cát tối nay rất lớn”, lão bá nở ra nụ cười phúc hậu cầm tẩu thuốc trong tay vừa hút vừa nói.
Mụ mụ kế bên vội múc lấy nước sôi đang đung trên đống lửa pha làm trà mời hai người “Ân, đa tạ đại thẫm”
Khi ly trà gần hớp hết thì nghe loáng thoáng có một giọng khan khản
già nua đang kể chuyện, họ liền quay lưng lại, kế bên lều kia là một tốp người trẻ, lão ấu đều có hết, một lão nhân gia tuổi cặp kề bát tuần
đang âm thầm nói “Họ căn bản không phải là người”
“Oa”, một tiểu cô nương nghe tới sợ hãi vội nắm lấy tay của nam tử
ngồi kế bên, lộ ra dáng vẻ kinh hách, lão nhân gia lại nói tiếp “Họ là
những yêu quái, họ không xem nam nhân là con người, họ vì duy trì sắc
đẹp của mình mà không tiếc giết chết những nam nhân trẻ trung”
“Ha, thế thì ta phải cẩn thận rồi” đáp trả lại lão nhân gia là một
nam tử trẻ tuổi nhất trong đoàn, toàn bộ liền cười sảng khoái.
Nếu ai tới Tây Vực thì không thể không biết Thất yêu nữ, họ bao gồm
bảy đại yêu nữ dẫn đầu trong số các tiểu yêu nữ, sở dĩ họ được gọi như
vậy là vì sở hữu vẻ đẹp sắc sảo, cơ trí, gian manh hơn người, những nam
nhân không phải bị họ bắt thì đa số người tình nguyện chết dưới tay họ.
Họ rất giảo trá, không ai biết nơi ẩn cư của bọn họ là nơi nào, có
người đồn họ biết yêu pháp che mắt người đời, lại có người đồn họ chính
là yêu quái đội lốt con người
Vừa nghe xong thì nàng rét cả người, phải, làm sao nàng có thể quên
bét đi chuyện này được, mấy năm trước các yêu nữ mà nàng gặp phải chỉ là những tiểu yêu ma thấp kém, còn những kẻ đầu xỏ mới mang tà phép cao
cường…
Ngước mắt nhìn bộ dạng anh tuấn hơn người của Hoàng Bá Thuần thì nàng lại càng sợ hãi.
Hoàng Bá Thuần thì khẽ suy nghĩ, xem ra đại mạc đúng là nơi yêu ma
quỷ quái tụ tập, rồi nhìn lại thân ảnh kế bên đang run rẩy thì hắn cười
khổ, tiểu thê tử hắn thật là xem thường hắn quá, vội vươn tay tới ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng nói “Tiểu thê tử, đừng lo lắng qua, mọi
chuyện sẽ ổn thôi”
Trong lồng ngực ấm áp kia làm nàng rất an tâm, khẽ thở dài, đôi mắt
nàng bất chi bất giác không nghe lời nàng mà muốn nhắm nghiền lại “Các
bằng hữu trẻ tuổi xem ra hai người không phải thương nhân”
Lão nhân gia kể chuyện khi nãy tò mò vươn người tới hỏi han, Hoàng Bá Thuần gật đầu nói “Ân, tại hạ cùng nương tử đến đây tìm một vị bằng
hữu”
“Bằng hữu?” lão nhân gia tỏ vẻ kinh ngạc, lão bá liền lên tiếng nói “Bằng hữu của các hạ là nam nhân hay nữ nhân”
Từ trong lồng ngực của Hoàng Bá Thuần, đầu nàng nhô ra nói “Là nam nhân”
Đột nhiên hai lão nhân gia không hẹn mà cùng nhìn nhau với ánh mắt
sâu xa, rồi thở dài, nàng lo lắng hỏi han “Xin hỏi hai vị có chuyện gì
sao?”
Lão bá cười thê lương nói “Không dấu gì hai vị, lão phu năm nay đã
ngoài năm mươi, có một mụn con trai nhưng nào ngờ ba người đi, hai người về”, còn lão nhân gia lắc đầu ngồi im lặng tại chỗ.
“Thật xin lỗi”, nàng ấp úng nói, đột nhiên nàng nắm lấy vạt áo của
Hoàng Bá Thuần nói “Có khi nào Vỹ huynh bị họ bắt hay không, có khi nào, có khi nào….”
Hoàng Bá Thuần thở dài, bàn tay thon dài khẽ lau đi dòng nước mắt
trên gò má “Tiểu thê tử, Vỹ huynh không phải là nam nhân tầm thường,
muội an tâm đi”
“Nhưng, nhưng…..” nghẹn lời nàng không biết làm gì ngoại trừ khóc,
khi tới cổ đại, người đầu tiên nhận thức với nàng tuy rằng là Hoàng Bá
Thuật nhưng kẻ làm cố hữu thân thiết của nàng lại là Âu Nhã Vỹ, làm sao
nàng chấp nhận được.
“Tiểu thê tử”, hắn càng tăng chặt lực siết để nàng phát tiết bằng
cách khóc một trận, nhưng trong đôi mắt hắn có chút dị thường, khẽ đảo
qua đảo lại.