Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 56: Tâm tư vô định




Đôi mắt nặng trĩu, từng giọt ký ức hiện về, nàng vội vươn người lên, mở to đôi mắt ngắm nhìn xung quanh thì thở phào nhẹ nhõm, lầm bầm nói “Chỉ là mơ, nguyên lai chỉ là mơ”Chỉ là ác mộng thôi, phải, đơn giản chỉ do giấc mơ “Phải không”, thanh âm thấp lại, lạnh tới mức da gà nàng đều nổi cả lên, vội ôm chặt bắp tay của mình, lộ ra bộ dạng bi thảm như cha chết không bằng. Một bàn tay to lớn gạt đi lớp màn sa mỏng lên, lộ diện tuấn nhan lộng lẫy nhưng đầy hắc tuyến và sặc mùi chết chóc, nàng lùi sát vào tận cùng góc gường, hắn thì vươn người tới, thở hổn hển vì giận dữ mà nói “Vừa lòng nàng chưa, vui lắm chứ gì?”

“Đại ca…không phải như vậy đâu….” Nàng vội giải thích thì bị hắn nâng cằm lên bắt nàng đối diện với khuôn mặt tà lãnh của hắn “Không phải vì vui quá mà ngất đi sao, thiếu phu nhân của Minh Giaó, hử, cũng không tệ chứ”

“Đại ca, người nói oan cho muội”, đôi mắt đẹp đẫm lệ, nàng nghẹn ngào nói, rõ biết hắn bị giận dữ che mù đôi mắt, nhưng thật sự nàng không có thì làm sao nàng nhận.

“Vì sao lại ngất, vì sao lại không khước từ hắn, vì sao nàng lại có thể làm như vậy” thanh âm từ trầm thấp nhỏ nhẹ sang tới phẫn nộ lẫn to lớn làm nàng muốn thủng cả màn nhĩ.

“Đại ca”, nàng vội ôm lấy hắn, hắn giận run người đẩy nàng ra “Nói, vì sao lại không khước từ hắn”

Bất chợt nàng khóc lớn hơn “Ô….ô….ô….”, nước mắt tuôn trào như dòng suối.

Đáng lý giờ này hắn nên giận điếng người hòng bóp chết nữ nhân ngay trước mặt hắn, nhưng hắn lại không ra tay được, đơn giản hắn chỉ mềm lòng trước nàng, và hắn yêu thương nàng, nhưng nàng thật sự làm hắn yêu tới độ muốn chính tay giết chết nàng đi.

“Nín”, hắn rống lên, nàng càng khóc to hơn chỉ biết vùi mặt vào đầu gối mà khóc, hắn thở phì phò để bình tâm mà nói “Muội có biết lũ bá tánh nói gì khi khiên muội về chứ”

Giọng khóc nhỏ hơn, đôi mắt nai đẫm lệ phủ sương mù nhìn lấy hắn, hắn cắn răng phun ra từng chữ “Họ nói: Cung hỷ đại công tử, cung hỷ đại công tử, nguyên lai đó chỉ là lời thất nghiệt mong công tử không để ý, tam tiểu thơ sắp trở thành thiếu phu nhân của Minh Giaó, tới lúc đó chỉ cần ly rượu nhạt hậu tạ vãn bối chúng tôi là được rồi”

Hắn điên tiết người lên khi nghe được nàng bị Hàn Tuyết Cơ – ả yêu nữ năm lần bảy lượt ám sát nàng mưu hại nàng,hắn vội bước ra phủ thì thấy nàng được khiên trở về, trong tình trạng chúng dân đen cứ không ngừng một mở miệng chúc mừng, hai cũng chúc mừng, ba cũng là chúc mừng.

Từng câu từng chữ hắn đều ghi nhớ rõ, từng nét mặt của bọn họ khiến hắn muốn hộc máu tươi mà chết đi vì ghen tuông quá độ.

Nghe được lời như vậy nàng điên cuồng lắc đầu “Thật xin lỗi….muội không biết….muội không biết….muội không muốn đâu….muội…..” nói xong nàng lại khóc òa lên

Chưa bao giờ hắn khước từ ta ôm hắn, chưa bao giờ hắn lại lạnh lùng với ta như vậy,ta không có muốn, ta không hiểu vì sao lúc đó lại có thể ngất đi, ta thật vô dụng, ta thật vô dụng, phải làm sao đây, ta thật vô dụng.

Nhìn thấy nàng khóc thảm thiết như vậy thì trong lòng hắn dâng trào lên một cỗ chua xót, bình tâm lại, hắn ôm lấy nàng vào lòng của hắn, nhưng nàng lại đẩy hắn ra!!!!

“Không, muội thật vô dụng, muội thật vô dụng….muội…không xứng với đại ca…không…” nàng vừa lắc đầu, bất lực mà nói

“Hoàng-Bá-Dạ-Sương, tuyệt đối không cho phép nàng nhắc lại là không xứng”, nói xong hắn bá đạo cưỡng ôm nàng, trong tình trạng nàng không tình nguyện, hắn cũng thô lỗ ôm chặt lấy nàng, bắt nàng tiếp nhận hắn

Nếu lấy sức trai tráng của Hoàng Bá Hạo Minh ra so bì với sức non nớt của một tiểu nữ nhân như Hoàng Bá Dạ Sương thì nàng thua là cái chắc, giằng co một hồi nàng bất lực đành thở hổn hển trong lòng ngực của hắn.

Nhưng nước mắt không ngừng chảy, vì quá đau khổ, có phải do nàng tự chuốc lấy không, nhưng nàng không hối hận vì đã yêu hắn sâu đậm tới mức này, nàng không hối hận khi trao thân gởi phận cho hắn.

Nhưng khi nghe thấy lời nhục mạ của người đời thì nàng cảm thấy tủi thân, tuy rằng nàng sinh sống ở thời hiện đại nhưng nàng vẫn không sao bỏ được tính cổ hủ của mình.

Nàng muốn có một tấm chồng tốt, nâng niu yêu thương nàng! Hắn làm được, nhưng hắn cùng nàng căn bản không thể được, hắn không thể trao cho nàng thân phận gì.

Sớm muộn gì mối quan hệ của nàng cùng hắn bị bại lộ ra thì nàng phải làm sao đây, chết được thì quá tốt, nàng sẽ không hối hận khi xuyên-qua gặp được hắn.

Nhưng nếu nàng bị bắt ép gả đi? Hắn phải cưới người khác thì nàng không làm được!

Nàng thật sự không làm được, người ta nói câu: Được vòi đòi tiên, bất quá là không sai, nàng được người hắn nàng còn muốn đòi gì nữa cơ chứ, khi thấy bộ dạng bướng bỉnh điêu ngoa của công chúa thì ngay cả người mù cũng nhìn ra được công chúa có tình ý với hắn, nàng phải làm sao đây, phải làm sao đây.

Nước mắt của nàng cứ đầm đìa chảy ướt cả áo của hắn, hắn nhăn mày khẽ hôn lên trán của nàng, khẽ gạt tóc của nàng sang một bên nói với nàng “Huynh xin lỗi, huynh không nên tức giận vô cớ”

Nhưng khi nàng ngước đầu lên thì hắn lại nghĩ khác, phải rồi làm sao hắn quên cho được cái chuyện kia, Yến Vi-Yến Vũ đều nói hết cho hắn nghe toàn bộ chuyện hôm nay nàng gặp phải, thiên, hắn thật đáng chết.

“Sương nhi, muội nín đi có được không, không nên tiêu cực như vậy”, hắn nhu tình khẽ nói, vuốt ve lấy lưng của nàng, nếu không phải vì phụ thân mẫu thân không chịu tiết lộ thì hắn làm sao nhẫn tâm mà giấu giếm nàng, hắn không dám tự ý hành động, sợ rằng nàng sẽ bị kinh hãi, thậm chí giận dữ hắn.

Nàng vốn có lá gan chuột nhắt không thể chịu đựng sự kinh hãi được, hắn càng ôm chặt nàng hơn, cằm hắn khẽ chà sát đỉnh đầu xinh xinh của nàng nói “Sương nhi, đừng nghĩ bậy có được không”

“Đại ca”, nằm trong lồng ngực ấp áp, vòng tay nóng bỏng thì nàng hít mũi, nghẹn ngào gọi.

“Không được gọi là đại ca, ta là nam nhân của nàng” hắn cực kỳ chán ghét nàng gọi hắn là ‘Đại ca’ nếu lúc trước hắn sẽ rất thích, nhưng từ khi khẳng định nàng cùng hắn không máu mủ thì hắn tuyệt không cho phép nàng gọi ‘đại ca’, vì nàng là nữ nhân của hắn “Gọi Hạo, nghe rõ chưa”

Nàng vẫn cứ khóc, yếu ớt gọi “Hạo”, nếu phải rời đi, ta thật không làm được, nàng yêu hắn chết đi là được, phải làm sao đây, giờ đây đầu óc ta trống rỗng, ngoài sự lựa chọn ‘ra đi’ hoặc ‘ở lại’ là quan trọng thôi.