Có lẽ Yến Vi-Yến Vũ nhất thời tính sai đi, khi ra ngoài dư luận còn
ác liệt hơn trong nhà, thậm chí có một số người đều tránh xa họ ra như
họ bị mắc bệnh ôn dịch vậy.
“Tiểu thơ, hay là…..”, Yến Vi tiến lên, nêu ra ý kiến, muốn dẫn nàng
về nhà thì nàng vội cắt ngang, nói “Thanh dã tự thanh”, nói xong câu này nàng muốn cắn lưỡi chết đi cho rồi.
Thanh cái quái gì mà chả thanh, nàng chính là người trong lời đồn từ
lần đầu nàng cùng đại ca ân ái, đại ca đã nói, nàng phải chịu đựng được
sự ác nghiệt cùng sự rèm pha của người đời.
Nàng tự nhủ, nàng phải tỉnh táo, nàng phải đối diện với sự thật,
không thể yếu ớt vấp ngã được, bởi vì nàng yêu hắn, nàng chấp nhận.
Yến Vi-Yến Vũ liếc nhìn nhau rồi đưa ra một kết luận rằng: Thôi thì mặc kệ, đi tới đâu hay tới đó.
Đi được nửa chừng thì xuất hiện một thân ảnh đang bày bàn uống rượu
giữa đường, nàng thở dài, xem ra hôm nay đích thị là ngày xui xẻo của
nàng đi.
Nhếch môi cười mỉa khi Hoàng Bá Dạ Sương đi tới “Xem ra hôm nay ngươi cũng có ngày này đi”
Nàng thở dài “Hàn tiểu thơ, danh môn thục nữ kiêm tiểu thư khuê các làm sao có thể trưng bày ra bộ dạng như vậy”
Nguyên lai là Hàn Tuyết Cơ bày bàn ra cản đường cản lối họ, thật ra
Hàn Tuyết Cơ sớm nhận được tin tức khi thấy Hoàng Bá Dạ Sương bước ra
sơn trang thì nàng ta đã biết hôm nay chính là ngày trả thù.
“Chỉ là học theo ngươi thôi” nheo mắt đẹp lại, Hàn Tuyết Cơ lạnh lùng nói, Hoàng Bá Dạ Sương lại thở dài, hôm nay tâm tình nàng cực kỳ xấu,
không rãnh mà đùa giỡn với tiểu cô nương này, vội vàng xoay lưng đi
thì……
“Hàn tiểu thơ, đây là ý gì”, nàng khẽ lên tiếng, Yến Vi-Yến Vũ vội
xuất kiếm ra khỏi võ để mà bảo vệ lấy nàng khi rất nhiều hắc y nhân ẩn
mình đã lâu đều lộ diện mà bao vây họ.
“Ý gì ư”, nói xong Hàn Tuyết Cơ cười lên một trận điên loạn rồi nói
“Huynh muội gian luân, chẳng qua ta thay thiên hạ rửa đi vết nhơ này”
Tất cả bá tánh tuy ẩn náu vì sợ hãi Minh Giaó chém người bừa bãi,
nhưng mà có một vài kẻ không sợ chết vẫn cứ gương mắt chứng kiến hỗn
cảnh trước mặt, thậm chí còn khẽ bàn tán minh họa lại những lời Hàn
Tuyết Cơ nói.
“Chớ mà sàm ngôn luận ngữ”, mí mắt giật giật, nàng rống to lên mà
nói, Hàn Tuyết Cơ cười mỉa “Chuyện xấu mình làm ra không muốn ai biết,
trừ phi đừng làm, xông lên”
Tiếng binh khí va đập với nhau với đạo lực lớn, Yến Vi-Yến Vũ đều tận lực dốc sức mà bảo vệ nàng, tuyệt không có một hắc y nhân nào làm tổn
hại nàng được.
Hàn Tuyết Cơ thấy vậy liền đá đi cái bàn, roi da xuất hiện nhân lúc
Yến Vi-Yến Vũ lơ là, Hàn Tuyết Cơ nở ra nụ cười cay nghiệt, một roi mang theo đạo lực lớn mạnh hướng tới lưng của nàng, khi nàng cảm nhận được
sát khí sau lưng thì đã muộn.
Di, cứ tưởng rằng ta sẽ đau đớn khi nhận lấy một cú roi da chứ, vì sao lại không hề đau chút nào!
“Đại….đại…..đại…” Hàn Tuyết Cơ sợ hãi khi người xông tới đỡ nhát roi
da của nàng ta là Hàn Tuyết Khuyết thì nàng liền lấp bấp nói không lên
tiếng, cả thân mình đều mềm nhũn ra vì sợ hãi
Bàn tay cầm lấy roi da của Hàn Tuyết Cơ, hắn dùng sức mạnh của mình
mà hất đi cây roi da, khiến cho Hàn Tuyết Cơ ngã nhào xuống đất, tất cả
mọi người đều dừng lại hành động và động tác.
Bấy giờ nàng mở mắt ra thì thấy một bóng lưng to lớn che chắn trước
người nàng, nàng muốn lùi bước thì bóng lưng kia xoay lại lộ ra dung
nhan tuấn tú mị hoặc của Hàn Tuyết Khuyết “Tiểu thơ, nàng không sao
chứ?”
“Đại ca…..huynh bị điên rồi sao”, Hàn Tuyết Cơ thấy đại ca mình nhu
tình như thế thì nàng run rẩy mà hét lên như bị một nỗi ô nhục rất lớn
vậy.
Hàn Tuyết Khuyết xoay mặt lại trừng mắt với Hàn Tuyết Cơ “Quậy đủ
chưa, ngay cả đại tẩu tương lai cũng dám sát hại” thanh âm lạnh lùng tàn nhẫn mà nói, thật đáng hận nếu hắn tới muộn thì chắc chắn rằng Dạ Sương bị muội muội hắn giết chết rồi.
“Ồh”, bá tánh lúc này xông ra đường, ồh cả lên, các hắc y nhân cũng
từ ngỡ ngàng tới ngạc nhiên, và sợ hãi vì xém chút giết chết giáo chủ
phu nhân rồi.
“Đại ca….huynh….không phải…huynh đòi giết nàng ta sao…vì sao…vì sao”, Hàn Tuyết Cơ không tin vào lời nói mà Hàn Tuyết Khuyết vừa phát ra, cả
người nàng như nhão ra.
“Về nhà muội sẽ biết tay huynh”, rồi xoay đầu lại, nắm lấy tay của
Hoàng Bá Dạ Sương nói “Sương nhi, muội không sao chứ, không làm muội sợ
chứ”
“Đại ca”, Hàn Tuyết Cơ bắt đầu rống lên, nhưng nàng lại không dám đến gần đại ca vì sợ đại ca nhất định sẽ cho nàng một chưởng thật đau đớn
cho coi.
Hoàng Bá Dạ Sương đã sửng người ra, Hàn Tuyết Khuyết lại tuyên bố
“Sương nhi, nàng có thể làm phu nhân của ta chứ, ta hứa sẽ sủng nàng,
thương yêu nàng, chiều chuộng nàng”, hắn vừa nói vừa thầm nghĩ mặc kệ
bọn điêu dân nói gì, hắn không cần biết nàng còn trinh tiết hay không,
hắn cũng sẽ thú nàng, đơn giản vì hắn yêu nàng, hắn chấp nhận tất cả.
“Rầm”, sét đánh ngang tai, đầu óc nàng trống rỗng, tai ù ù không nghe được tiếng gì nữa, bất chợt xung quanh đều trở nên mờ tối, mới vậy thôi trời đã tối rồi sao?