Một buổi sáng cơ hồ như rất bình thường, phải rất-là-bình-thường, ta
dậy sau một đêm tính sổ sách và bị mười tên hắc y nhân giám sát trong
đêm, ta được hai nha hoàn hầu hạ chu đáo, từ tắm rửa cho đến mặc áo cả
mặc quần áo cái gì cũng quản thúc cả!!!
Hai nha hoàn hầu hạ ôn nhu, chu đáo, tận tình, dìu dắt như một thiếu
phụ sắp đẻ đến nơi, họ sẵn sàng xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi, nói thẳng
ra là giám sát con mẹ nó rồi….. Vừa đặt chân vào đại sảnh thì nghe thấy
lão cha đang tiếp nhận lấy thiệp mời của một tên công công.
Giọng công công the thé đỏng đảnh vang lên “Quận Mã, tối nay thỉnh
gia tộc Quận mã cùng gia tộc Quận chúa, công chúa Tú La Lệ, hoàng tử Tú
La Duệ đến Thụy Anh vương phủ dự tiệc phong vương phi của cửu vương gia”
Hoàng Bá Thuần phất tay áo lên, kêu người tiễn công công ra, ra tới
đại sảnh ta được đại ca tiếp tục công việc ‘giám sát’ còn lại, ta muôn
phần chột dạ, vội nhe răng cười với đại ca, rồi sau đó thở dài tự ăn
cháo trắng.
Huyền Vũ Dạ Nguyệt nhìn thấy, khẽ trêu ghẹo tặc lưỡi xấu xa nói“không muốn cười thì đừng miễn cưỡng cười, chẳng thục nữ tý nào”
Ta cúi đầu nhàn nhạt đáp “Ân”, nhận ra ai cũng cười lén sau lưng cả khiến ta khóc không ra nước mắt.
Nàng muốn quay về phòng thì thấy Âu Nhã Thiên Kỵ bộ dạng phong lưu,
tiêu sái bước đến gần nàng, nàng cũng chẳng thèm để ý muốn lập tức tháo
chạy nhưng hắn đã kéo tay nàng lại mùi mẩn mà gọi:
“Tiểu Sương”
Bất chợt nàng muốn cầm thủy chùy đập chết hắn đi, xoay đầu trợn mắt
nhìn tên mặt dày cả thước băng, quát “xin huynh, đừng gọi muội như thế”
tiểu sương, nghe sởn cả tóc gáy, lông tơ cũng dựng cả lên đây nè.
Hắn lộ ra bộ dạng thập phần ngây thơ vô số tội mà nói “Tiểu sương, muội có biết mấy ngày nay ta luôn nhớ tới muội?”
Nhớ lại lời Đan tỷ nói nói, hắn ta muốn thú ta thì ta càng tức giận,
nam nhân này chẳng thể tin tưởng được, ngay từ đầu hắn đã làm cho ta mất lòng tin về hắn rồi, cái gì mà nhớ với chả nhớ chứ, vì thế ta thở mạnh
nói “Thiên Kỵ huynh, tha cho muội đi, phủ nhà muội có rất nhiều mỹ nữ,
không riêng gì muội”
Hắn chộp lấy hai bàn tay của nàng mà nói “Huynh là thật lòng muốn yêu thương muội, chỉ cần muội cho ta một cơ hội, muội chưa thử làm sao mà
biết”
Không thử cũng biết, ta giật lại hai bàn tay mà nói “Thiên Kỵ huynh
xin huynh đừng làm như thế, trên đời này không chỉ có mình muội”, nói
xong ta vội quay đi bỏ lại tên Âu Nhã Thiên Kỵ.
Hắn lầm bầm nói “Nhất định một ngày nào đó ta sẽ làm cho muội động lòng, hãy chờ ta”
Loại nam nhân ngày đây mai đó, bảo ta tin hắn mới lạ, hừ. Nàng đang
cúi thấp đầu mà đi thì hiện lên trên mắt nàng là đôi giày gấm thêu hoa
đỏ, nàng vội ngước đầu lên……
“Hừ, xem kìa, nhà ngươi quả là khá lợi hại, lợi dụng nhược điểm yếu
đuối õng ẹo của mình mà đi câu dẫn nam nhân khắp nơi” giọng nói chanh
chua điêu ngoa vang lên trên đôi tai nàng, khiến nàng bực muốn phát hỏa.
Ta thở mạnh ra, cố gắng đè nén sự tức giận mà nói “Vì sao biểu muội lại ghét ta, ta muốn biết lý do”
Hoàng Bá Thụy Châu xì mạnh ra, rồi vênh mặt nói “Lý do, hừ, được
thôi”, rồi chỉ tay trước ngực nàng mà nói “Vì nhà ngươi đê tiện, hèn hạ, bỉ ổi, hạ lưu, thích câu dẫn đàn ông, ngay cả đại ca của mình ngươi
cũng muốn ăn tươi nuốt sống, nói đi, vì sao ta lại không căm phẫn loại
hành động trái với luân thường đạo đức này”
Phút chốc sắc mặt nàng có chút tái nhợt lại Hoàng Bá Thụy Châu cười
mỉa chỉ vào mặt nàng nói “Nhà ngươi ngay cả ăn cơm cũng liếc mắt đưa
tình với Hạo Minh đại ca, ngươi đừng tưởng là không có ai thấy được sự
ti tiện của ngươi, chẳng khác gì loại ‘điếm’ loại hồ ly tinh”
Toàn thân ta vô lực mềm nhũn mà ngồi hõm xuống đất, đầu óc quay
cuồng, tai ù ù không thể nghe được gì, Hoàng Bá Thụy Châu vẫn thao thao
bất tuyệt mà nói “Ngươi đừng hòng đoạt được ý đồ của mình, nếu để họ
biết được nhất định sẽ tống cổ nhà ngươi đi xa”
Ta lắc đầu hai tay bịch lấy tai không muốn nghe nữa “Im đi”, ta hét lớn lên nước mắt ứa cả ra, sợ hãi mà nói.
“Sao biết sợ rồi sao, biết sợ những gì mà ngươi làm ra rồi sao, ngay
từ đầu ở Tuyết Sơn ta biết ngươi rõ ràng là có ý đồ với đại ca”, Hoàng
Bá Thụy Châu nói xong liền nhăn mày, nhưng đôi mắt hiện lên sự cay độc
nhắm thẳng tới nàng.
Ta vội giật mình mà đứng dậy thở dốc mà hỏi “Ngươi có phải ngươi đã đẩy thân…đẩy ta xuống hồ băng, có phải là ngươi”
Hoàng Bá Thụy Châu hiện lên tia sửng sốt, rồi hừ lạnh, bộ mặt tái mét mà nói “Đồ điên, ngươi bị bệnh thần kinh gì mà dám nói ta *** hại
ngươi”
Ta nào tin lời dối trá của Thụy Châu vì thế ta căm phẫn mà dồn ép
Thụy Châu vào đường cùng lưng của Thụy Châu dựa sát tường, ta thấp giọng hỏi “Có phải chính là ngươi”
Hoàng Bá Thụy Châu đột nhiên la lên “Á”, rồi lộ ra bộ dạng sợ hãi như ta ăn hiếp nàng ta không bằng mà nói “Không, biểu tỷ tha cho muội, tha
cho muội, muội không dám nữa đâu”
Ta ngẩn người ta sửng sốt nhìn Thụy Châu như mấy người bị bệnh giật kinh phong vậy, ta có đánh qua nàng ta sao?
“Có chuyện gì xảy ra vậy”, từ sau lưng nàng Hoàng Bá Thụy Minh bước
tới, theo sau là Huyền Vũ Lăng đều đang ngớ người ra mà hỏi nàng.
Thì ra là thế, ta đã hiểu mưu đồ của biểu muội khinh tởm này rồi,
đúng là đồ đầu óc ngu xuẩn như con trư muốn diễn tuồng sao, hừ ta khinh, ta phủi phủi lấy tay áo, nhìn chằm chằm vào Thụy Châu mà nói “Phải đó,
Thụy Châu biểu muội, muội không bị gì chứ, muội có phải bị lên cơn, có
cần biểu tỷ này kiếm đại phu chuẩn bệnh cho muội?”
Nói xong ta cười nhạt nhẽo mà nâng cằm của Thụy Châu lên, Thụy Châu
hơi chấn động, đến kinh động không nghĩ tới ngoài thuật câu dẫn mà còn
giả ngơ lợi hại như vậy, vì thế nàng càng khóc lớn hơn “ô….ô…ô…”
Ta xoay lại nhìn lấy hai vị biểu ca của ta làm ra vẻ mặt vô tội mà
nói “Chắc chắn biểu muội tới Tô Châu mấy ngày mà bệnh dại tái phát,
người đâu”
Hai tiểu nô tỳ vừa đi ngang qua vội đi tới, ta nhìn hai nàng nói “Mau kiếm đại phu giỏi nhất kinh thành về trị bệnh cho Thụy Châu tiểu thơ”,
khi hai nàng quay đi thì ta vội căn dặn thêm “Nhớ là đại phu chuyện trị
bệnh dại”
Không chỉ hai nàng ta ngớ người ra mà Huyền Vũ Lăng cùng Hoàng Bá
Thụy Minh cũng ngẩn người ra mà không nói được gì, Hoàng Bá Thụy Châu
đang khóc thì khóc lớn thêm nữa
“Còn không mau đi”, ta vội quát, hai nàng ta tháo chạy như bị ma truy đuổi, ta nở ra nụ cười quái dị chưa từng có với hai vị biểu ca mà phất
ống tay áo ra đi với bộ dạng thong dong tiêu sái.
Hoàng Bá Thụy Châu không đạt được mục đích của mình là vu oan cho
Hoàng Bá Dạ Sương thì khóc thét cả lên, vì nàng ta thấy được bóng dáng
của hai vị ca ca tới gần nên nàng tương kế tựu kế giả điên, nào ngờ
“ô….ô….ô…” càng khóc lớn hơn nữa, nhưng cả hai vị ca ca của nàng ta đều
đứng yên như trời trồng, thì nàng càng khóc lớn hơn nữa, ước chừng khan
cả cổ họng cũng không ai thèm điếm xỉa tới nàng cả.
Hoàng Bá Thụy Minh thanh tỉnh nuốt nuốt nước miếng, đây là lần đầu
tiên hắn thấy tiểu biểu muội cũng lộ ra vẻ ngoan độc như vậy, đặc biệt
là nụ cười khi nãy, muội ấy không biết muội ấy rất giống yêu nữ sao?
Huyền Vũ Lăng lạnh rét cả người cũng không nghỉ rằng Dạ Sương biểu
muội lại cười quỷ dị đến kinh dị như vậy, vội đỡ lấy Hoàng Bá Thụy Châu
đang ngồi bệch xuống đất khóc thét lên mà hỏi han mọi chuyện.