Trong một căn phòng đá, có một vị nam tử bạch bào nằm trên gường với tình
trạng bị cột lại như cái bánh trưng. Một vị nữ tử thì quỳ xuống không
ngừng run cầm cập.Vị nam tử hắc bào sắc mặt đã biến dạng,
méo mó, phi thường thối, hắn cố gắng tự trấn tĩnh bản thân hắn, hậu viên của hắn, hắn đã mời biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ mới có thể làm lộng
lẫy tới mức như bức tranh phong thủy, thế mà đêm qua nó đã bị tàn phá
bởi hai kẻ đáng nguyền rủa này, lần trước đánh nhau trong hậu viên hắn
bỏ qua, lần này cư nhiên lại tàn phá hậu viên yêu quí của hắn, thật sự
nhịn không nổi mà, hắn ước gì có thể nhai xương hai kẻ bại gia chi tử
này
Hắn nghiến chặt răng lợi, nếu không phải vì muốn giành chức võ lâm
minh chủ, hắn cũng không cần phải cúi đầu hạ mình với tên mặt trắng đáng nguyền rủa này, từ xưa đến giờ chỉ hắn sai người khác, nào ngờ tên mặt
trắng này chẳng hề sợ hắn mà còn uy hiếp hắn đủ điều.
Hai tay nắm thành quyền, liếc hai kẻ phá hoại hậu viên yêu quí của
hắn, máu dồn nên não, một chưởng đánh gãy bàn đá trong phòng. Hàn Tuyết
Cơ cắn môi dưới, ủy khuất chột dạ không thôi, bĩu môi “ca…”
“câm miệng”, Hàn Tuyết Khuyết giận dữ rống lên, giờ đây hắn không
muốn nghe bất kỳ lời giải thích của hai kẻ bại gia chi tử này nữa, hắn
thật sự điên rồi.
Lúc này nàng chẳng hề để ý tình cảnh hiện giờ vì nàng biết hậu viên
là nơi tên thần kinh này yêu nhất, thấy nó hơi cũ rồi nàng hảo tâm giúp
hắn một chút, cố ý chọc tiểu hài tử kia, tiểu hài tử kia có tính cách
giống hệt tên thần kinh này nhưng lại điên cuồng hơn một chút, vừa mới
trêu chọc thì đã nổi đóa, cầm roi quất lung tung, nhưng giờ đây nàng khá miệt mỏi nha, không nghĩ nhiều nàng đã tiến vào giấc mộng đẹp.
“ca, muội biết lỗi rồi, tại hắn, hắn chọc muội”, Hàn Tuyết Cơ giọng
oan ức cất lên tiếng. Tất cả do ta quá nông nỗi, tính điêu ngoa nhất
thời bị bộc phát, ta cũng đâu cố ý, nếu hắn ta không ghẹo ta.
Giọng nói phi thường tức giận, hắn ta làm sao nguôi được cơn giận
này, ở đây 2 ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn gia tộc tên mặt trắng thì chưa có hồi âm “đáng chết, hai người các ngươi…….”, vừa mới
cất lời được một nửa thì hắn nghe được tiếng động lạ.
“…..” (tiếng thở ngáy ngủ của Hoàng Bá Dạ Sương)
Hắn ta thật sự tức điên lên mà, cư nhiên còn dám ngủ trước mặt hắn,
uy nghiêm của hắn đều bị tên này quăng thẳng xuống đáy sông Hoàng Hà mất rồi, nếu đồn ra thì mặt mũi hắn còn đâu, tôn nghiêm của hắn, hắn chịu
không nổi nữa, hắn muốn đại khai sát giới thì có một tên thuộc hạ xông
đến “thưa chủ tử, Vô Ngân cầu kiến”
Chẳng phải là đệ nhất nữ sát thủ sao, hừ, nàng ấy đến ngay lúc này
làm gì. Hắn ta vội vàng cất bước ra khỏi phòng đá, bước chân vừa nặng nề vừa tức giận, chẳng biết chuốc giận vào ai.
Hàn Tuyết Cơ mắt trái nheo lại, lúc này sự yếu đuối đã thay thế cho
sự điêu ngoa, ánh mắt như giết người nhìn vị nam tử chết tiệt này dù có
soái ca đi nữa, nhưng hại nàng bị đại ca trách phạt, nàng nhanh chóng
phi thân qua, định bóp cổ tên đáng nguyền rủa này.
Lúc này nàng được tiểu phiền phức nhắc nhở, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở
ra, vội xoay lưng, lùi lại một chút, vị nữ tử bị hụt, chân còn vấp phải
bục đá cạnh mép gường , nguyên mặt úp xuống gường, còn nàng giả vờ như
không thấy.
Có lẽ vì quê quá độ, nhanh chóng rút cây thủy chùy từ người ra, định
đâm Hoàng Bá Dạ Sương một nhát, bất ngờ Hoàng Bá Dạ Sương đã phản khánh
và tránh được sợi dây cột từ người nàng cũng bị đứt ra, nàng nhàn nhạt
cười kinh bỉ Hàn Tuyết Cơ. Hàn Tuyết Cơ với đôi mắt tràn ngập giận dữ,
hai tay nắm chặt lại thành quyền, giọng cay nghiệt nói“tên mặt trắng
kia, ta phải giết ngươi”
Nàng tránh cú đá của vị nữ tử này, thiết phiến bung ra, thuận tay vỗ
vào tiểu thí thí của vị nữ tử này, giọng trâm biến “cũng không tệ, nhưng quá nhỏ”
Núi lửa cuối cùng cũng bùng nổ, dù giờ này tất cả gia nhân có ngăn
cản Hàn Tuyết Cơ đi nữa, thì Hàn Tuyết Cơ này thề độc nhất quyết phải
chém chết tên mặt trắng chó má này ra một trăm không một ngàn mảnh.
Trong một căn phòng sang trọng mùi hương nhạt loan tỏa, có một vị nữ
tử vận hắc y bó sát gần nửa người, khuôn mặt đã bị mặt nạ che khuất đi
một nửa, lộ ra đôi môi hồng mỏng xinh xinh, chân bắt chéo lại với nhau,
tay nhàn nhạt cầm tách trà, nhấm nháp bộ dạng rất nhàn hạ mà thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Một nam tử hắc bào nhanh chóng xuất hiện “Ngân nhi, muội đến chẳng hay có gì chỉ giáo”
Vô Ngân đệ nhất sát thủ Thần Trường quốc, hành nghề tự do, thích hạ
thủ với ai thì hạ thủ, liếc mắt với Hàn Tuyết Khuyết, giọng nói nhỏ nhẹ
“giao người ra”
“người….người nào, huynh không hiểu”, Hàn Tuyết Khuyết có chút khó hiểu, hắn ta có bắt người nào của muội ấy sao?
“người mà huynh vừa bắt” Vô Ngân hơi cười nhẹ, nhún nhún vai nói.
Không nhắc thì thôi, nhắc đến thì hắn phi thường tức giận, nghiến
răng phun ra từng câu “chẳng lẽ là tên mặt trắng đáng nguyền rủa đó”
“không sai”, Vô Ngân cười như không cười mà nói, hai ngày nay Hoàng
Bá Dạ Sương là người nổi tiếng nhất giang hồ, Thiên Cơ Các đã mua được
tin tức từ Minh Giaó, nào là cùng giao chiến với muội tử của Hàn Tuyết
Khuyết, làm hậu viên đáng giá ngàn vạn lượng của Hàn Tuyết Khuyết biến
dạng trong một đêm, cuộc sống trong Minh Giaó của muội ấy cơ hồ còn ăn
sung mặc sướng hơn giáo chủ minh giáo Hàn Tuyết Khuyết, nghĩ đến đây Vô
Ngân không khỏi cười thầm trong lòng.
“không giao”. Hắn còn chưa nhận được tin tức gì từ gia tộc tên mặt
trắng đáng nguyền rủa, chưa trả được thù, chưa hành hạ tên mặt trắng,
sao lại dễ dàng giao, dù muội ấy là đệ nhất mỹ nhân đi nữa, dù muội ấy
là người mà hắn nhất kiến trung tình đi nữa, thì hắn vẫn nhất quyết
không buông tha tên mặt trắng đáng nguyền rủa kia, càng nhắc máu hắn
càng dồn lên, đỏ cả khuôn mặt.
Vô Ngân nhíu mày, từng bước từng bước ,yêu kiều mà đến gần vị nam tử hắc bào, giọng phi thường ôn nhu “thật sự không giao”
Không đợi hắn trả lời, tên thuộc hạ hắn quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch cung kinh bẩm báo “thưa giáo chủ….không….xong rồi, nhị tiểu thơ lại…..”
Chưa nghe hết câu hắn một chưởng cuồng phong hất tung thuộc hạ hắn
bay ra ngoài cửa, hai tay nắm thành quyền, di chuyển ra ngoài, Vô Ngân
ngạc nhiên nhưng sau đó cười khổ xem ra có kịch vui để xem, nối gót theo bước chân Hàn Tuyết Khuyết.