Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 13: Gặp lại




“cốc cốc”

“Ân, vào đi”, lại có chuyện gì, ta chỉ muốn yên ổn a

Cánh cửa phòng bật ra, tỷ tỷ nàng bước vào, bĩu môi “thiên a, muội quá siêu phàm tối ngày cứ cầm sách ở trong phòng không thấy buồn chán sao, mau đi dạo với tỷ, mẫu thân bảo học nhiều cũng chẳng có ích”

Với tỷ là như thế nhưng muội khác nha, xem ra vị mẫu thân đại nhân này là người phi thường thông minh và thú vị mới có thể khuyên tỷ tỷ nàng đừng đọc sách nhiều, cũng có thể là một đồng hương xuyên-qua.

Hoàng Bá Dạ Mỵ chẳng thèm hỏi han ý kiến của nàng vội vàng kéo lê nàng ra ngoài, đi đến một hậu viên phi thường lớn lại rộng, gió thổi lồng lộng mát rượi cả người.

Trong đình có ba người khiến nàng ngạc nhiên nhất chẳng phải là hai vị biểu ca của nàng mà là tên trư ca ca, đúng như nàng nghĩ vị trư ca ca cũng ngạc nhiên đến nổi bật dậy

Hoàng Bá Thụy Minh thấy được nhanh chóng bước ra, cười tà mị “tiểu muội à, ta cứ tưởng muội ngủ đông luôn ở trong phòng chứ”

Ta nhàn nhạt cười, còn tên trư ca ca xông ra, mày nhăn lại giọng nghi hoặc “đừng nói với huynh đây là biểu muội của huynh Hoàng Bá Dạ Mỵ cùng Hoàng Bá Dạ Sương”, giờ thì mình đã hiểu biểu đệ của mình chẳng hề đoạn tụ, mà cư nhiên ta chẳng nhận ra lăng đệ của ta lại là nữ phẫn nam trang, lại còn đi lầu xanh nữa, lão thiên gia gia a.

Ta gật đầu, lộ rồi, hết vui nữa chẳng có gì để giấu giếm, giọng nhỏ nhẹ “hữu lễ”

Hoàng Bá Dạ Mỵ nhanh chóng kéo lê nàng vào đình ổn định chỗ ngồi, rồi mới từ tốn lên tiếng “thì ra huynh là Âu Nhã Thiên Kỵ, một trong tam đại tài tử phong lưu kinh thành”

Hắn chột dạ, khịt khịt mũi, lên tiếng minh oan “Ngô, đó chẳng qua chỉ là vài vị bằng hữu nể mặt thôi”, nghe nói tiểu thơ nhà Hoàng Bá phi thường đẹp, nhưng không ngờ lại là nàng ấy, ngay cả lúc này cũng thật đẹp và thùy mị.

Huyền Vũ Lăng lên tiếng nhìn chằm chằm vào Thiên Kỵ mà nói “đừng nói cho huynh nghe, hai người đó là hai tiểu biểu muội của huynh”, lần trước đi uống rượu hắn cứ không ngừng ba hoa gặp được một đại mỹ nhân nào là thục nữ mỹ miều, giọng hát thánh thót như một tiên nữ hạ phàm, bất quá là đúng nhưng tính cách thì….ôi…Huyền Vũ Lăng chỉ biết than thở trong lòng

Thì ra Huyền Vũ Lăng nhìn thì ôn nhu nhưng lại mang giọng nói phi thường sắc đá đúng là chẳng thể tưởng.

Âu Nhã Thiên Kỵ chột dạ chỉ biết ho khan, tuy nàng chẳng biết họ đã nói gì nhưng nàng cũng nhịn không được, cái sắc mặt méo mó, đen như củ than của Âu Nhã Thiên Kỵ phi thường buồn cười nha.

Tỷ tỷ thấy được sắc mặt thoải mãn của nàng nhưng lại hiểu lầm, lên tiếng “đừng nói cho tỷ tỷ nghe là ý trung nhân của muội là Âu Nhã huynh nha”

Ta chỉ có một biểu hiện 囧 nhìn tỷ tỷ, muốn phun hết tàn tích hôm qua đã ăn, nhưng ta cũng để lại tý mặt mũi cho tên trư ca ca này, nhún nhún vai trả lời “tỷ, ăn có thể ăn bậy, nói chẳng thể nói bừa, người trong mộng của Âu Nhã huynh là một người phi thường ‘nhã nhặn’ và ‘hiền thục’” câu cuối ta cố ý nhấn mạnh thêm, ăn miếng trả miếng thôi tỷ à.

Đến đây thì hai vị biểu ca của nàng hiểu sơ sơ rồi, Thụy Minh nhanh chóng gót tách trà cho nàng nhấp nháp

Huyền Vũ Lăng thì thản nhiên lên tiếng như đấm một cú vào ngực Âu Nhã Thiên Kỵ “thế thì xem ra Thiên Kỵ đệ phải thất vọng rồi”, nhị biểu muội của hắn chẳng phải là thục nữ gì cả, chỉ cần tiếp xúc lâu một chút là hiểu rõ, dù muội ấy xinh đẹp như một tiên nữ, bộ dạng yếu ớt như đóa hoa nhỏ

Ta hít mũi, nhịn cười. Còn tên Âu Nhã Thiên Kỵ sắc mặt méo mó khó coi, tỷ tỷ nàng lại ngây ngô hỏi một câu “Ngô, ba người nha, ý trung nhân cũa Âu Nhã huynh là ai”

Câu này tưởng chừng như tỷ tỷ nàng ghen tỵ, nhưng tỷ tỷ nàng cũng nhanh chóng đá hắn xuống thẳng địa ngục “chẳng biết ai mà xui xẻo đụng độ vào 3 huynh”.

Ta cơ hồ nhịn cười chẳng được nữa, đành xoay người lại cười sau lưng của biểu ca Thụy Minh , cả hai biểu ca cũng cười toe toét. Tỷ tỷ nàng cũng nở ra nụ cười hết mức xinh xắn và kiều diễm.

Âu Nhã Thiên Kỵ xem như hết hy vọng đành ho khan, rồi phản kháng “Di, Lăng huynh, Thụy Minh huynh đáng cười lắm sao”, thật uổng cho hắn ta kể cho hai vị bằng hữu này nghe tất tần tật để giờ nhận được nụ cười hả hê của họ, thật quá đáng mà, cứ dẫm đập lên vết thương của người ta mới hài lòng sao.

Giờ thì nàng đã biết tại sao họ được gọi là kinh thanh tam đại tài tử phong lưu rồi, cả ba dường như quá hợp nhau, ai cũng phóng khoáng lại phi thường tuấn tú nữa chứ, muốn văn có văn muốn võ có võ. Trong đình lúc này ai cũng cười bát nháo cả lên, đương nhiên ngoại trừ nàng

Lúc này có thêm ba bóng người bước vào đình khiến cả đình im lặng nhìn họ đang tiến đến, lúc này Huyền Vũ Lăng cười nhạt, dựa vào lan can ở trong đình, phe phẩy thiết phiến trong tay “xem ra kinh thành tam đại tài tử phong lưu gần sắp có thêm một người rồi đây”

Thụy Minh biểu ca cũng tỏ ra vẻ hứng thú, cười tươi như gió xuân phong ập đến “chẳng biết hai trong họ ai lại là biểu tẩu tương lai của ta đây”, sau đó lại sờ sờ cằm, đăm chiêu suy nghĩ.

Tỷ tỷ nàng nhanh chóng chạy qua đó chào hỏi, còn ta tò mò hỏi “vị tiểu thơ vận áo đỏ là ai thế”.

Hoàng Bá Thụy Minh vội vàng trả lời “tiểu biểu muội, vị tiểu thơ đứng bên trái đại ca muội, là Thượng Quan Đan Đan, bên phải là Thượng Quan Đan Phụng”

Trái tim ta dù rất đau, nhưng vẫn phải tỏ ra vẻ bình thường, cười nhạt “cả hai đều là đại mỹ nhân cả”, đại ca đúng là phong lưu công tử, bên cạnh luôn có mỹ nhân đi theo.

Âu Nhã Thiên Kỵ thấy tỷ tỷ nàng đã đi khỏi lộ đuôi hồ ly, ngoe ngoẩy đầu nói “đương nhiên rồi, họ được gọi là kinh thành song xú đại mỹ nhân đó, chẳng phải là hư không”

Nghe giọng đầy ngưỡng mộ của Âu Nhã Thiên Kỵ bật ra, ta liếc nhìn hắn, bộ mặt thập phần vô lại của ta lộ ra cười tà nhàn nhạt trâm trọc “Ngô, Thiên Kỵ huynh, lau nước miếng đi, chảy cả ra rồi”

Lúc này Thụy Minh cùng Huyền Vũ Lăng cười hả hê cố gắng cười to, ta lắc đầu vờ như than thở, còn Âu Nhã Thiên Kỵ thì thẹn quá hóa giận, ngắt mũi của ta “Di, hảo hài tử hay lắm, dám trêu trọc cả huynh”, thật chẳng chừa lại chút mặt mũi cho hắn mà, cứ mang hắn ta ra làm trò cười, thật quá đáng

Hoàng Bá Thụy Minh nhíu mày dù biểu tiểu muội phẫn nam nhưng cũng không thể để hắn phi lễ như vậy, mau chóng hất tay Âu Nhã Thiên Kỵ ra “ăn hiếp đệ thì ăn hiếp đệ, chớ có dại dột ăn hiếp tiểu muội của huynh”

Ta cười thầm trong sự đau khổ của Âu Nhã Thiên Kỵ nếu không nhờ họ quá thú vị khiến ta quên hết đau khổ, thì ra chỉ cần cố gắng thì sẽ quên được, đột nhiên một giọng nói hết sức yểu điệu truyền tới “Lăng huynh, Thụy Minh huynh, Âu Nhã huynh, hữu lễ a”

Giọng nói ngọt xớt khiến cho ta cũng rùng mình lông tơ dựng thẳng lên, người đã mỹ rồi nhưng giọng nói lại mỹ hơn. Thượng Quan Đan Phụng vội nhìn qua ta, gật đầu cười mĩm chi chào hỏi ta “Dạ Sương muội hữu lễ a”

Huyền Vũ Lăng cười lạnh nhàn nhạt hỏi “ngọn gió nào mà kéo theo 2 vị đại tiểu thơ nhà Thượng Quan đến phủ huynh thế”

Thượng Quan Đan Đan cười yếu ớt “Ngô, nghe nói hôm nay tất cả đại nhân vật đều tụ tập tại đây, chẳng lẽ đến xem kịch chẳng được ư”

Lăng huynh nàng lại đáp “nhàn hạ quá, kịch thì nơi nào chẳng có”. Nàng thì chẳng hiểu Lăng biểu ca cùng Đan Đan có thù gì, nhìn họ đấu khẩu ghê gớm dù cả hai đang cười nhưng khẩu khí của họ có vẻ sắc bén, cuối cùng đại ca nàng cũng lên tiếng “chẳng lẽ huynh mời 2 tiểu thơ đến phủ một chuyến mà đệ cấm cản”

Một tiếng hừ lạnh của Huyền Vũ Lăng dù không đồng tình nhưng cũng nghiến răng nói “không dám”.

Đan Phụng vội rót trà mời đại ca nàng, nhìn thấy cảnh này đã thở không nổi huống hồ đình này thật chật hẹp không khí thật ngột ngạt như lúc này, nàng vội vàng lên tiếng định cáo lui khẳng định nơi này chẳng thuộc về nàng.

Hoàng Bá Dạ Mỵ vội siết chặt tay nàng “mai có cuộc cưỡi ngựa, nhà Thượng Quan mời chúng ta đi tham gia”

“muội, chẳng biết cưỡi ngựa” nàng trả lời thẳng, muốn từ chối chuyến đi ngày đi. Lúc này biểu ca Thụy Minh của nàng hào hứng vỗ vỗ ngực “yên tâm, có huynh người cưỡi ngựa giỏi như huynh dạy thì tiểu biểu muội chẳng phải lo”

Nàng hận Hoàng Bá Thụy Minh, muốn bóp chết hắn tại chỗ, đương nhiên ý nghĩ cay độc này nàng chỉ dám nói trong lòng.

Thượng Quan Đan Đan cũng lên tiếng “phải đó, đi cho vui”. Đại ca ta lại lên tiếng “Thượng Quan tiểu thơ mời tới muội đi đi”, nhìn sắc mặt muội ấy hảo tệ, có chuyện gì sao?

Ta đành miễn cưỡng phun ra một chữ“Ân”, rồi bước ra khỏi đình. Chẳng hiểu sao nước mắt muốn tuôn ra, tim thì phi thường đau xót.