Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 102: Không phải là người tốt




Trong một khu rừng trúc tại tái ngoại, tiếng gió thổi tới rừng trúc, lá trúc va chạm nhau tạo nên âm thâm ‘xào xạc’, một khung cảnh trong thật tĩnh lặng hiện lên, xung quanh chỉ có mỗi một nam nhân đang ăn mặc xộc xệch, chân gác lên, bộ dạng ngồi thật phong lưu cũng có chút dung tục.

Một chiếc bàn bầy đủ các loại đồ nhắm, còn có một vò rượu ngon, như thể đang chờ ai.

“Ngươi đến thật chuẩn giờ” nhếch môi một cách khiêu gợi, Liễu Thất hướng tới kẻ đang tiến tới mà nói.

Hoàng Bá Hạo Minh bình sinh không thích vò vo tam quốc liền đi vào chủ đề “Nàng đã bị ai bắt”

Liếc nhìn hắn, Liễu Thất nói “Ngồi đi”, dù tâm tình hắn như ‘kiến bò trên đống lửa’ nhưng hắn không muốn phật ý của Liễu Thất, vì hắn không hiểu rõ Liễu Thất đang muốn gì, vả lại hắn phải cầu xin Liễu Thất, aiz, ngồi xuống, hắn liền nói “Được rồi, nói đi”

“Chẳng phải nam nhân nhà ngươi bảo ta cưỡng bắt dân nữ nhà lành sao”, uống một hớp rượu, thanh âm trong trẻo thực dễ nghe nhưng cũng mang nặng mùi uy hiếp.

Liễu Thất cực khổ đi tới Tử Trì quốc để uy hiếp tiện lão kia, nào ngờ khi về hay tin mình bị tróc nã?

Một người có lòng tôn nghiêm thực cao, cứ như rồng trong loài người vậy mà bị kẻ khác gọi là ‘cưỡng bắt thiếu nữ nhà lành’? Hình của Liễu Thất được dán đầy khắp nơi?

Rất may là hắn đeo mặt nạ, nếu để…..

Thậm chí tệ hơn là con bị dẫm đạp? Món nợ này hắn phải hướng tới Hoàng Bá Hạo Minh tính sổ!

Hắn cười khổ, xem ra hắn gặp đại nạn rồi, tên này không những tàn độc, giết người thật biến thái, còn thù rất dai, cắn răng hắn nói “Được, đó là lỗi của ta, chỉ cần ngươi đáp ứng tìm Sương nhi, cái gì ta cũng đồng ý làm”

Trong chiếu thư có ghi rõ ‘Hãm hại dân nữ nhà lành’, đọc xong hắn mới biết hắn đã sai, bị kẻ khác nhắm vào yếu điểm mà làm tổn thương danh dự của Dạ Sương, không những thế mà còn tìm sai đối tượng để kích!

Nhếch mép lên cách xảo quyết, Liễu Thất không khác gì hồ yêu ngàn năm, nói “Ngươi biết mà”

Trồng đen của Liễu Thất rất đẹp, cứ như đôi mắt phượng vậy, mặt dù chưa từng ngắm nhìn dung nhan của Liễu Thất nhưng hắn biết tên này có vẻ đẹp rất ma mị, đủ mị hoặc nữ nhân lẫn nam nhân.

Từ trong đôi mâu kia, hắn nhìn thấy một điều gì đó, cắn môi, hắn nói “Được, chỉ cần ngươi cứu nàng, ta nguyện ý thực hiện ý đồ ngươi muốn”

“Hảo, thật sảng khoái” Liễu Thất cười hào phóng, rồi nói “Vậy sau khi ta cứu nàng, nàng bảo ta bức ngươi rời khỏi nàng, vậy ta thực không có lợi mà còn là kẻ bị hại?”

Hít một ngụm khí, Hoàng Bá Hạo Minh nói “Vậy chỉ cần ta không tồn tại”

“Không” Huyền Vũ Dạ Nguyệt ẩn nấp nãy giờ nay liền xuất hiện, hét lên, theo sau là thân ảnh của Hoàng Bá Thuần

“Phụ thân, mẫu thân” Hoàng Bá Hạo Minh nhăn mày gọi, Liễu Thất cười thực lạnh “Nguyên lai là ngươi có hậu thuẫn, ta đã đề cao ngươi rồi”

Bình sinh Liễu Thất rất ghét kẻ nào dám – lừa dối hắn!

“Đừng đi” níu kéo tay áo của Liễu Thất, Hoàng Bá Hạo Minh quẫn bách gọi, mặt hắn tái nhợt lại, đôi mắt lộ rõ khổ sở và khẩn cầu.

“Ngươi đã phản bội quy tắc của cuộc chơi” Liễu Thất lạnh lùng hất tay của Hoàng Bá Hạo Minh ra, kiêu ngạo như một ông hoàng, nói.

“Ta nguyện ý bị ngươi xử phạt, chỉ cần ngươi đừng đi, cứu lấy Sương nhi”, hắn bỏ cuộc, mấy tháng nay điều tra đừng nói nơi ẩn thân của bọn yêu nữ kia ngay cả một bóng dáng họ cũng không thấy, họ thật sự khiếp sợ cách ẩn nấp tài tình của các yêu nữ, cho dù có đào hết cả Thần Trường quốc lên, e rằng cũng không tìm thấy thân ảnh của họ

Hắn biết dựa vào khả năng ‘xuất quỷ nhập thần’ của Liễu Thất nhất định tìm được Dạ Sương cùng giải cứu nàng ta!

Sở dĩ muốn cùng nàng ‘răng long đầu bạc’, ‘con cháu đầy đàn’ nay không thể cùng nàng ‘thiên trường địa cửu’ cũng không sao, chỉ cần cứu được nàng, hắn nguyện ý, hi sinh vì nàng, bởi vì hắn yêu nàng.

Hắn biết tính tình của hắn rất dễ nổi nóng và nhiều lần làm tổn thương nàng, hắn không cách nào sửa chữa được, hắn đã nghi oan nàng, hắn nguyện ý dùng mạng sống của mình bù đắp cho nàng, chỉ cần nàng bình bình an an sống thật hạnh phúc, cái gì hắn cũng có thể làm.

Liễu Thất là một nhân tuyển tốt, ngoại hình, dung mạo, gia thế, hắn tin Liễu Thất sẽ làm cho nàng hạnh phúc khi nàng ở bên cạnh hắn, ngoại trừ bị tổn thương còn bị các nữ nhân ‘đánh ghen’, hắn thật có lỗi, dù yêu thương nàng, nhưng lại không thể xuất hiện kịp thời cứu nàng hắn thật vô dụng, không xứng đáng để nàng yêu thương!

“Hạo, con điên rồi”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt khóc nức nở, kéo vạt áo của Hoàng Bá Hạo Minh điên cuồng nói

“Tiểu thê tử” Hoàng Bá Thuần thật khổ tâm gọi tên Huyền Vũ Dạ Nguyệt, hắn nghĩ Liễu Thất là người tốt, nào ngờ đã sai, hắn cứu Dạ Sương không có nghĩa hắn là người tốt! Nhìn thủ đoạn hắn giết người thật tàn bạo, lãnh khốc như vậy là đủ biết rõ con người của Liễu Thất.

“Đừng khuyên can con”, Hoàng Bá Hạo Minh ngảnh đầu làm ngơ với nước mắt đầm đìa của mẫu thân hắn, bình tĩnh nói, thật ra bây giờ trái tim hắn đau lắm, mẫu thân đối xử với hắn thật tốt, thế mà hắn làm mẫu thân khóc, hắn thật bất hiếu.

“Đủ, nếu ngươi khóc như đám tang như vậy thì chờ nhận xác của Hoàng Bá Dạ Sương đi” Liễu Thất không vui khi đối diện với cảnh mẫu tử đoạn tuyệt này, hắn thật mất hứng.

Nhịn không được Huyền Vũ Dạ Nguyệt khóc rất thảm thương, rất thảm thương, nhăn mày Hoàng Bá Hạo Minh liền đánh ngất nàng ta, rồi hướng Liễu Thất nói “Cũng như ban đầu mà định ước”

Một bóng đen phụt tới, Hoàng Bá Hạo Minh nhanh nhẹn chộp lấy “Uống nó, ta sẽ cứu người” Liễu Thất lãnh đạm nói, tâm tình của hắn có chút tốt lên khi cái máy ưa khóc kia bất tỉnh.

Không suy nghĩ, mở nút ra, hắn liền uống hết nước trong lọ, rồi quăng lọ đi nói “Một lời đã định!”

“Hảo, chờ kết quả của ta”, Liễu Thất cười thật vui vẻ liền đi mất dạng như một cơn gió lốc, hướng tới Hoàng Bá Thuần, hắn quỳ rối xuống “Phụ thân, hài nhi có lỗi với người, nếu kiếp sau có cơ hội được làm con hai người, hài nhi nguyện dùng cả đời để báo đáp hai người!”

Mím chặt môi, ngăn không cho mình rơi nước mắt, Hoàng Bá Thuần hiểu rõ cảm giác mất đi người mình yêu thương thật sự sống không bằng chết, hắn từng trải qua, nhưng Hoàng Bá Hạo Minh là cốt nhục đầu lòng của họ, nó thực hoàn mỹ, nay có thể vì tình tự hủy hoại sinh mạnh mình, hắn ngoại trừ trách mình vô dụng, con bất hiếu ra thì hắn không còn gì để nói.

Có lẽ chính là ý trời, năm xưa hắn nợ ân tình của hai vợ chồng Âu đệ, nay trời liền dùng mạnh sống của hài nhi ho đổi lại nợ tình của họ, có xứng đáng không………hắn không biết, hắn thật không biết.

…….

“AAAAAAAAAAAAAAA” sau khi về tới nhà, vì bị độc công tâm, Hoàng Bá Hạo Minh đau đớn tới độ hét thật lớn, lăn lộn trong phòng thật vật vã và cũng thật thảm thương.

Cả người hắn cứ như bị teo nhỏ lại, có lúc thì phồng lên, có lúc tim thắt chặt lại, có lúc thì như bị nổ tung khiến Hoàng Bá Hạo Minh sống không bằng chết, đau thấu xương cầm chặt lồng ngực phát tiết lên để tự giảm bớt đi đau đớn của mình, gân xanh hiện đầy lên mặt, mồ hôi đầm đìa, kẻ khác thấy cũng thương.

Đứng ngoài phòng của Hoàng Bá Hạo Minh, Hoàng Bá Dạ Châu chỉ có thể ôm Huyền Vũ Lăng khóc rống một trận thật thảm thiết, khi đó Huyền Vũ Dạ Nguyệt chỉ có thể quỳ gối tại từ đường tụng kinh niệm phật mong bồ tát phù hộ thoát khỏi kiếp này.