Lãnh Khuyết Ân và Chu An Thu sau khi bị đánh bay xuống núi thì rơi nhầm vào kết giới của Thiên đế để phong ấn ma tôn, cũng nhờ đó mà ma tôn thoát ra ngoài.
Bị nhốt trong kết giới 5000 năm, tâm trí và sức lực dường như đã cạnh kiệt. Ý định thống nhất tam giới của ma vương thần thánh đã tan không còn một mãnh, chỉ muốn an hưởng những ngày còn lại bên cạnh ma phi yêu dấu của mình. Vì thế, ma vương quyết định truyền lại công lực mấy ngàn năm cho hai người đã cứu mình khỏi kết giới đen tối kia cũng chính là Lãnh Khuyết Ân và Chu An Thu. Sau đó, ma vương cũng truyền lại tước vị cho họ rồi vứt áo ra đi cùng ma phi của mình, không quan tâm thế sự, vào rừng sâu sinh sống.
Còn chuyện hỏa linh châu là do Lãnh Khuyết Ân đọc trộm từ sách mật của quốc sư Lãnh Thịnh quốc nên mới biết được.
Tình yêu sâu nặng của Lãnh Khuyết Ân nay đã hóa thành hận ý ngút trời, chỉ mong hành hạ hắn ta ( Hiên Viên Vương Phong) đến chết dở sống dở mới thôi. Như vậy, để nàng hiểu được nổi đau mà Lãnh Khuyết Ân hắn phải chịu khi nàng hết lần này đến lần khác hương tiêu ngọc vẫn trước mặt hắn. Nỗi đau cào xé tâm can ấy, hắn phải trả lại từng người, từng người một. Có điều hắn không ngờ, chỉ vì sự chấp mê bất ngộ này mà hắn bị trừng phạt một thời gian dài. Mãi mãi sau đó nữa, khi chợt nhớ lại, hắn vẫn còn cảm giác rùng rợn không dám nhìn về quá khứ. Nhưng đó là chuyện của sau này thôi.
Chu An Thu cô vẫn thế, vẫn yêu một người không thay đổi. Cô không chán ghét nàng ta ( Lãnh Khuynh Thiên), ban đầu là chút tâm tư ghen tỵ, mà giờ đã chuyển sang ngưởng mộ. Bởi vì nàng ta rất tốt, rất lương thiện, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc nàng ta nắm giữ trái tim người cô hết lòng yêu thương. Nhưng không sao hết, chẳng phải bây giờ người duy nhất bên cạnh hắn ( Lãnh Khuyết Ân) là cô sao? Chỉ cần bên hắn, dù có xảy ra chuyện gì cô cũng không quan tâm, chỉ cần bên hắn, cô sẽ hạnh phúc. [ Khụ... yêu đến hết thuốc chữa rồi] Cô bây giờ không còn điêu ngoa tùy hứng như một đứa bé bị chiều hư nữa. Cô thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức cô chẳng nhận ra chính mình. Nhưng nếu hắn thích, cô chẳng bao giờ ngần ngại.
Sau khi điều tra được tung tích của hắn( Vương Phong) và nàng. Lãnh Khuyết Ân và Chu An Thu lập tức đi đến chặn đường đánh người và mọi chuyện cứ như thế tiếp diễn. May mắn lấy được hỏa linh châu và đả thương hắn, Lãnh Khuyết Ân lấy làm thỏa mãn và vui sướng. Nhưng khi nhìn thấy nàng bị thương cũng không nhẹ. Hắn lấy làm đau đớn, xót xa. Phải chăng, mọi chuyện đã đi qua xa? Liệu có thể quay đầu hay không? Đưa tay chạm vào bờ ngực rắn chắc của mình, tim hắn đang rất đau, dường như nó đang chảy máu rồi, tan nát.
Đứng nép bên hàng trúc xanh rì rậm rạp, nhìn nàng ngất đi tỉnh lại bên người hắn ta, nhìn những giọt nước mắt như châu ngọc của nàng rơi đầy trên mặt vì hắn ta, nghe tiếng gào thét đày ai oán, thê lương vì hắn ta,... những điều đó như ngàn nhát dao đang đâm sâu vào con tim hắn. Um, rất đau đó. Hắn không biết diễn tả như thế nào nữa, chỉ biết nó nhói lên từng cơn, từng cơn.
Thấy nàng ngất đi lần hai, hắn không thể kiềm lòng mình nữa mà chạy ra ôm nàng, ôm nàng thật nâng niu, cẩn trọng. Hương thơm thoang thoảng của nàng phả vào mũi khiến hắn vô cùng dễ chịu. Chẳng còn cách nào khác, đành vận công trị liệu nội thương cho nàng. Thời gian trôi qua rất lâu, đến khi trên trán hắn rỉ đầy mồ hôi và mặt nàng đã hồng hào trở lại thì hắn mới dừng tay. Bằng vào khí lực yếu ớt của người sắp chết như hắn ta( Vương Phong) thì có thể cứu nàng sao? Không có cửa. Nhưng dù sao điều đó cũng làm hắn nể trọng hắn ta một phần. Hắn ta dám dùng tất cả sinh mạng của mình để cứu nàng. Liệu...hắn có thể?...
Tận tay đưa nàng và tên siêu cấp đáng ghét kia về vương phủ nhưng lòng hắn lại ngập tràn vui vẻ. Hắn không hiểu vì sao mình lại vui, đáng lẽ phải đau khổ mới đúng chứ? Thật không thể hiểu. Vừa lúc đó Tử Hà tiên tử đến, chẳng còn thì giờ suy nghĩ liền chạy về Ma cung.
Thật ra Lãnh Khuyết Ân và Chu An Thu cũng đâu đáng ghét lắm phải không mọi người? Hì hì ×v×