Đại Boss Vương Phi

Chương 23: Hối hận _ Mất trí




Hắn về phòng,cảm thấy có chút gì đó lo lắng,cứ như hắn là người có lỗi vậy.Hắn không biết tại sao mình lại không biết kiềm chế như vậy,hắn cũng đau lòng lắm chứ.Nhưng sao nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng của nàng lúc hắn đi,lòng hắn lại nhói lên từng cơn.Hắn tự nhũ rằng mai sẽ xin lỗi nàng.Hắn qúa yêu nàng rồi,dù nàng muốn gì,hắn cũng chấp nhận,miễn sao hắn có thể thấy nàng mỗi ngày là được.

Thực ra,lúc nàng về phòng được khoảng lâu.Có người phóng tiêu cho hắn nói nàng có quan hệ bất chính.Hắn không tin nên đã đến xem thì hắn thấy cảnh này.

Bỗng đầu óc hắn hoạt lại một cách logic.Tại sao người đó lại biết nàng đang làm gì,chắc chắn là một âm mưu nhằm chia cắt hai người.Đúng là bình thuờng thông minh bây giờ ngu đột xuất.Hắn hớt hãi chạy đến phòng của nàng nhưng người đã đâu mất.Hắn tìm kiếm,tìm kiếm mãi trong cơn mưa giá rét mà không hề tìm thấy dấu vết gì của nàng.Bỗng hắn thấy một vật gì đó,đó chính là trâm cài đầu của nàng.Nó không những dính bùn đất mà còn gãy làm hai.Trước đó là vực thẩm sâu hung hút không thấy đáy.Hắn như chết lặng ở đấy.Lão thiên,người đừng đối xử với hắn như vậy mà(Trời:Ác xì...Sao cái gì cũng lôi ta ra hết vậy,phải hỏi con nhỏ tác giả chứ;tg: Tác giả có mặt)

_____Em là dãy phân tuyến______

Nàng sau khi rơi xuống vực nhưng rất may,nàng rơi trúng trận pháp được bày ở chân núi nên không chết mà chỉ bị thuơng.Khi nàng mở mắt ra thì đã là chuyện của 1 tháng sau.

Nàng từ từ mở mắt

" Đây là đâu?Sao tên này lại mặt đồ cổ trang nhỉ?Mình đang ăn sinh nhật cơ mà!ô...ô đừng nói là đã bị trượt vỏ chết rồi nha.Nếu nói vậy,chẳng lẽ mình xuyên không?"dòng suy nghĩ trong đầu nàng(tg:Yeah...yeah...tung bông,tung hoa Thiên tỷ đã bị mất trí nhớ)

"Cô nương đã tỉnh?"một nam tử mặt quần áo thô sơ nhưng vẫn lộ ra vẻ đẹp đôn hậu.

" Ân,là công tử cứu ta à.Sao đầu ta không nhớ gì cả?"nàng giả vờ ôm đầu như trong truyên mà nàng đã từng đọc

"Không,là sư phụ ta cứu cô nương.Sư phụ ta thấy cô nương rơi ở chân núi nên cứu về.Cô bị phong hàn nên đã hôn mê một tháng.Ta là Lý Bách Khang"Bách Khang giới thiệu

"Ta không nhớ gì cả"nàng vờ khóc làm Bách Khang lúng túng,đây là sở trường của nàng.

"Không sao,hình như cô là Lãnh Khuynh Thiên thì phải.Ta thấy cái khăn tay này trên người cô.Đừng lo,sư phụ ta là thần y,người sẽ chữa cho cô"Bách Khang dỗ dành và đưa chiếc khăn cho nàng xem.

Nàng nhìn thấy chiếc khăn có thêu tên nàng và hoa Mạn Đà La thì có cảm giác quen thuộc nhưng không thể nhớ ra.Bỗng lúc đó,sư phụ của Bách Khang trở về.