Vấn đề nhà Đại Boss đã được xử lý xong, từ nay bản mặt anh luôn có ở nhà, Quốc Phong
căn bản không thể nào tiếp cận được Nhã Ái.
Và đương nhiên, có 1 đoạn đánh ghen kiểu Đại Kỷ như thế này.
Nhã Ái vẫn như ngày nào đi nấu cơm, Quốc Phong lúc đó chưa biết Đại Kỷ đã
về, liền thò đầu qua nhìn Nhã Ái, sắc mặt hết sức tươi vui. Có trời mới
biết, Đại Kỷ chờ mong ngày này lâu lắm rồi. Mới vừa 2-3 câu “Nhã Ái,
chào buổi sáng!” thì Đại Kỷ đứng sau Nhã Ái, ra sức nhìn cái người nói
chuyện với vợ mình 1 cách nghiêm túc.
“...Anh là ai vậy?” Quốc Phong nhăn mặt, căn bản không biết Đại Boss chưa bao giờ lên bàn thờ.
“Chồng của tôi, Đại Kỷ.” Nhã Ái hết sức vui vẻ giới thiệu. Đại Kỷ càng nghe
càng vừa lòng, gật gật đầu. Lãng Quốc Phong lại thêm 1 vạch đen: “Không
phải chồng cô chết rồi sao?”
“Anh nói bậy gì vậy?” Nhã Ái bắt đầu thấy bực, nói đụng vào cô thì cô còn bỏ qua. Hôm nay trước mặt cô nói
chồng cô qua đời là thế nào? Bình thường Quốc Phong ăn nói rất dễ
thương, hôm nay thật sự rất kì quái!
“Tiểu Toàn nói thế...”
“Con nói hồi nào!?” Thiên Toàn chơi máy bay gần đấy cũng rất bực, thường thì bé rất thích chú họ Lãng này, sao hôm nay chú ấy khi không bảo baba bé
qua đời? Bé không lên tiếng thì thôi, tự dưng lại lôi bé vào?
...
Đại Kỷ lắc đầu, ý bảo Nhã Ái bình tĩnh, rồi lấy tay, kéo cửa sổ lại cái
cụp. Quốc Phong còn chưa kịp phản ứng thì Đại Kỷ đã mỉm cười:
“Bớt thân đi.”
Xong rồi, vui vẻ như đánh được cái rắm, leo lên sofa bật tivi xem.
Từ đó, Quốc Phong lần nào gặp Nhã Ái cũng ngượng chín mặt, cúi đầu như
muốn kết hôn với mặt đất luôn. Điều này làm Đại Kỷ rất hài lòng. Anh
không ra tay thì thôi, chứ ra tay, ít nhất đối phương không bị bẽ mặt,
nhục đến mức chui đầu vào hố thì cũng là bị tự hủy đến tan tành manh
giáp.
Riêng phần Thiên Toàn, bị baba cắt hết tiền tiêu vặt 3
ngày, từ đó cũng không thèm nói chuyện với Quốc Phong nữa, còn luôn
miệng lầm bầm:
“Đúng là chú Sao Chổi!”
Thiệt khổ cho người vạ vào người nhà họ Đại này...
Hoàn.