Đại Boss Phúc Hắc

Chương 4: Lãnh Thiên Kiệt ,đồ Khốn




Cô nhìn từng hạt mưa nặng trĩu rơi trên vai mình,bất hanh lại đến,cô không mang ô.

Nhanh chóng chạy đến bến xe,lại nhắm mắt nhắm mũi tông sầm vào một người đàn ông.

"Á,xin lỗi,tôi không cố ý."Cơn mưa bất đầu nặng hạt,cô ríu ríu xin lỗi người đàn ông.

"Không sao."

Giọng anh ta rất trầm ấm,cô theo tò mò ngước lên nhìn.

Lại là một soái ca,anh ta mang theo một cái ô màu đen,tây trang nghiêm túc,gương mặt rất tuấn tú.

"Mặt tôi dính gì sao?"Anh cười cười,nụ cười rất đẹp,ấm áp.

"À không.A,mưa rồi,tôi phải đi đây."

"Khoan,cô cầm cái ô này đi."Anh đưa ô trong tay cho cô,cứ như vậy quay lưng rời đi.Cô thấy anh bước lên một chiếc xe sang trọng.

Qúa đẹp trai,quá soái ca,đơn giản vì anh ta cho cô cái ô này a.

....Tối đến,

Cố Mộc Hy theo địa điểm trong email Lãnh Thiên Kiệt mà bắt tắc xi đến sớm hơn 10 phút.

Cô đứng bên ngoài hộp đêm sa sỉ sữa lại quần áo.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy công sở ngắn không quá đầu gối.

Gương mặt trang điểm nhẹ khiến cô có phần tươi tắn,xinh đẹp.

Lãnh Thiên Kiệt theo địa chỉ trong hồ sơ tìm đến nhà cô,anh nhìn căn nhà nhỏ tối om,liền quay đầu xe rời đi.

Cô hẳn đã đến nơi sớm hơn dự định của anh.

"Cố Mộc Hy."Anh nhìn cô gái ngũ quan xinh xắn đứng co ro bên lề đường,ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt nghiêng,càng tô bật nước da trắng ngần,cô rất xinh.

"Đại boss,anh...thực kí hợp đồng ở đây?"Cô ngó nghiêng vào trong quán ba ồn ào,cứ nghĩ hợp đồng thường phải ý những nơi yên tĩnh,sang trọng.

"Sao?"Anh đi lại,đứng đối diện cô,ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì lạnh mà có phần nhợt nhạt.

"À,chỉ tại tôi thấy chỗ này không phù hợp lắm."Đại boss nhà cô cũng cao thật,mỗi lần nói chuyện với anh cứ như xỉ nhục chiều cao của bản thân.

"Cô nên biết,những nơi thế này mới phù hợp với những người thích như vậy.Người ta cần ký hợp đồng,ông ta thích như vậy."

"Phải hiểu rõ đối phương mới dễ dàng thành công."Anh nói,thong thả tiến vào trong,Cố Mộc Hy cầm tài liệu cũng theo anh vào.

"Đinh tổng."

"Lãnh tổng,mời ngồi."Người đàn ông bụng phệ đang ngồi nhắm nháp rượu,dĩ nhiên bên cạnh ông ta là những cô gái chân dài,ăn mặc như không.

Cố Mộc Hy cúi đầu lễ phép,cẩn thận chờ Lãnh Thiên Kiệt ngồi xuống cũng theo anh ngồi một góc gần đó.

"Mau qua đó hầu hạ Lãnh Tổng."

Hai cô gái xinh đẹp đang ngồi trong lòng ông ta liền mỉm cười xinh đẹp ẻo lã tiến về phía Lãnh Thiên Kiệt "Lãnh tổng."

Cố Mộc Hy nỗi da gà,cái giọng cứ như...

Lãnh Thiên Kiệt mặc hai cô gái ngồi bên cạnh,anh thong thả rút hồ sơ đặt lên bàn.

"Đinh Tổng,ngài cũng biết Lãnh Thiên Kiệt tôi xưa nay không thích dài dòng,hợp đồng này....."Đối với Lãnh Thị,hợp đồng này nếu thành công sẽ khiến Lãnh Thị có bước nhảy cao,thị trường sẽ mở rộng sang phía Tây.

"Lãnh tổng sao vội vậy chứ,hợp đồng đương nhiên không thể không kí,nhưng mà ngài xem..."

Ông ta liếc mắt về phía Cố Mộc Hy "Cô thư kí ngài mang đến nhìn rất xinh nhỉ?"

Lãnh Thiên Kiệt đương nhiên biết ông ta có ý gì,anh xưa nay vì làm ăn đã mang đến giường của ông ta vô số đàn bà,nhưng cô...

Anh nhíu mày "Đinh Tổng,ý ngài..."

Cố Mộc Hy cũng biết dạng làm ăn này,cô biết nếu anh đồng ý cô sẽ món hàng trao đỗi,lo sợ cô lại liếc nhìn anh.

"Chúng ta làm ăn cũng lâu năm,Lãnh Tổng,ngài không phải vì tiếc một ả đàn bà mà..."Ông ta đưa mắt nhìn cô đăm đăm,ý nói càng rõ ràng.

"Đinh Tổng,phụ nữ ngài không thiếu,có cần phải là cô thư kí của tôi?"Anh không ngờ đưa cô tới lại lọt vào mắt lão yêu râu xanh này.

Anh trước giờ cũng chưa vì đàn bà mà phá lệ làm ăn.

"Lãnh tổng,tôi đương nhiên không thiếu đàn bà,nhưng sao giờ,tôi lại muốn cô gái xinh đẹp này."Ông ta cười dâm đảng,ánh mắt nhìn hận không thể nuốt cô vào bụng.

Cố Mộc Hy nắm chặt tay,gân xanh cũng nỗi lên,anh có lẽ dùng cô làm món hàng trao đỗi.

"Đinh tổng đã tỏ ý như vậy,tôi đương nhiên sẽ không từ chối."

Cố Mộc Hy như chết sững,cô chỉ là một thư kí nhỏ nhoi,nào có quyền lên tiếng.Nhưng cô đương nhiên không để bản thân mình làm món hàng.

"Tiểu thư kí à,lát em cùng tôi ăn tối nhé."Ông ta ưởn người,đưa bàn tay mập mạp vuốt ve lên mặt cô.

Cố Mộc Hy nghiêng mặt tránh né,chỉ muốn cho ông ta một đấm vào mặt,nhưng cô nhịn.

Anh ngồi đó,vẫn vẽ mặt hờ hững,nhưng trong lòng như có lữa đốt.

....

Hợp đồng kí kết,Lãnh Thiên Kiệt nhìn người đàn ông mập mạp đưa cô rời đi,tay nắm chặt.

Cô không hề ra hiệu cho anh cứu giúp hay tỏ vẽ đáng thương,cô cứ thế không thèm nhìn anh liền cứng đờ theo ông ta rời đi.

"Tiểu Thư kí,em muốn ăn gì."Ông ta ngồi cạnh cô,không ngừng sờ soạt lung tung.

"Tôi no rồi,không muốn ăn."Cô lạnh mặt,xê dịch chỗ ngồi tránh sự đụng chạm kinh tởm.

"Được lắm,rất thẳng thắng."

"Lái xe về khách sạn riêng của tôi."Ông ta quay người,nói với tài xế,ý đồ không hề che dấu.

Cố Mộc Hy nhếch miệng,tôi đâu dễ để ông ăn hiếp,ông thử đụng vào người tôi,tôi cho ông tuyệt tử tuyệt tôn.

Cô xưa nay luôn vậy,thà mất việc cũng không chà đạp danh dự bản thân.

Đúng như dự đoán của cô,ông ta gấp gáp đưa cô về khách sạn,vừa vào phòng liền ép cô lên giường.

"Ngoan ngoãn theo tôi,tôi sẽ cho em sung sướng."

Ông ta lại vuốt ve mặt cô "Em đẹp lắm,rất đẹp."

Cố Mộc Hy nhìn người đàn ông mập mạp đáng tuổi cha cô,sém chút thì nôn mữa,cô ráng nhịn.

Ông ta như phát rồ,cỡi sạch quần áo mình,rồi lại đè ép lên người cô,dật tung cúc áo sơ mi của cô,da thịt trắng ngần cũng lộ lồ ra ngoài,đẹp đến mê người.

Cô Mộc Hy cắn răng,chịu đựng nụ hôn kinh tởm của ông ta trên cổ mình.Tay nắm chặt ga giường,đến lúc rồi.

Giây sau,người đàn ông đang trên người cô đột nhiên hét lên kinh thảm,ngã lăn xuống giường.

Cũng ngay lúc đó,cữa phòng bị người ta đạp mạnh,Lãnh Thiên Kiệt hung hăng như mãnh thú nhanh chóng tiến vào.

Anh không hiểu sự tình,chỉ biết khi nhìn cô quần áo không chỉnh chu nằm trên giường,đôi mắt như có sương mờ,máu như xông lên não.

Anh lôi người đàn ông đang co ro dưới đất,dùng hết lực giáng cho ông ta một cú đấm,ông ta rên thảm thiết ngã nhào xuống đất,chật vật vô cùng.

"À,tôi quên nói với ông,đàn bà của tôi,tôi chưa chơi chán không ai được phép đụng vào."

Anh lại lôi người đàn ông đang hết sức thê thảm nằm co ro dưới đất,lại cho ông ta tiếp tục ăn đấm "Lãnh Thiên Kiệt tôi trước giờ làm ăn đều không thích phụ thuộc người khác.Đinh Tổng,nể tình cha tôi,tôi tạm tha cho ông làn này.Lần sau gặp tôi,chớ lên mặt.Ông cũng nên biết,một núi không thể có hai hổ."

"Không tin,ông có thể thử."Anh như xã hết cơn giận trong lòng ngực.

Đinh tổng ở dưới mặt mũi máu me,tay thì đang ôm hạ bộ.

Ông ta mở mồm lí nhỉ,nói cũng không nói nỗi,giây sau liền bắt tỉnh,thê thảm vô cùng.

Lãnh Thiệt Kiệt quay đầu,trên giường trống không,cô chạy đâu rồi.

Anh nhanh chóng lao ra ngoài,không hiểu nỗi hành động vài phút trước của bản thân.

Lần đầu tiên anh vì một người phụ nữ,gây xích mích trong việc làm ăn.

Phải chăng,cũng vì người phụ nữ này.

Cố Mộc Hy vừa cho ông ta một cú đá vào điểm yếu,liền thấy anh hùng hổ xông vào.

Gỉa nhân giả nghĩa,cô nhân lúc anh ta gây sự,liền kéo áo chạy ra ngoài.

Cô chạy được một lúc liền tựa vào bên tường,cô ấn tay vào lòng ngực đang đập thình thịch,tim như muốn nổ tung,cô thật muốn giết người.

"Quân khốn nạn,muốn cô trở thành hàng hóa hả.Chưa giết chết mấy người đã là may."Cô sữa sang lại quần áo,bình tĩnh đi dọc theo con đường.

"Cố Mộc Hy."Lãnh Thiên Kiệt đuổi kịp bóng dáng nhỏ bé trước mặt,nắm chặt lấy tay cô.

"Bốp."Cô theo đà xoay người,không do dự dáng lên khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo một cái tát.

"Lãnh Thiên Kiệt,đồ khốn."

"Anh vì hợp đồng mà lấy tôi làm hàng hóa trao đổi,thật tiểu nhân,vô liêm sĩ.Cố Mộc Hy tôi – không phải để anh muốn làm gì thì làm.Trả thù tôi đủ chưa hả,tôi cùng lắm chỉ lầm anh là trai bao.Tôi có tội gì nặng lắm sao."

Cô lại nhếch miệng "Mà cũng đúng thôi,người giàu có như các người đương nhiên có quyền,có chức.Kẻ hèn như tôi thì làm..."

Lãnh Thiên Kiệt tức giận ép mạnh cô vào tường,đưa tay siết cô cổ.

Phụ nữ dám tát anh,cô là người đầu tiên.

Dám mắng anh,cô cũng là người đầu tiên.

"Cố Mộc Hy,làm loạn đủ chưa hả.Còn dám nói nữa,tôi giết chết cô."

Cố Mộc Hy trừng mắt nhìn anh,sắp thở không nỗi,nhưng cô chỉ nhìn không lên tiếng,đôi mắt tràn đầy oán hận.

Lãnh Thiên Kiệt không đành lòng mà buông tay,nhìn vết hằng đỏ trên cổ cô,lữa giận lại bùng lên,anh kéo mạnh tay cô,lôi cô sềnh sệch về phía xe anh.

"Lãnh Thiên Kiệt,đồ khốn,bỏ ra."

"Anh đừng nghĩ anh là tổng giám đốc thì muốn làm gì thì làm,bây giờ đã hết giờ làm việc."Cô tức tối la hét,lại cắn mạnh vào tay anh.

"Ưm..."Lãnh Thiên Kiệt hơi nhíu mày,túm cả thân hình nhỏ bé,vác lên vai mở cữa xe ném mạnh cô vào.

Anh lên xe,khóa chốt,hung hăng đè lên người cô,kìm chặt thân hình nhỏ nhắn.

Mạnh bạo xé rách áo sơ mi của cô.