Ở một phía khác, Đặng Minh Nguyệt đang cuống cuồng lên đi tìm em gái.
Chị ấy đã liên hệ với rất nhiều người, thậm chí còn gọi cả cảnh sát.
Trong yêu cầu của đám bắt cóc bao giờ cũng có một mục, chính là không được báo cho cảnh sát.
Nhưng biết làm sao được, đây là xã hội pháp trị mà.
Chị ấy đâu thể làm như trên phim được, có nhiều bạn trẻ bây giờ cứ nghĩ rằng cảnh sát giống như ở trên phim, ngoài làm cảnh ra thì không có tác dụng gì.
Thật ra thì trong những phi vụ nguy hiểm như này, cảnh sát mới thực sự là lực lượng chủ chốt.
Bọn họ có trong tay sổ ghi tiền án của rất nhiều thành phần bất lương, chỉ cần tra ra một chút là sẽ tìm được một cách nhanh chóng.
Một lát sau Đặng Minh Nguyệt mới vỗ trán nhớ ra việc hai chị em đã trao đổi định vị cho nhau.
Có điều, chỉ sợ điện thoại của Đặng Gia An không ở gần chỗ của cô, nếu như vậy thì sẽ rất khó khăn trong việc tìm kiếm.
Đặng tiểu thư định vị được nơi chiếc điện thoại kia đang ở, chị ấy nhìn vị trí khỉ ho cò gáy đến không thể hoang vu hơn thì mới xác định đây có thể là nơi gần địa bàn của bọn bắt cóc.
Đặng Minh Nguyệt gửi định vị cho cảnh sát rồi mới lái xe đi về hướng đó.
Một lát sau, điện thoại của chị cả Đặng gia rung lên.
Là cảnh sát gọi.
"Cô Đặng, chúng tôi đã nhận được định vị của cô và sẽ đến đó ngay bây giờ, cô đừng vội vàng quá, cẩn thận gặp nguy hiểm."
Đặng Minh Nguyệt biết đám người kia sẽ không làm gì bất lợi với em gái chị ấy trong thời điểm này.
Đám người ấy bắt cóc Đặng Gia An thì chỉ có thể là tống tiền hoặc đe dọa.
Nhưng phương án tống tiền đã bị loại trừ, vậy thì chỉ có khả năng là bọn chúng muốn dùng Đặng Gia An để đe dọa cái tên họ Hoắc kia.
Quả nhiên dính vào cái tên đó là chẳng có gì tốt lành hết.
Đặng Minh Nguyệt hít một hơi thật dài, thở ra một cách bình tĩnh.
"Tôi đã hiểu rồi, cảm ơn các đồng chí cảnh sát rất nhiều."
"Không có gì, sau khi đến được đấy chúng tôi sẽ liên hệ với cô."
Ở một phía khác nữa, Hoắc Thiếu Huyền vẫn đang phê duyệt công văn do thư ký mang lên.
Hắn ta chỉ cần ngồi đó thôi cũng đủ làm cho những người khác cảm thấy ngột ngạt và khó thở rồi.
Hoắc thiếu gia tuy đẹp nhưng lại mang trong mình khí chất không thể xem thường.
Người ta sẽ say mê trong nhan sắc của hắn nhưng cũng e ngại khí chất khủng bố của hắn.
Hoắc Thiếu Huyền khi làm việc thì sẽ rất chăm chú, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ đây là một người đàn ông vừa điển trai vừ thành đạt lại còn cuồng công việc.
Nhưng không ai biết rằng bây giờ trong lòng hắn chỉ đang bận nghĩ tới thế thân bé nhỏ của hắn.
Đặng Gia An cứ quẩn quanh mãi trong suy nghĩ, có đuổi thế nào cũng không đi.
Dù Hoắc Thiếu Huyền có dùng công việc để áp chế nó đi thì cũng không có tác dụng.
Hắn tự cảm thấy bản thân đã quá để ý đến người thế thân ấy rồi.
Hắn không biết phải làm sao với mớ suy nghĩ lộn xộn của bản thân, rõ ràng người hắn yêu là Mạc Mạc.
Hắn tìm Đặng Gia An về cũng là vì cô ấy có nét giống Mạc Mạc của hắn.
Chỉ có điều...!bây giờ những suy nghĩ về Đặng Gia An lại vượt ra ngoài sự kiểm soát của hắn.
Hắn ghét cay ghét đắng cảm giác này.
Từ trước đến nay, không một ai có thể lung lạc được người đàn ông sắt đá này.
Hắn không cho phép bản thân mình như vậy.
Hoắc Thiếu Huyền bực bội ném cây bút máy đắt tiền trong tay xuống.
Hắn ta thở dài một hơi, rút thuốc lá từ trong túi áo ra.
Châm một điếu thuốc, làn khói mỏng manh được thả ra trong không khí.
Hắn cầm lấy điện thoại, phát hiện trên đó có đến mấy cuộc gọi nhỡ.
Nhưng hắn không gọi lại, Hoắc tổng bực bội ném nó sang một bên.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân đang lòng nóng lo lắng cho một thứ gì đó.
Rõ ràng hắn không nên cảm thấy như vậy.
Thiếu gia nhà họ Hoắc nổi tiếng cầm điện thoại lên, sau khi nghe được lời nói từ đầu dây bên kia, hắn lại càng khó chịu hơn.
Người của Hoắc gia mà cũng dám động đến, đúng là muốn đi tìm chết mà!
Hoắc Thiếu Huyền cầm lấy áo khoác ngoài rồi đi ra cửa.
Thư ký đứng ở bên ngoài thấy vậy lập tức đuổi theo.
"Tổng giám đốc, anh đi đâu vậy?"
Thư ký là người nắm giữ lịch trình của tổng giám đốc.
Cô ta đã nhìn và nhớ một cách rất chi tiết.
Trong khoảng thời gian này không có bất kì cuộc họp hay một cuộc gặp gỡ với đối tác nào.
Nếu là bình thường, Hoắc Thiếu Huyền sẽ không rời khỏi văn phòng, nhưng sao hôm nay lại như vậy.
Hoắc Thiếu Huyền không chỉ rời đi, mà còn rời đi với một khuôn mặt rất khó coi.
Rõ ràng là tổng giám đốc đang tức giận điều gì đó.
Thư ký âm thầm cắn môi, đến bao giờ cô ả mới có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh người đàn ông này mà không phải như bây giờ đây?
Người bên ngoài nhìn vào sẽ chỉ cảm thấy hâm mộ cô ả, nói rằng ả tài giỏi và được làm việc trên tầng cao nhất của tập đoàn Hoắc thị.
Không chỉ có được một số tiền lương cao chót vót mà rất nhiều người không dám mơ tưởng đến, cô ả còn có thể gặp mặt giám đốc mỗi ngày.
Người trong công ti cũng phải cẩn thận đối đãi với cô ả.
Nhưng ả không cam lòng.
Thứ cô thư ký này muốn không chỉ là như vậy.
Cô ả muốn trở thành Hoắc phu nhân, không biết là vì tiền hay vì tình.
Nhưng vị trí phu nhân của người đàn ông này là thứ cô ả vẫn luôn mơ tưởng.
"Diêu Trần."
Hoắc Thiếu Huyền dừng bước, gọi tên cô thư ký này.
"Dạ, thưa giám đốc, anh có gì muốn dặn dò ạ?"
Thư ký vui vẻ, số lần giám đốc gọi tên cô ả chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Cô đi theo tôi bao lâu rồi?"
Thư ký đột nhiên cảm thấy không ổn.
"Dạ, hơn năm năm ạ."
"Vậy cô biết tôi ghét nhất điều gì đúng không?"
"Dạ..."
Sống lưng cô ả tê rần, nghe giọng điệu lạnh lùng đến gai người, cô ả thấy bản thân như rơi xuống hầm băng.
Hoắc Thiếu Huyền không quay đầu lại nhìn ả ta, chỉ nói.
"Thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây đi, tôi không cần một người thích làm việc lén lút sau lưng tôi.".