Đại Boss Hắc Đạo Và Vợ Yêu Chủ Tịch Lạnh Lùng

Chương 91: Tuân lệnh bà xã!




- Con không sao thật chứ, con gái?

Ông Victor vẫn là không an tâm, tự xem xét Lãnh Hàn Quyên một vòng, quan tâm hỏi.

Trong lòng Lãnh Hàn Quyên một trận ấm áp, cô cười tươi đáp:

- Con gái của ba như thế nào ba còn không rõ sao? Viên đạn đó hoàn toàn không thể làm gì được con!

- Vậy thì tốt!

Ông Victor cũng cười, nhưng nụ cười đó vô cùng gượng gạo! Quả thật, ông là người rõ nhất, con gái ông có thân thủ như thế nào, viên đạn đó vốn không đáng nói tới! Nhưng như thế thì sao, ông vẫn không nhịn được phải lo lắng!

Tuy Lãnh Hàn Quyên không phải là con ruột của ông, lại không thường xuyên gặp mặt, nhưng trong thâm tâm ông luôn xem cô là con ruột của mình...

Hơn nữa...nếu như không có sự cố năm đó... thì Hàn Quyên không trừng bây đã là...

Thu hồi biểu cảm tươi cười, Lãnh Hàn Quyên nhìn tên" bồi bàn" vô lực nằm dưới sàn, quay sang hỏi Lăng Lãnh Ngạo:

- Anh có biết hắn ta là ai không?

Cô nghĩ kẻ làm việc này phải là Trần Minh Hạo kia chứ... Nhưng khuôn mặt này phải nói là vô cùng xa lạ, cô chưa từng gặp qua!

Còn nếu như chỉ là kẻ được sai khiến, thì sẽ không thể nói ra những lời kia!

Lăng Lãnh Ngạo cũng nhíu nhíu mày, nhìn khuôn mặt của tên" bồi bàn" một chút...

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, từ từ ngồi xuống đối diện với tên kia... Bỗng anh không nói tiếng nào mà đưa tay ra sau tai tên" bồi bàn", " soạt" một tiếng...anh lột hẳn một lớp da mặt của hắn ta ra!

Đúng, là lột hẳn một lớp!

Ngay sau đó, sau lớl da kia là một khuôn mặt mà thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo đã truy lùng trong thời gian qua- Trần Minh Hạo!

Lăng Lãnh Ngạo cầm tấm gia trên tay, hơ qua hơ lại trước mặt Trần Minh Luân, nở nụ cười mỉa mai đầy ý vị.

- Mặt nạ da người nhỉ, chất liệu tốt thế này... Đúng là để chuẩn bị cho kết hoặc lần này, anh đã tốn không ít tâm tư rồi nhỉ!

Mặt nạ, cải trang hay hóa trang gì đó... Chỉ cần là người anh biết sẽ nhận ra! Nhưng, nếu như Trần Minh Hạo không phải bị xô xát, lộ ra sơ hở thì anh sẽ không thể nhìn ra hắn ta đeo mặt nạ được rồi!

Lãnh Hàn Quyên cũng hiểu ra... Xem ra kẻ đứng sau giúp đỡ Trần Minh Hạo này, còn có nhiều mặt mà cô chưa khám phá ra! Nhưng không sao, mọi thứ chỉ là sớm muộn thôi!

Trần Minh Hạo nghe Lăng Lãnh Ngạo nói vậy thì ngẩng mặt lên... Nhưng khuôn mặt anh tuấn gian xảo khi trước đã không còn! Thay vào đó là một khuôn mặt tái xanh, vặn vẹo đau đớn vì nỗi đau ở hai tay, hai chân...

- Muốn giết thì giết đi...đừng nhiều lời!

Hắn ta nghiến răng nhả ra từng chữ, biểh cảm rõ ràng là thấy chết không sờn...

Hắn ta bây giờ thật sự đã vào đường cùng rồi, biết thế...đã không nhất thời lỗ mãng như vậy, kiên nhẫn thêm một thời gian nữa...Đúng là kiếm củi ba năm, thiêu một giờ!

Dù gì thì Trần gia đã bị diệt, hắn rơi vài trong tay Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên đã biết không có cơ hội thoát ra. Bây giờ chỉ mong bọn họ mau chóng kết liễu đời hắn thôi!

- Lại muốn chết? Nhưng đáng tiếc, chúng tôi không để đáp ứng rồi!

Đúng là cha con giống nhau, cả hắn ta va Trần Minh Luân khi vào đường cùng như thế điều nói muốn chết! Hừ, chẳng tốt đẹp gì...chỉ muốn chết để không bị đau khổ thôi!

Lãnh Hàn Quyên nói rồi quay qua nhìn Lăng Lãnh Ngạo. Lăng Lãnh Ngạo hiểu ý cô, nắm lấy bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve...

- Đem hắn xuống hầm giam...nhớ "chiếu cố" cho tốt, tôi không muốn tới khi lên đất liền lại nhìn thấy một xác chết!

Anh lạnh lùng nói với Thế Phương... Song, liền đảo mắt qua Trần Minh Hạo một cái. Ngoài miệng nói thế, nhưng ánh mắt lại nhìn hắn ta giống như nhìn người chết!

Chiếc du thuyền của Lăng Lãnh Ngạo, ngoài mặc đúng là du thuyền thật sự, nhưng bên trong nó là ẩn chứa một số bí mật không hề nhỏ! Chẳng hạng như có chiếc du thuyền nào mà lại có hầm giam? Tất nhiên chỉ có đồ của ông trùm Hắc đạo Lăng Lãnh Ngạo thôi!

...

- Ông ấy thế nào rồi!

Lãnh Hàn Quyên lạnh nhạt hỏi Collins Khải Vương vừa mới từ trong phòng của ông Dương Thanh Hoàng đi ra.

Collins Khải Vương chậm rãi tháo bỏ găng tay phẫu thuật, âm thanh vang lên đều dều:

- Song rồi, không có gì đáng lo... Viên đạn chỉ trúng cách tim khoảng hai xăng-ti-mét thôi! Đạn lấy ra rồi, sẽ không chết được!

Ngữ điệu hoàn toàn giống như đang tự sự lại một chuyện vô cùng, vô cùng bình thường!

Lãnh Hàn Quyên khóe miệng co giật... " Không có gì đáng lo", " chỉ cách tim khoảng hai xăng-ti-mét thôi"!

CMN, như vậy mà không đáng ngại, vậy thì theo anh ta trúng ngay tim mới đáng lo sao? Cái tên bác sĩ này, chỉ sợ người nhà bạn nhân nào không có định lực tốt, nhất định sau khi nghe hắn nói tình hình người bệnh sẽ ngất xỉu ngay quá...

Lăng Lãnh Ngạo không có cảm xúc khác thường gì với cách nói của Collins Khải Vương... Mà đúng hơn...là anh đã quá quen rồi!

- Cậu đi theo tôi, có cái này cho cậu xem một chút!

Lạnh nhạt buông một câu, không cần biết Collins Khải Vương có kịp hiểu hay không, Lăng Lãnh Ngạo đã ôm eo Lãnh Hàn Quyên...đi lên tầng trên.

Collins Khải Vương nhìn bóng lưng Lăng Lãnh Ngạo. Anh ta nhún nhún vai rồi thong thả đi theo...

...

Lăng Lãnh Ngạo đi lên khu vực đặc biệt trên du thuyền, Lãnh Hàn Quyên ngồi kế bên anh... Sau khi thấy Collins Khải Vương đã chéo chân yên vị phía đối diện, anh liền đưa cho anh ta một ly vang đỏ đã rót sẫn...

- Cảm ơn!

Collins Khải Vương vui vẻ nhận lấy, đưa lên miệng...chuẩn bị uống...

- Nếu cậu không ngại lấy thân làm thí nghiệm, thì cứ việc uống!

Trước khi Collins Khải Vương đưa ly rượu tới mép miệng, Lăng Lãnh Ngạo bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu chế nhạo rất rõ... Còn ngồi dựa hẳn lên lưng xô-pha, một tay ôm eo Lãnh Hàn Quyên, một tay gác lên thành ghế, hai chân bắt chéo còn nhịp nhịp nữa chứ!

Collins Khải Vương đen mặt, hiểu hàm ý trong câu nói của Lăng Lãnh Ngạo, vội đưa ly rượu ra xa...

- Lăng Lãnh Ngạo chết bầm...

Collins nhỏ tiếng chửi Lăng Lãnh Ngạo... Anh ta cũng đã biết được cái Lăng Lãnh Ngạo nói muốn cho anh ta xem lá cái gì rồi!

Cầm ly rượu đưa ra trước mặt, Collins Khải Vương nhìn nhìn một chút, lại đưa lên mũi ngưởi ngưởi...

Tuy rằng Collins Khải Vương nói rất nhỏ, nhưng Lăng Lãnh Ngạo vẫn nghe được... Anh không mấy để ý mà ngồi om nhìn anh ta...

Sau một chút xem xét, Collins Khải Vương đặt ly rượu xuống bàn, nhíu mày...

- Là Kali Xyanua, liều lượng trong ly rượu này đủ để con người chết liền sau ba giây!

Nói xong, Collins Khải Vương còn liếc xéo Lăng Lãnh Ngạo. Trong lòng âm thầm lôi mười tám đời tổ tiên của Lăng Lãnh Ngạo ra mắng.

Cái tên đó mà mở miệng chậm một chút, anh uống ly rượu đó xong...không phải giờ này anh ta đã hồn lìa khỏi xác rồi sao?

Bạn bè tin tưởng hắn, vậy mà hắn đưa rượu độc cho người ta, lại không nói tiếng nào? Thật là xấu tính mà...

Kali Xyanua có mùi giống như mùi của quả hạnh nhân... Lại sau khi được cho vào trong rượu vang đỏ Cabernet Sauvignon, mùi của nó hầu như rất khó nhận ra... Ngay cả anh ta khi nãy khi vô ý còn không biết cơ mà!

Dù là đã đoán trước được, nhưng sau khi nghe Collins Khải Vương xác nhận lại, Lăng Lãnh Ngạo cũng không kìp được phẫn nộ.

Hay cho Trần Minh Hạo, lại dám dùng Kali Xyanua... Nếu đã như vậy, anh sẽ khiến hắn có cái chết còn đau khổ gấp nhiều lần cha hắn!

Hàn Quyên là nghịch lân của anh, hắn ta lại can đảm muốn nhổ sừng trên đầu  lân...tốt, tốt...

Lãnh Hàn Quyên cũng ngộ ra thêm một điều... Kali Xyanua có mùi, vì vậy Trần Minh Hạo mới chọn loại rượu vang đỏ Cabernet Sauvignon, mà không chọn loại khác trong khi có rất nhiều loại rượu khác nhau... Có lẽ là vì Canernet Sauvignon có mùi nồng, có thể lấn ác gần hết mùi hạnh nhân.

Nhưng hắn ta đã lầm...phải chăng là nghĩ cô là phụ nữ nên không rành về rượu chăng?

Nếu là vậy...thì hắn đã quá sai lầm rồi!

...

Lúc Trần Minh Hạo dùng súng bắn Lãnh Hàn Quyên, do không có ống giảm thanh, nên tất cả những người có mặt trên du thuyền điều nghe rõ.

Những người tiếp xúc với Lăng Lãnh Ngạo trước đó đều tự mình suy đoán ra có chuyện gì đó... Rồi một đồn mười, mười đồn trăm, những vị khách mời ai cũng tò mò muốn biết là thật ra đã xảy ra chuyện gì?

Song...tò mò thì tò mò,  nhưng họ cũng chẳng biết được chuyện gì, bởi thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo làm việc quá kín đáo, mà anh cũng không lên tiếng giải thích... Cũng chẳng ai to tiếng bàn luận, chỉ khe khẽ mà trao đổi với nhau. Họ cũng chẳng dám trực tiếp Lăng Lãnh Ngạo hay Lãnh Hàn Quyên...nguyên nhân thì chắc là kiên dè rồi!

- Ông ấy không sao rồi, chỉ là chưa tỉnh lại, nhưng chắc cũng nhanh thôi...bà không cần lo lắng nữa!

Lãnh Hàn Quyên ôn nhu vỗ vỗ tay bà Dương, liếc nhìn Dương Thanh Hoàng vẫn còn bất tỉnh trên giường, nhẹ giọng an ủi bà.

Đôi mắt bà Dương vẫn còn  đỏ hoe vì đã khóc hơi nhiều... Bà hít hít mũi:

- Bà biết rồi... Con...con...

Ngập ngừng một chút, bà chân thành nhìn Lãnh Hàn Quyên.

- Hàn Quyên...ông ấy dù sao cũng không phải người trực tiếp gây ra chuyện năm đó, chỉ là nhất thời hồ đồ...cũng đã biết lỗi rồi... Con xem... hay là...?

Bà Dương ngập ngừng, cũng không có nói thẳng ra. Nhưng Lãnh Hàn Quyên lại hiểu tất cả...cô lạnh nhạt nói...

- Bà ngoại, chuyện này để sau đi! Chừng nào ông ấy tỉnh lại, sẽ đưa ông ấy về Đài Loan...bà có muốn đi cùng, hay ở lại đây?

Cô đúng là nên suy nghĩ lại một chút, tuy nhiên là cần có thời gian! Bây giờ để ông ấy ở lại đây cũng không tốt, cô nhìn thấy lại cảm giác khó xử, chi bằng đưa về...

Ông ấy vừa lấy đạn ra, sức khỏe chắn chắc sẽ không chịu nổi khi ngồi bay đường xa... Nhưng đó là đối với trực thăng bình thường, còn cái dùng để đưa ông ấy về là cái chuyên dụng của cô hay dùng một mình... Trên đó có giường nằm hẳn hỏi nên không cần lo!

- Nếu đã như vậy...bà sẽ đi cùng ông ấy vậy!

Bà Dương biết có nói gì nữa cũng không thay đổi được gì, bà liền gật gật đầu... Bà cần phải ở bên cạnh chăm sóc ông ấy, không thể bỏ mặt một mình được!

- Được rồi, lát nữa con lại tới, bây giờ thì con xin phép!

Lăng Lãnh Ngạo nãy giờ đứng sau lưng Lãnh Hàn Quyên, nghe cô nói thế, anh gật đầu chào bà Dương, rồi ôm lấy cô cùng rời khỏi...

Khi cửa phòng đóng lại, Lãnh Hàn Quyên dựa người lên cơ thể Lăng Lãnh Ngạo, nhỏ giọng:

- Ngạo, có phải em quá ích kỉ không anh?

- Không có, em làm như vậy là đúng, không hề ích kỉ chút nào!

Lăng Lãnh Ngạo ôm chặt thân thể của cô vào lòng, vùi đầu vào hõm vai cô, ôn nhu lên tiếng.

Đối với anh, cô làm gì cũng đúng...trừ những việc ảnh hưởng tới sức khỏe kia ra! Còn nếu cô thực sự có ích kĩ thì sao? Thì dù như thế nào, vẫn luôn có anh bên cạnh, ủng hộ cô, làm chỗ dựa cho cô!

Lãnh Hàn Quyên không lên tiếng nữa, khóe môi cong lên nụ cười mãn nguyện.

Dù xung quanh không ai tin cô, ai cũng nghĩ xấu về cô...nhưng không sao, cô không quan tâm! Đối với cô...chỉ cần có anh bên cạnh, có anh ủng hộ và tin tưởng cô...như vậy, là đủ rồi!

- Đi thôi, về phòng nghỉ ngơi một chút, cũng mệt cả ngày rồi!

Lăng Lãnh Ngạo cúi đầu nhìn Lãnh Hàn Quyên, dịu dàng nói.

Lãnh Hàn Quyên không nói gì, chỉ thuận theo anh, gật đầu nhẹ.

...

- Bà về nhớ giữ gìn sức khỏe...con sẽ sớm sang Đài Loan...đến Dương gia tìm bà sau!

Mắt thấy ông Dương Thanh Hoàng được đỡ lên trực thăng, Lãnh Hàn Quyên nắm tay bà Dương, mỉm cười.

Cũng nhiều năm rồi, cô nghĩ mình nên buông bỏ chuyện cũ... Không phải...là bỏ qua cho những người vô tội... Tính một lần cho hết nợ mới nợ cũ với kẻ đó!

Bà Dương rưng rưng nước mắt khi nghe bà Dương nói những lời đó... Cháu bà nói sẽ đến Dương gia...vậy có phải có nghĩa là...

- Được...được...bà chờ con đến, nhất định!

Ông Dương Thanh Hoàng lúc này đã tỉnh lại, và đang nằm bên trong trực thăng... Những lời Lãnh Hàn Quyên nói, ông cũng nghe không sót một từ...ánh mắt không kìp được đỏ lên...

Lãnh Hàn Quyên ngẩng đầu nhìn chiếc trực thăng từ từ bay lên trời cao... Trong khoảng thời gian này, chiếc du thuyền đang di chuyển trên Thái Bình Dương...vì để chiếc trực thăng có thể cất cánh, chiếc du thuyền buột phải dừng lại... Bây giờ thì có thể tiếp tục hành trình được rồi!

Lãnh Hàn Quyên thu hồi tầm mắt, lại chuyển sang Lăng Lãnh Ngạo đang đứng cạnh cô:

- Anh giúp em cho người bảo vệ hai người họ! Vì khi biết ông ấy bị thương như thế, tránh không khỏi có kẻ thừa nước đục thả câu. Nhưng chỉ là bảo vệ thôi, còn những chuyện khác, cứ để thuận theo tự nhiên là được!

Cái cô không muốn là tính mạng của họ bị đe dọa, còn những cái khác... Cô muốn ông ấy nhìn rõ bộ mặt thật của kẻ đó!

Lăng Lãnh Ngạo nhìn bộ mặt gian xảo của cô, lắc lắc đầu, đưa tay lên trán chào theo kiểu quân đội:

- Tuân lệnh bà xã!

Lập tức, biểu cảm gian xảo trên mặt Lãnh Hàn Quyên biến mất, mà thay vào đó... Chính là nét tươi cười...còn rực rỡ, còn sáng chói hơn cả mặt trời ban trưa!