Lăng Lãnh Ngạo thông thả đứng lên từ trên ghế, ánh mắt lạnh lẽo sau thăm thẳm...
- Lăng lão đại...người nói vậy là có ý gì?
Trần Minh Luân dùng ánh mắt kinh ngạc khó tin dò xét lại... Cả những người kia muốn tiếp tục tranh cải với Trần Minh Luân cũng đều ngậm hết miệng lại, mặt người nào cũng biết sắc...nín thở xem xét Lăng Lãnh Ngạo sẽ trả lời câu hỏi của Trần Minh Luân như thế nào?!
- Mấy người không hiểu? Rất đơn giản...ý của lão đại chúng tôi chính là... Biến tất cả các người thành người chết hết rồi, thì làm sao có thể quyết định được chuyện gì nữa?
Thế Phong cong mắt, thay thế Lăng Lãnh Ngạo giải thích cho Trần Minh Luân hiểu... Trong tít tắt, cậu ta cũng lên đạn cho súng mà nhắm ngay Trần Minh Luân...cùng với những người canh với cửa và trong phòng cũng đồng lọt một đồng tác...
- Các người...các người...
Có người tinh ý nhìn mặt một số thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo đang chĩa súng vào bọn họ, nhận ra rằng những người này không xa lạ chính là ngững người bao vây Trần Minh Hạo lúc trước...được bọn họ nghĩ chính là người của Trần Minh Luân. Đến bây giờ mà bọn họ còn không biết sự thật, tại sao Trần Minh Luân có thể trong thời gian ngắn thay thế vị trí của Trần Minh Hải được, thì bọn họ thật sự đã uổng phí công sức lăn lộn bao nhiêu năm nay rồi!
Lặp tức, bọn họ không hẹn mà đều dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh, cùng với căm hận nhìn Trần Minh Luân... Một kẻ có thể vì bản thân có thể bán đứng cả gia tộc, trên này không phải không có! Nhưng tất cả hành động của Trần Minh Luân thật sự vô cùng đáng giận, đáng hận!
Trần Minh Luân bị nhiều ánh mắt như vậy chíu vào, có phần không tỉnh táo được...
Và dường như...ông ta vẫn chưa hiểu rõ được ý tứ của Lăng Lãnh Ngạo, cùng với từ" tất cả" của Thế Phong!
- Lăng lão đại...người có thể nể tình tôi mà không cần vội giết bọn họ không? Bọn họ chẳng qua là nhất thời chưa suy nghĩ thông suốt thôi! Còn không mau cầu xin Lăng lão đại tha mạng chó cho các người!
Trần Minh Luân bí bách, liền thiếu điều muốn quỳ xuống trước mặt Lăng Lãnh Ngạo, cầu xin tha thiết... Câu sau cùng là nói với mấy người kia.
- Trần Minh Luân, đáng lẽ ra ngay từ đầu chúng tôi nên kịch liệt chống đối lại ông thì tốt hơn!
Một người đàn ông trong đám người kia nói, đồng thời cũng coi như nói lòng của tất cả bọn họ!
Bọn họ hối hận, thật sự giờ phút này vô cùng hối hận... Hối hận vì tham sống sợ chết, hối hận vì bị lợi mắt trước mắt làm cho mờ mắt!
Nếu ngay lúc Trần Minh Luân mới bắt đầu đối đầu với Trần Minh Hải, bọn họ không ở không đứng nhìn, mà kiên quyết giúp đỡ cho Trần Minh Hải... Thì biết đâu Trần Minh Luân có thể dễ dàng chiếm quyền như vậy? Hoặc bọn họ từ lúc đó sắp xếp rồi khỏi, đến một nơi khác làm lại, ít ra...vẫn còn mạng!
Còn bây giờ thì sao, tất cả đều như cá nằm trên thớt, chờ Lăng Lãnh Ngạo tùy ý chặt chém...
Bọn họ biết, với cách hành sự bao năm nay của Lăng Lãnh Ngạo, thì dễ gì bỏ qua cho bọn họ? Bọn họ cũng không có như tên ngu ngốc Trần Minh Luân kia, đến bây giờ còn cho rằng Lăng Lãnh Ngạo muốn giết bọn họ, không phải là mới quyết định do bọn họ chống đối lại anh ta... Mà có lẽ...nó đã được tính toán ngay từ đầu!
- Hừ, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, Tôi không quản sống chết của các người nữa!
Trần Minh Luân tức giận, không ngờ bọn người đó lại dám nói như vậy với ông ta! Dù sao bọn họ cũng làm việc ở Trần gia lâu năm, đều là người có đầu óc, nên ông ta muốn giữ bọn họ lại, cũng giúp rất nhiều việc... Nhưng bây giờ ông ta không cần nữa, cùng lắm là đào tạo lại người khác! Đúng là một lũ ngu ngốc, có phước mà không biết hưởng!
Ách...đúng là ngu thật, nhưng không biết là ao mới là kẻ ngu đây?
Nếu để cho những người ở đây biết được suy nghĩ của Trần Minh Luân, không biết chừng đều bị chọc cho cười tới nghẹn mất!
Nhưng...cũng không cần tới biết được suy nghĩ của Trần Minh Luân, chỉ cần câu nói ông ta cho là hiển nhiên cũng đã đủ:
- Ha...ha...ha...cười chết người mà... Sao...sao trên đời này lại có kẻ...ngu đến như vậy chứ? Nói...đến như vậy mà...mà vẫn chưa hiểu ra... Đúng là...
Thế Phong ôm bụng cười ngoặt ngẻo, nói không nên lời... Và cũng nói chưa xong đã im bật...bởi cái nhìn"yêu thương" của ai đó.
Cậu ta liền gãi gãi đầu...cảm thấy bản thân làm hơi lố, cũng chỉ có mình cậu ta cười thì phải...
Ách...
Đoàng...
- Hự...a...
Trần Minh Luân bất ngờ bị một viên đạn xuyên vào chân, liền vừa đau đớn, vừa hoảng hốt kêu lên... Chân đau nhất thời cũng qùy rạp cả người xuống.
- Cậu...cậu..tại sao lại bắn tôi?
Thì ra là đạn bây ra từ súng của Thế Phong... Trần Minh Luân cũng trùng hợp mà sau khi qùy xuống vừa vặn ở ngay trước mặt cậu ta. Ngẩng khuôn mặt vì đau đớn mà vặn vẹo lên chất vấn...
Thế Phong là ra vẻ của người mắc lỗi nhận sai:
- Thôi rồi, ấy chết, tôi bị bóp nhận cò...Xin lỗi...xin lỗi... Này...mà tôi là người sai, ông không cần phải hành lễ như vậy... Mau, mau đứng lên!
Thế Phong vừa nói vừa làm biểu cảm vô tội, cuối xuống đưa tay như muốn đỡ Trần Minh Luân lên... Lại khi thấy ông ta cố níu lấy cận ta đứng vậy, liền nhanh tay buông ông ta ra...
- A...
Trần Minh Luân không ngờ Thế Phong lại buông ông ta ra...liền như thế trụ không nổi liền té lại mặt đất. Chỉ có điều lần này trực tiếng nằm luôn xuống sàn chứ không phải là tư thế quỳ nữa!
- Ây da...coi bộ là ông không muốn đứng thì phải... Thôi thì đành để ông nằm đi vậy, tôi thấy như vậy ông sẽ thoải mái hơn!
Thế Phong xoa xoa cầm, trắng trợn phun ra một câu.
Từ sau lưng cậu ta đúng lúc này vang lên một giọng điệu, làm cho cậu ta thiếu điều nhảy dựng lên:
- Thế Phong, chơi đủ?!
Là Lăng Lãnh Ngạo, anh hơi híp mắt nhìn cánh tay đắc lực của mình. Biểu cảm trên khuôn mặt cũng không hề có ý tức giận, hay trách móc Thế Phong vì việc làm tự quyết định của cậu ta.
Thế Phong bị giọng điệu của lão đại dọa sợ, nhưng cũng đã quá quen thuộc, nên phản ứng nhanh chóng:
- Dạ, đủ rồi ạ!
Xong liền tự giác lui ra đứng sau lưng Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên.
Đầu Thế Phong cuối xuống, người ngoài nhìn vào còn tưởng cậu ta đang tự hối lỗi... Nhưng thực chất có ai biết được...cậu ta cuối đầu không phải là tự nhận lỗi... Cuối đầu là để che dấu ý cười và vẻ hả hề trên mặt bản thân cậu ta mà thôi!
Trần Minh Luân, cũng vì ông mà tôi bị hố trước mặt anh em... Tôi cho ông nếm mùi đau khổ!
Lãnh Hàn Quyên liếc mắt qua Thế Phong một cái, những cử chỉ đó của cậu ta làm sao mà qua mắt được cô... Cũng qua một thời gian tiếp xúc, cô biết thêm một điều, những thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo đều không thiếu phúc hoắc! Cái này có thể xem như là bị ảnh hưởng từ lão đại của bọn họ đi!
Nghĩ tới Lăng Lãnh Ngạo, Lãnh Hàn Quyên đảo mắt qua Trần Minh Luân đang nằm dưới đất... Rồi ánh mắt khẽ đảo, nhướng mày, ánh mắt mang một phần trêu chọc nhìn Lăng Lãnh Ngạo:
- Ngạo, anh có thể giúp một tên ngu ngốc như thế này dễ dàng đoạt được quyền hành từ con cáo gia Trần Minh Hải kia... Em quả thật vô cùng bội phục anh!
- Quá khen, như thế có xứng đáng làm chồng em chưa, Lãnh tổng kính mến?
Lăng Lãnh Ngạo làm như không thấy ánh mắt trêu chọc của Lãnh Hàn Quyên, bàn tay đang ôm cô càng siết chặt vào anh... Tự mãn nói.
- Tạm được!
Sờ sờ khuôn mặt điển trai đang kề sát vào cô, Lãnh Hàn Quyên môi mỏng hé mở, phun ra hai từ. Nhưng như thế cũng đủ để Lăng Lãnh Ngạo cười tít cả mắt...
Thế Phong đứng sau lưng hai người, chứng kiến rõ ràng nhất mọi chuyện... Trong lòng cậu ta càng thêm thán phục trình độ xem người xung quanh là không khí, không coi ai ra gì của hai người rồi!
Đột nhiên Lăng Lãnh Ngạo nghiêm mặt, buông tay ra khỏi người Lãnh Hàn Quyên...
Bốp...bốp...
Anh vỗ tay hai cái, lập tức, từ bên ngoài, có hai người đàn ông dẫn một người đàn ông khác đã gần như đứng không vững đi vào... Và người đó không ai khác chính là Trần Minh Hải!
Ông ta làm gì còn bộ dáng Ga phong hóng hách như ngày xưa? Cả người gầy gọc...xác sơ...bộ đồng phục bệnh nhân trên người ông ta càng thể hiện rõ điều đó!
Hai người dẫn Trần Minh Hải vào không thương tiếc mà ném ông ta xuống đất ngay bên cạnh Trần Minh Luân...
Trần Minh Hải bị ném, cơ thể đạ yếu, dường như lại mất thêm nửa cái mạng nữa. Phải mất một lúc mới có thể lồm chộm bò vậy, yếu ớt nắm lấy cổ áo Trần Minh Luân, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta...