Theo như ý kiến của Lãnh Hàn Quyên, ngay hôm sau Lăng Lãnh Ngạo sau khi được sự đồng ý của ông nội anh đang ở Canada liền trực tiếp làm thủ tục nhường chiếc ghế chủ tịch lại cho Lăng Lãnh Nam. Bản thân anh giữ lại 30% cổ phần, làm cổ đông lớn nhất, Lăng Lãnh Nam làm chủ tịch có 40 phần trăm cổ phần...
Trong khi Lăng Lãnh Ngạo đắc ý khi không cần lo chuyn của tập đoàn, chỉ cần xử lý việc của Hắc Ưng nên có thời gian ở bên Lãnh Hàn Quyên... Thì trái ngược với anh, sau khi Lăng Lãnh Nam biết chuyện thì đã đâu vào đấy. Dù anh ta có kêu cha gọi mẹ thì cũng phải chấp dứt cuộc vui bay về Canada nhận chức làm việc...
Mặc dù là bình thường công việc của Lăng thì hầu hết cũng là do anh ta làm, nhưng các dự án lớn đều có Lăng Lãnh Ngạo giải quyết, bây giờ phải ôm hết tất cả anh ta mới không chịu đâu!
Nhưng lệnh trên đã ban xuống thì đành phải nuốt lệ vào lòng mà làm thôi!
...
Từ hôm đó Lưu Diễm Trinh ra ngoài cùng Triệu Thiên Thiên đến hôm nay đã ba ngày mà vẫn chưa về.
Tuy là vậy nhưng Lãnh Hàn Quyên cũng không quá lo lắng, bởi với bản lĩnh của cô ấy thì rất khó có ai có thể động tới... Chắc là có việc gì đó thôi, xong rồi cô ấy sẽ về! Tuy xa cách nhiều năm nhưng tính cách của Lưu Diễm Trinh, cô còn rất rõ ràng...
Đúng như Lãnh Hàn Quyên nghĩ, đến trưa ngày thứ ba thì Lưu Diễm Trinh trở về. Bề ngoài thì cô ấy bình an vô sự nhưng chỉ có nét mặt không được tốt cho lắm!
Về tới biệt thự, cô ấy không lên phòng mình mà lại trực tiếp gõ cửa phòng làm việc của Lãnh Hàn Quyên khi xác nhận cô có mặt bên trong.
Cốc...cốc...cốc...
- Hàn Quyên, Diễm Trinh đây, mình vào được không?
- Vào đi!
Ngoài dự đoán của Lưu Diễm Trinh, khoảng chừng 1 phút sau bên trong phòng lên vọng ra giọng đàn ông có phần" hơi" lạnh. Nhưng cũng không quá bất ngờ, vì Lưu Diễm Trinh cũng đoán ra được là giọng của ai!
Lưu Diễm Trinh mở cửa bước vào, hiện lên trong mắt cô là cảnh người bạn tốt của mình đang ngồi trong lòng Lăng Lãnh Ngạo...
Xin lỗi a, vào không đúng lúc rồi!
Đúng là Lưu Diễm Trinh vào không đúng lúc...
Lúc mà cô ấy gõ cửa lại đúng lúc Lăng Lãnh Ngạo đang định " ăn " Lãnh Hàn Quyên. Khi đó anh đang hôn cô lại bị tiếng gõ cửa quấy phá, thêm người phụ nữ vô tâm trong lòng anh khi nghe tiếng bạn liền không nói hai lời đẩy anh ra...
Chẳng phải nói làm gì chứ vẻ mặt Lăng Lãnh Ngạo lúc này vô cùng thối... Lưu Diễm Trinh đứng từ cửa phòng cách xa cả chục mét mà sóng lưng cũng ớn lạnh từng cơn...
Còn Lãnh Hàn Quyên nhìn sao cũng chẳng thấy có một nét nào thẹn thùng đỏ mặt của một người phụ nữ vừa bị đánh gãy cuộc ăn ái. Nếu như không thấy môi cô bị sưng đỏ thì hoàn toàn không biết được chuyện gì sảy ra...
Lãnh Hàn Quyên cười cười vỗ lên mu bàn tay của Lăng Lãnh Ngạo mấy cái, lại hôn lên mặt anh một cái nên hòa lại một chút...
Trước lúc Lưu Diễm Trinh chưa vào cô đã bảo anh ngồi sang một bên, nhưng anh cứ khăng khăng không chịu còn làm mặt lạnh nữa chứ!
...
Thấy thái độ của Lăng Lãnh Ngạo hòa hoãn lại một chút, Lưu Diễm Trinh ngồi xuống đội diện hai người, cười ngượng:
- Xin lỗi đã làm phiềnsao
Thật ra cô cũng không muốn a~~
Lãnh Hàn Quyên nhìn sắc mặt Lăng Lãnh Ngạo một vái rồi nhún nhún vai:
- Không sao...mà mấy hôm nay có chuyện gì vậy?
Ba ngày mất liên lạc, hôm nay trở về sắc mặt cô ấy lại không được tốt như vậy chắc là có chuyện gì rồi?
- À...không có gì...
Cạch...
- Trinh Trinh, em có ở đây không?
Lưu Diễm Trinh chưa nói xong thì cửa phòng đã không báo trước mà bất ngờ bị mở ra... Kèm theo đó là khuôn mặt đàn ông tiêu chuẩn phương Tây và một câu hỏi tìm người...
Hai từ " Trinh Trinh" khiến cho Lãnh Hàn Quyên phải ngạc nhiên quay sang nhìn Lưu Diễm Trinh, rồi lại nhìn Brian.
Lúc trước thấy ánh mắt Brian nhìn Lưu Diễm Trinh cô đã thấy là lạ... Thì ra là anh trai cô có ý với cô ấy a...
Lăng Lãnh Ngạo ngược lại không có ngạc nhiên cho lắm mà tức giận thì nhiều hơn... Một cái bóng đèn xuất hiện, bây giờ lại thêm một cái nữa đến phá rối anh và bảo bối... May là hai người này, nếu là ai đó khác thì có lẽ anh đã cho đi chầu Diêm Vương rồi!
Lưu Diễm Trinh nghe được hai từ " Trinh Trinh" đã biết là ai gọi. Lúc này lông mẹ lông con trên người cô đều muốn dựng hết lên.
Cái tên đáng ghét Brian này sao có thể gọi cô bằng cái tên như vậy chứ, nghe nổi da gà quá đi...
- A, Trinh Trinh, thì ra em ở đây, làm anh tìm muốn chết!
Thấy người cần tìm, mắt Brian sáng lên, chỉ lo người trước mắt mà không chào hỏi chủ nhà, và cũng không phát hiện có một ánh mắt đầy sát khí đang nhìn chằm chằm anh ta...
Sai lầm...sai lầm...đây là sai lầm lớn nhất của một sát thủ...
- Cho anh chết luôn đi... Hàn Quyên, mình xin lỗi...mình phải đi đây...chừng nào tới" lúc" thì gọi cho mình nhé!
Sau đó, như một cơn gió Lưu Diễm Trinh lướt qua Brian chạy ra khỏi phòng...
Cô không chơi, cô không chơi với tên đáng ghét đó!
Mấy hôm trước cô ra ngoài thì không ngờ lại gặp tên đáng ghét Brian đó. Đối với Brian, lúc trước cô không thích không không ghét, vốn là dựa quan hệ với Lãnh Hàn Quyên nên cô mới trao đổi với hắn ta vài câu...
Vậy mà qua một thời gian gặp lại hắn ta lại vừa mày dày, vừa vô sỉ...chạy theo cô khắp nên...
Brian hơi thất thần nhìn theo bóng Lưu Diễm Trinh...cảm nhận được từng cơn gió lạnh sau lưng...quay lại thì nhìn thấy nét mặt Lăng Lãnh Ngạo khủng bố đến nỗi không thể khủng bố hơn...
Chết cha...quên mất cón tên ôn thần này ở đây...
- Này, dù sao tôi cũng là anh vợ cậu nhé, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó... Tôi cũng không có xin ở nhờ nhà cậu nha... A, em gái, anh sẽ cố gắng kiếm chị dâu cho em, tạm biệt...
Xong, lần này tốc độ của Brian cũng không hề thua tốc độ lúc này của Lưu Diễm Trinh à nha...