Tôi ở sau lưng hắn che miệng cười trộm, trông thấy rõ
ràng một bên tai hắn đỏ ửng. Hừ, thực chẳng dễ dàng gì bắt gặp được lúc đàn ông
ngượng ngùng…
Còn tưởng hắn đột nhiên đổi tính, vì thưởng cho việc
hắn trở nên đáng yêu hiếm có, tôi lấy đại một quyển sách rồi vội vọt vào thư
phòng để đọc cùng hắn. Thế mà hắn lại tỏ ra vô cùng ghét bỏ: “Đến phòng khách
mà đọc.”
“Vì sao?” Tôi không hiểu chút nào.
“Ảnh hưởng tới công việc của anh.” Kiểu giải
thích của hắn chứa mùi vị “già mồm át lẽ phải”.
“Nhưng không phải là anh đang trong giai đoạn
nghỉ ngơi sao? Còn làm việc ư?” Quả nhiên là đại BOSS, có thể tinh vụ bát cực,
tâm du vạn nhận.
Tôi mệt mỏi nằm trên ghế ở ban công buồn bã, ỉu xìu
đọc tiểu thuyết mà cảm thấy chán muốn chết, đây là tiểu thuyết thể loại ngược
tâm đang thịnh hành gần đây mà Tả San Hô đề cử với tôi, nam nhân vật chính là
nhiếp chính vương quân lâm thiên hạ nắm quyền, khống chế tiểu hoàng đế tóc chỏm
trái đào, giống như chỉ huy, điều khiển một con rối gỗ. Đứng trên triều đình hô
phong hoán vũ, chia rẽ bè phái. Nhưng lúc đêm xuống cho tới rạng sáng, trong
lòng luôn có một khối tâm bệnh, khát khao một thế giới mà nơi đó chỉ có hắn
cùng với người con gái xinh đẹp của mình sống hạnh phúc bên nhau.
Đúng lúc đang đọc tới đoạn gay cấn nhất hồi hộp nhất
thì trên đầu tôi có một mảng mây đen che lại: “Vào trong phòng đi, đọc sách
ngoài này rất hại mắt.”
Tôi bĩu môi: “Làm sao chứ, cảnh xuân tươi đẹp, đi vào
nhà thì thật là tiếc.” Nói thì nói như vậy, nhưng vì không muốn đang trong lúc
gay cấn mấu chốt này cãi nhau với hắn một cách vô nghĩa, nên hắn nói gì tôi
nghe nấy, liền đi vào ngồi trên thảm lông dê trong phòng khách, vừa mới tìm
được tư thế thoải mái xong thì hắn ta lại lải nhải như ông già : “Dưới ấy lạnh lắm, lên trên sô pha mà ngồi.”
Tôi đột nhiên bạo phát : “Quan Ứng Thư, em nói chứ anh
có phải là đang cố tình tìm cách bới lông tìm vết em không? Em ngồi ở đâu anh
cũng đều không thấy vừa mắt, em đi ra đi vào bao nhiêu lần theo ý của anh rồi,
anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Tượng đất còn có ba phần
thổ tính, con thỏ nóng nảy cũng cắn người nhé!”
Đại khái là tôi chưa bao giờ kiêu ngạo như vậy, dám ở
ngay trước mắt khiêu chiến quyền uy của hắn, nên hắn vô cùng tức giận, trên mặt
hắn như có mây đen tích tụ, càng lúc càng nhiều, tôi thậm chí còn nghe thấy âm
thanh bàn tay hắn nắm quyền “rắc rắc” rung động.
Trong lòng lập tức bừng tỉnh, bản thân thật không biết
lớn nhỏ, một bên vì hành vi của hắn mà cố tình tích cực lấy cớ tiến lên, một
bên lại quấy rối, cợt nhả.
“A? Em vừa nói gì sai sao?”
Hổ thẹn cúi đầu lơ đãng nhìn quyển sách trên tay mình:
“Em chỉ là do bị ảnh hưởng bởi tình tiết trong truyện thôi, thật đấy, không tin
anh xem đi, nam chính quá độc ác, đem nữ chính dồn đến đường cùng còn không
chịu buông tay. Quả thực là đại ác ôn…”
Tôi không thèm xem nữa, đem sách đưa cho hắn vì muốn
nhanh chóng thoát tội, rốt cục sắc mặt hắn cũng dịu xuống: “Cùng đi dạo phố
đi.”
Ách? Tôi nghi hoặc nhìn vẻ mặt của hắn? Cụm từ “đi dạo
phố” này của hắn thật sự khó lý giải?
“Trước đây anh từng đi dạo phố sao?” Tôi tràn
ngập hứng thú chăm chú nhìn hắn.
Hắn nhìn tôi trong chốc lát, tìm từ chọn câu: “Có từng
dạo qua… Thời còn đi học.”
Trong lòng tôi không biết có mùi vị gì nữa, không để ý
thì là dối, mà để ý thì lại cảm thấy mình quá hẹp hòi. Chỉ có thể hơi sụp mắt
xuống không nói lời nào.
Hắn lại làm hành động đã làm hàng ngàn hàng vạn lần,
xoa xoa đầu tôi, đem tôi ôm vào trong lòng, giọng điệu trầm thấp: “Lúc trước
còn trẻ tuổi hết sức lông bông, nhận thức về thế giới này cứ nghĩ là chẳng có
nơi nào mà không chinh phục được, chẳng thể thua bất kỳ một ai…”
“Cả việc theo đuổi con gái!” Tôi nhấc tay đoạt lấy câu
chuyện.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, nhéo nhéo cái mũi của tôi,
vạn phần cưng chiều: “Phu nhân nói đúng. Khi đó Dụ Hà rất hoạt bát hướng ngoại,
được công nhận là hoa khôi giảng đường, thế nhưng cô ấy lại luôn đi theo phía
sau anh, đề cử một kẻ không chút tiếng tăm gì như anh cho quản lý hội học sinh
của trường để anh làm việc vặt vãnh. Lúc đầu anh thờ ơ, sau đấy có một lần nhìn
thấy cô ấy một mình vất vả chuyển những bản tranh tuyên truyền liền cảm thấy có
chút đau lòng. Không lâu sau đó cô ấy lớn mật thổ lộ tình cảm với anh, bọn anh
liền danh chính ngôn thuận ở bên nhau.”
Tôi im lặng, ý bảo hắn kể tiếp.
“Tiếp theo cũng giống như hàng nghìn cặp đôi sinh viên
khác cùng nhau ăn cơm, đi xem phim, còn cùng cô ấy đi dạo phố một lần. Sau lần
đó, anh thấy rất đau đầu, vì chưa bao giờ trải qua những chuyện như vậy.” Hắn
liếc mắt nhìn tôi một cái, không kể tiếp nữa.
“Sau đấy anh đưa chị ấy về nhà gặp mẹ, bà không
đồng ý, tiếp theo ngoài ý muốn của mẹ, trời xui đất khiến hai người liền bỏ
đi?” Tôi thử thăm dò, phỏng đoán .
Hắn gật gật đầu, không phủ nhận.
“Anh có phải muốn nói rằng em không cần lại sinh
ra khúc mắc trong lòng, rồi không buông xuống nổi chuyện trước kia của anh và
chị Dụ Hà đúng không? Được rồi được rồi, em đã biết, trước kia em vẫn canh cánh
trong lòng chuyện ấy là vì em cảm thấy em không bằng chị Dụ Hà. Không vĩ đại
bằng chị ấy, không có mị lực như chị ấy. Chị ấy là liễu rủ hoa kiều, mà em chỉ
thuộc hàng ngũ dong chi tục phấn (chỉ những người con gái bôi son trét phấn
tầm thường), đối lập như thế làm em cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Nhưng mà sau khi chúng ta cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, em cũng chậm
rãi nhận ra, hiểu được nhiều việc. Trên thế giới này không có cái chân lí tình
cảm gọi là đã hình thành thì không thay đổi, hai người nếu thích hợp hẳn là
phải luôn bên nhau, hỗ trợ nhau trong lúc hoạn nạn tới khi bạch đầu giai lão.
Huống chi mỗi người đều từng trải qua rất nhiều chuyện, chính vì anh có một
đoạn thời gian yêu chị Dụ Hà nên mới biết được hai người không thích hợp với
nhau, từ đó mới có thể dời bỏ mục tiêu để chuyển qua coi trọng em. Mà em đây,
đúng là trước kia chưa từng gặp mặt, chưa hiểu rõ anh lắm nên mới coi trọng tên
trộm là anh thôi. Cái này gọi là lịch sử quyết định tương lai.” Tôi lên tiếng
tổng kết, chấm dứt bài thuyết trình dào dạt.
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn tôi, tựa như có cái gì đó
tôi không hiểu đang chuyển động chìm nổi trầm ngâm, làm tôi có chút hoảng :”Sao
nào? Bị tài ăn nói độc nhất vô nhị của em lay động rồi hả? Quên không khoe với
anh , hồi em ở đại học tuy rằng không nổi tiếng bằng anh, thành tích cũng không
nổi trội giống anh, nhưng khi đó tham gia tiết mục sinh viên diễn thuyết em còn
được khen đấy!”
Rốt cục có thể xuất chiêu lôi chuyện cũ ra khoe
khoang, nên cố gắng dồn hết sức để nói ngoa: “Anh không biết lần ấy hoành tráng
thế nào đâu, tấp nập người tới xem, sinh viên dự thi rộn ràng nhốn nháo. Em khi
ấy vung lên đại đao, cùng quần hùng tranh đấu, cuối cùng với tư thế anh dũng,
rong ruổi sa trường, thắng được lưu danh muốn đời. Tên em được đặt trong viện
trở thành thần thoại tồn tại tới bây giờ!” Giọng điệu có chút hào khí ngất
trời, làm cho hắn cười lớn một trận .
Vốn vẫn nghển cổ trông ngóng, trông ngóng hắn sẽ thuận
tiện khen tôi vài câu, ai dè : “Em thật đúng là không biết khiêm tốn, chẳng qua
cũng chỉ là mấy trường đại học hợp tác cùng so tài. Thế mà vui đến mức này ư.”
“Ủa? Làm sao mà anh biết được vậy?”
Hắn trở nên mất tự nhiên, giọng nói khôi phục bình
thường: “Rốt cuộc là có muốn cùng đi dạo phố không, hay là để anh quay về thư
phòng ??”
“Muốn, sao lại không muốn chứ? !”
Thử nghĩ xem, giữa dòng người đi lại trên đường cái,
lôi kéo ông chồng người gặp người choáng váng, hoa gặp một hoa bất tỉnh như
thế, không phải là một sự kiện đáng nhìn sao, với lại tình huống kiểu này đúng
là hiếm có, thật sự nếu bỏ qua thôn này chắc chắn sẽ không gặp được quán khác,
ai không muốn đi không phải là đứa ngốc, mà chính là một kẻ đại ngốc!
Khí hậu ấm áp thật hợp lòng người, tôi chỉ mặc áo cộc
tay bên trong, Ứng Thư nói mặc như vậy được rồi. Quan Ứng Thư vẫn như cũ đeo
caravat, bên trong quần áo chỉnh tề, áo vest bên ngoài vắt ở bên khuỷu tay
trái, long trọng như là muốn mở họp báo trả lời phóng viên hoặc như thể sắp
tham gia tiệc tối.
Tôi không nói gì để mặc tay phải hắn nắm lấy tay tôi,
tay phải của tôi vừa mới ăn mạch thêm luân, kem ốc quế chưa kể uống nước ép lê,
mím miệng nhìn về phía trước thì thấy một đôi vợ chồng đang vui vẻ, người vợ
cũng đang mang thai, người chồng thật cẩn thận đỡ thắt lưng của cô ấy, cứ chốc
lát lại quan tâm hỏi cô ấy có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không.
Nhưng khi nhìn qua sườn mặt người nào đó thấy vẻ mặt hắn không có tí thay đổi
nào , tôi lại cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Quả nhiên là người so với người, tức chết người ta a.
Chẳng phải còn có một câu là “nhìn lên ta chẳng bằng
ai mà nhìn xuống lại chẳng ai bằng ta” sao? Đều là tình yêu chân thành, so với
người khác khi có được hạnh phúc trong tay, thì tôi đã là kẻ vô cùng hạnh phúc
rồi …
Thế nên hạnh phúc của Mạc Nhan Hinh tôi đây, vĩnh
viễn không thể nào kém hơn được .
“Quan Ứng Thư, em muốn ăn thịt cuốn mặn!”
“Còn ăn bậy bạ cái gì bên đường nữa thì lập tức
quay về nhà!” Hắn dương mắt nổi bão.